Bảy Vị Thần

Chương 76: Vui chơi lễ hội



Kết quả hoàn hảo trúng năm trên năm khiến cho mọi người xung quanh đều hưng phấn vỡ òa, thế nhưng giữa một rừng âm thanh nhốn nháo ấy, không hiểu sao Dương Minh Nhật lại dường như chỉ nghe được câu nói của cô.

Khóe môi Dương Minh Nhật khẽ cong lên, sự đắc ý và hiếu thắng của tuổi trẻ hiện rõ trên khuôn mặt anh. Bỏ lơ vẻ mặt xót lòng của chủ gian hàng, Dương Minh Nhật nhận lấy năm phần thưởng của mình, đưa chiếc kẹp tóc cho Thần Nhã Hân.

“Cảm ơn anh nhé!”

Thần Nhã Hân vui vẻ nhận lấy, cầm trên tay một lúc, cuối cùng lại không đeo lên đầu mình mà cất vào trong túi.

Dương Minh Nhật cũng không nói gì, tiếp tục cùng cô đi dạo những gian hàng khác.

Đi một hồi, Thần Nhã Hân đột nhiên hiểu ra, quay đầu nhìn Dương Minh Nhật lộ ra vẻ mặt vỡ lẽ, “Hóa ra là vậy! Mặc dù ở trong phạm vi gian hàng không thể sử dụng phép thuật tiếp tục khống chế mũi tên, nhưng anh không cần nha! Anh có thể ra lệnh cho không khí mà!”

Thấy cô nhìn thấu mánh khóe của mình, Dương Minh Nhật không biết nên vui vẻ hay xấu hổ. Nhưng còn chưa kịp mở miệng biện hộ cho bản thân, anh đã nghe thấy cô nói tiếp.

“Nhưng mà không sao, cho dù như vậy thì độ khó vẫn còn rất cao, chỉ giống như chuyển từ ném bằng tay sang bắn bằng cung mà thôi. Ừm, nghĩ vậy thì thật ra anh vẫn rất giỏi trò đó đấy chứ? Nhắm rất chuẩn đó nha! Anh từng luyện qua sao?”

Dương Minh Nhật hơi sững người, không ngờ tới cô sẽ có suy nghĩ như vậy. Dù sao thì việc anh có thể ra lệnh cho nguyên tố khí khiến cho anh như mang theo bug lớn chơi trò chơi đó vậy, cô không chỉ không trêu chọc anh, lại còn cảm thấy anh vẫn rất giỏi.

Trong lúc anh ngẩn người vài giây này, Thần Nhã Hân vô tình nhìn thấy gian hàng vớt cá ở ngay phía trước, sự chú ý lập tức thay đổi, chạy nhanh đến đó, “Lần này đến lượt em chơi! Em muốn chơi cái này!”

Dương Minh Nhật hơi há miệng, cuối cùng lại mỉm cười lắc đầu, nhanh bước chân đuổi theo sau cô.

Tuy là mùa đông, nước trong bể cá được giữ ở nhiệt độ ấm. Cá trong bể không lớn, chỉ tầm khoảng hai ngón tay, màu sắc rực rỡ vô cùng. Khi bơi lội, chiếc đuôi to mềm mại của chúng như những dải lụa sặc sỡ chuyển động trong nước, nhìn rất thích mắt.

Gian hàng có mấy bể cá liền nên Thần Nhã Hân vừa đến đã được chơi ngay. Sau khi trả tiền, cô nhận được một cái vợt nhỏ chỉ có khung mà không có lưới. Muốn vớt được cá, người chơi sẽ phải sử dụng phép thuật để khống chế nước tạo thành một cái lưới để vớt cá lên.

Điều này nghe thì đơn giản nhưng thực ra lại rất khó, bởi vì nước là chất lỏng, khi vợt ở trong bể cá, người chơi khó mà khống chế ổn phần lưới nước của mình để nó không bị ‘rò rỉ’ hay hòa lẫn với phần nước còn lại của bể cá. Chủ gian hàng cũng không cho phép người chơi dùng phép thuật khống chế một quả cầu nước lớn có chứa cá ở bên trong để vớt lên. Người chơi muốn gian lận cũng không được, bởi vì chỉ cần làm như vậy, cá ở trong quả cầu nước đó cũng không thể động đậy được, nhìn một phát là biết ngay.

Thần Nhã Hân không màng thân phận, dù sao cũng khó gặp được người sẽ nhận ra được cô, mà ngồi xổm bên bể cá, hai mắt mở to nhìn một đám cá nhỏ sặc sỡ, cuối cùng quyết định chọn con cá toàn thân trắng muốt, nhưng hai bên vây và đuôi lại có những sọc đỏ bắt mắt.

Chọn được mục tiêu, tiếp theo đương nhiên là ra tay bắt lấy nó!

Thần Nhã Hân khí thế phừng phực ra trận, nhưng chẳng mất bao lâu, cô đã bị sự thật đả kích nặng nề.

Trò này, quá khó! Thật sự! Khó vô cùng! Cô thân là Công chúa, vốn đã có thiên phú hơn những người khác trên phương diện khống chế phép thuật, thế mà thử mười lần vẫn không bắt được một con! Một con!

Nếu không phải là quá nặng tay khiến cho cả khối nước đều cứng lại vi phạm quy tắc, thì cũng là quá nhẹ tay khiến cho lưới nước bị rách, hòa làm một với nước bể, cá nhỏ linh hoạt thoát đi. Có vài lần cô suýt vớt được rồi, không ngờ cá nhỏ lại giãy mạnh quá, nhảy ra ngoài tấm lưới luôn.

Dương Minh Nhật đứng ở bên cạnh quan sát được toàn bộ quá trình cô vớt cá. Anh nhìn thấy rõ chặng đường cô đi từ lúc hăng hái đến sửng sốt, từ sửng sốt đến không cam lòng, từ không cam lòng đến ủy khuất, lại từ ủy khuất đến ấm ức buồn bực, không khỏi phì cười.

Tiếng cười không lớn nhưng Thần Nhã Hân vẫn nghe được. Cô ngẩng phắt đầu hung dữ trừng anh, ánh mắt kia như muốn nói ‘anh cười cái gì mà cười?! Anh có giỏi thì vào thử vớt xem!’.

Vì thế, Dương Minh Nhật liền cẩn thận đặt phần thưởng của mình sang một bên, ngồi xổm xuống bên cạnh cô, đưa tay ra nói, “Để anh thử xem.”

Thần Nhã Hân bĩu môi khẽ hừ một tiếng, đưa cái khung vợt cho anh.

Anh nhẹ phẩy cái khung vợt tựa như đang thử cho quen tay, chăm chú nhắm đến con cá mà Thần Nhã Hân muốn vớt. Sau đó, anh vận ma lực, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt tự tin, cẩn thận đưa vợt xuống nước, vớt lên, kết quả…

…Trống không.

“Phụt…” Thần Nhã Hân không nhịn được phì cười thành tiếng.

Dương Minh Nhật có chút xấu hổ, khẽ ho một tiếng, nghiêng đầu nhìn cô nói, “Cứ từ từ, là do anh chưa quen thôi. Vài ba lần nữa là được.”

Thần Nhã Hân cũng biết mình cười quá sớm, sợ nhiều khi lần tiếp theo anh liền vớt được con cá lên đến lúc đó kẻ quê mặt lại là mình, bèn vội nín cười, vẻ mặt nghiêm túc cổ vũ anh, “Vâng, anh cố lên. Em tin tưởng ở anh!”

Dương Minh Nhật mang theo lòng tin của cả hai người, lần nữa thử vớt, kết quả…

…Vẫn là trống không.

Anh không chịu thua, thử thêm mấy lần nữa, mỗi lần đều thay đổi một chút trong phương pháp, thế nhưng kết quả lại không sai một li không chệch một nhịp, vẫn cứ là thất bại.

Không biết đã đến lần thứ bao nhiêu, Dương Minh Nhật thừ người nhìn khung vợt nhỏ xinh trong tay mình, lại nhìn đàn cá sặc sỡ đang vui vẻ lắc đuôi tung tăng bơi trong bể, không khỏi bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Rốt cuộc là vì trò này quá khó hay là bản thân mình quá kém?

Thần Nhã Hân đứng xem suốt cả quá trình cũng đi từ cười nhạo chuyển sang hồi hộp chờ mong để rồi đến bây giờ là hoàn toàn thất vọng.

“Nếu có chị Dã Dã ở đây thì tốt rồi… nếu là chị ấy thì đã bắt được cả chục con…”

Dương Minh Nhật khẽ liếc mắt nhìn cô. Tuy rằng trong lời vừa rồi của cô không hề nhắc đến anh, nhưng anh lại vẫn có cảm giác cô đang ghét bỏ mình.

Anh thật sự rất muốn hỏi cô, cái con người vài phút trước vừa khen anh chơi siêu giỏi ấy bây giờ đã biến đi đâu rồi, nhưng lại không hỏi ra được.

Gian trò chơi này chơi theo kiểu tính giờ, vừa vặn lúc này thời gian của bọn họ đã hết, chủ gian hàng đi đến tươi cười hỏi bọn họ có muốn chơi nữa không.

Dương Minh Nhật nhìn qua Thần Nhã Hân, ý bảo để cô quyết định. Cô nhìn chủ gian hàng lắc đầu, còn chưa kịp nói thành lời, tia sáng màu cam nhàn nhạt nhấp nháy đột nhiên lọt vào khóe mắt cô.

*

Tuy rằng ba cặp đôi người trước người sau rời đi, nhưng mọi người đều rất ăn ý mà tách riêng ra, vừa dành không gian riêng cho đối phương mà vừa dành không gian riêng cho bản thân mình. Vì vậy mà vừa đến quảng trường, xung quanh Hàn Bội Bội và Thần Phong cũng không thấy bóng dáng bốn người kia đâu nữa.

Từ lúc chính thức thổ lộ, đây có thể xem như là lần đầu tiên hai người hẹn hò với nhau nên Hàn Bội Bội lúc này đang rất hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng trong tiết trời mùa đông, không biết là vì lạnh hay vì xấu hổ.

Thần Phong nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, tuy không chặt nhưng lại rất vững chãi, không phải theo kiểu mười ngón đan xen mà là bàn tay anh bao trùm lấy bàn tay cô, dùng một loại tư thái ôm ấp bảo vệ để nắm tay cô, thuận tiện cũng ủ ấm cho bàn tay cô luôn.

“Em muốn làm gì trước?”

Trong cái lạnh của không khí là mùi thơm nức mũi từ phố ẩm thực truyền lại, Hàn Bội Bội không khỏi thấy thèm, bèn đưa tay chỉ về phố ẩm thực dò hỏi, “Mình đi ăn trước nhé?”

Thần Phong đương nhiên sẽ không phản đối cô, mỉm cười đáp, “Được.”

Hai người họ tay trong tay đi lên con đường chính của phố ẩm thực. Xung quanh người đông tấp nập, đều là có đôi có cặp, không phải người yêu thì là bạn bè, không phải bạn bè thì là người thân, không hề có người đi riêng lẻ. Các quán ăn so với ngày thường phần lớn không có gì thay đổi, chỉ trang trí lại cửa hàng một chút, in bao bì giấy gói dành riêng cho dịp lễ, hay thay đổi cách trang trí đồ ăn mà thôi. Chỉ có vài quán là chỉnh sửa thực đơn một chút, thêm vào một vài món đặc biệt chỉ phục vụ trong dịp lễ này.

Hai người đi ngang qua một gian bán gà nướng, đủ các bộ phận về gà, cánh, chân, đùi, đầu, cổ, lòng gà, gì cũng không thiếu. Mùi thơm của gia vị ướp của quán này rất quyến rũ, Hàn Bội Bội vừa ngửi liền không kiềm lòng được, kéo kéo tay anh, “Em muốn ăn cái này. Anh muốn ăn không?”

Thần Phong mỉm cười cùng cô đi qua đó xếp hàng, hỏi cô, “Em muốn ăn cái gì?”

Hàn Bội Bội giương mắt nhìn thực đơn in ở phía trên quán, hỏi lại, “Vậy anh muốn ăn cái gì?”

“Em ăn cái gì thì anh ăn cái đó.”

Nghe vậy, Hàn Bội Bội liền không rối rắm nữa, đợi đến lượt hai người họ thì cô nhanh chóng gọi món, “Cho con một xiên cánh gà xốt teriyaki, một xiên mề gà, một xiên gan gà và một xiên tim gà nướng ngũ vị hương ạ.”

Bởi vì tính toán muốn thử nhiều món ăn, mỗi loại cô đều chỉ gọi một xiên để còn để dành bụng. Số lượng thức ăn không nhiều, xiên cánh gà chỉ có ba cánh, ba loại lòng gà thì mỗi xiên chỉ có năm miếng mà thôi. Thần Phong hoàn toàn không có ý kiến gì, để mặc cô gọi, khi đồ ăn đến thì thay cô trả tiền rồi nhận lấy.

Bởi vì gọi ít nên chủ quán không đưa bọn cô hộp giấy để đựng. Thần Phong chia đều mỗi tay cầm hai xiên, sau khi cùng Hàn Bội Bội bước sang một bên để không chắn quán ăn thì giơ bốn xiên nướng ra trước mặt cô hỏi, “Em muốn ăn cái nào trước?”

Hàn Bội Bội nhìn nhìn một hồi, cầm lấy xiên mề gà từ tay anh, “Mỗi loại chúng ta đều chia nửa nhé!”

“Được,” Thần Phong mỉm cười gật đầu.