Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào

Chương 12



“Kiều, nó mới lớn thôi mà pheromone đã có tính công kích rất mạnh. Coi như 5% chưa nguy hiểm đến tính mạng nhưng bây giờ cậu cứ để nó ở bên cạnh thật sự rất nguy hiểm, nó sẽ làm tổn thương cậu.”

Sở Dập Kiều nhìn báo cáo trong tay, không dám tin tỉ lệ thấp như vậy lại xảy đến với mình.

Cảm giác từ Thiên Đường rơi xuống Địa Ngục chắc cũng chỉ đến thế này. Hắn đã tưởng Lạc Thanh Dã thật sự là người mà ông trời đưa đến để cứu lấy mình, hắn cũng tưởng mình đau khổ lâu như vậy cuối cùng cũng tìm thấy lối ra để có thể thở phào mà chạy tới, nhưng ngay khi hắn quyết định đánh cược một phen, có người lại nói cho hắn biết rằng,

Mơ đi, không ai cứu được mày đâu.

Hà Thiệp thấy sắc mặt Sở Dập Kiều không ổn, trong mắt y ánh lên chút cảm xúc khó nhận ra, đặt tay lên vai hắn: “Kiều, cậu đừng lo, tôi sẽ có cách. Nhất định sẽ không để cậu xảy ra chuyện.”

Vừa mới chạm vào đã bị Sở Dập Kiều né tránh, bàn tay y khựng lại giữa không trung.

“Hà Thiệp, trước đây cậu bảo nếu không tìm thấy Alpha phù hợp thì còn sống được mấy năm?” Sở Dập Kiều nhìn Hà Thiệp: “Được thêm ba năm nữa không?”

Ba năm chắc là đủ, hắn chỉ cần ba năm.

Hà Thiệp đối diện với ánh mắt mong đợi mờ mịt của Sở Dập Kiều, chớp mắt một cái, dường như thấy lại sự bất lực không cam lòng năm ấy khi bị đưa ra khỏi lớp học.

Căn bệnh này rất phức tạp, chưa chắc sẽ tìm được một Alpha thật sự phù hợp, nếu cứ để vậy lại không tốt cho Sở Dập Kiều, sớm muộn gì cũng sẽ đổ. Bản thân y có thể nói cho Sở Dập Kiều biết mình là Alpha thích hợp, dù không tới 100% nhưng cũng không phải thấp.

Chỉ là y sợ, sợ Sở Dập Kiều khi biết mình là Alpha sẽ xa cách chán ghét mình, cho nên y phải dùng cái cớ như vậy để Sở Dập Kiều có thể đến gặp y khi không thoải mái. Thậm chí bây giờ vì ghen tị với một Alpha khác mà bất chấp đánh tan hi vọng của Sở Dập Kiều.

Để che đậy một lời nói dối cần hàng nghìn lời nói dối khác.

Giờ không thể quay đầu rồi. Y sẽ cố nghiên cứu ra thuốc có thể làm tăng độ phù hợp giữa mình và Sở Dập Kiều, chỉ cần Sở Dập Kiều chờ y thêm một thời gian nữa.

“Kiều, cậu duy trì uống thuốc thì sẽ không sao hết. Để tôi tiêm cho cậu một mũi thuốc cản liều cao. Sau này cứ cách một thời gian lại tiêm vào, cậu tới đây để tôi tiêm cho, chứ tôi sợ cậu quên hoặc không thấy đau là lại không tiêm thì sẽ làm giảm hiệu quả của thuốc.”

“Tôi biết rồi.” Sở Dập Kiều gật đầu, ngồi dựa vào ghế chờ Hà Thiệp giúp mình tiêm thuốc.

Thuốc cản dùng trên người hắn là của tập đoàn Ngân Hà nghiên cứu, cho nên hắn biết rõ hiệu lực của thuốc sẽ giúp hắn giảm nhạy cảm với pheromone của Alpha trong một thời gian, và duy trì khả năng miễn dịch ở mức độ nhất định.

Chỉ có điều, dưới tình huống bình thường như người khác chỉ cần ba mũi là đạt hiệu quả, còn hắn phải dùng thường xuyên vì hiệu quả rất ngắn.

Hà Thiệp cúi người trước mặt Sở Dập Kiều, cầm tay hắn từ từ tiêm thuốc cản vào tĩnh mạch: “Kiều, Alpha kia ngoại trừ an ủi tinh thần cậu ra thì còn có tác dụng gì nữa không?”

Sở Dập Kiều nhớ hôm hắn phân hóa ở công ty. Ngay khi Lạc Thanh Dã đến gần, dường như luồng pheromone ngột ngạt muốn bao trùm hắn đều bị ngăn cách ra bên ngoài, chỉ còn lại sự dịu dàng xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng hắn.

Tới mức như vậy mà chỉ có 5% thôi sao?

Sở Dập Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm ngâm: “Chắc thằng nhóc cũng không biết an ủi tinh thần là cái gì. Chỉ cần nó tới gần là tôi đã cảm thấy rất dễ chịu.”

Hà Thiệp nhẹ tay dán băng dính cầm máu vào nốt tiêm, đóng nắp ống tiêm lại rồi ném mạnh vào thùng rác y tế.

Sở Dập Kiều nói tiếp: “Giúp tôi giữ bí mật chuyện này, ai đến hỏi cậu về chuyện giữa tôi và Lạc Thanh Dã thì đừng nói, cũng đừng nói cho Lạc Thanh Dã biết.”

Thật ra hắn chọn đánh cược vì bản thân Lạc Thanh Dã chứ không đơn thuần chỉ vì độ phù hợp. Độ phù hợp cao thì càng tốt, không được thì cũng không cưỡng cầu làm gì.

“Cậu thích thằng nhóc Alpha kia?”

Sở Dập Kiều không nghe ra sự kỳ lạ trong giọng nói của Hà Thiệp, hắn nắm chặt bàn tay đang rũ xuống bên hông: “Thằng nhóc này rất đáng thương.” Nói xong quay đầu nhìn Hà Thiệp: “Lần sau bọn họ lại đến thì cậu cứ gọi cho tôi. Hôm nay cảm ơn cậu, lúc nào có thời gian mời cậu ăn cơm. Giờ tôi đi về có việc đây.”

Nói xong, hắn xoay người rời khỏi phòng tư vấn.

Hà Thiệp nhìn theo bóng dáng Sở Dập Kiều rời đi. Cứ nói sẽ mời y ăn cơm nhưng lại bộn bề công việc, tính tình thì lạnh nhạt.

Thế mà bây giờ đã biết thương người rồi?

Vậy tại sao lại không thương y? Tại sao không để ý đến y?

Hà Thiệp đứng dậy, nhìn xoáy vào chiếc ghế Sở Dập Kiều vừa ngồi, trong không khí thoang thoảng mùi pheromone của Omega, ngửi kĩ hơn sẽ phát hiện có mùi pheromone của Alpha bám lên trên, như thể thông báo rằng Omega này đã có chủ.

“Lạc, Thanh, Dã.”

Đi ra khỏi trung tâm tâm lý ABO, Sở Dập Kiều dừng bước. Hắn ngơ ngác nhìn bầu trời đầy nắng, nhiệt độ nóng muốn tan chảy, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, kèm theo cảm giác châm chích không rõ nguyên nhân, đau đến mức hắn cũng ngạc nhiên không hiểu sao lại khó chịu như vậy, chẳng khác gì vừa tiếp xúc với Alpha đang phóng thích pheromone.

“Anh ơi, em không muốn trọ ở trường, em muốn hằng ngày tan học được trở về bên cạnh anh. Anh không cần đến đón em đâu, em tự về cũng được ạ. Em hứa sẽ chăm chỉ học tập mà. Anh đừng bắt em trọ ở trường nữa nhé. Một tháng không được thấy anh em sẽ nhớ anh lắm ạ”

Sáng nay lúc Lạc Thanh Dã ôm chặt hắn nài nỉ xin được ở nhà, hắn cảm nhận được sự khó chịu của Lạc Thanh Dã.

Rõ ràng hắn đã quyết tâm giữ lại Lạc Thanh Dã, tin tưởng Lạc Thanh Dã có thể xoa dịu đau đớn cho mình, thế nhưng kết quả báo cáo này lại nói với hắn rằng Lạc Thanh Dã sẽ chỉ khiến cho bệnh tình của hắn nặng thêm, không ngoại trừ việc gây ra tình cảnh giống như mẹ hắn.

Một góc tờ giấy bị vo chặt cùng viên đá trong tay, đôi mắt dưới kính như nhuốm lên một màn sương mù, bờ môi hắn tái nhợt.

Thật sự chỉ có 5% thôi sao?

Bỗng trước mắt hắn tối sầm lại, cơ thể lung lay sắp ngã.

“Sở Tổng cẩn thận!”

Tài xế kịp thời đỡ lấy cánh tay hắn.

Sở Dập Kiều vịn vào tay tài xế để ổn định lại, sau đó nói: “Tôi không sao.”

“Sở Tổng, sắc mặt của cậu kém quá, hay để tôi gọi bác sĩ Hà xuống xem thế nào nhé?” Tài xế lo lắng nhìn Sở Dập Kiều.

“Không cần, đưa tôi về nhà đi.”

Về đến nhà, hắn theo thói quen đi vào nhà tắm gột rửa tất cả thứ mùi từ bên ngoài bám lên người mình. Hắn đã báo nghỉ làm chiều nay, quyết định ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.

Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, tiếng nước tí tách hòa với tiếng rên đau đớn không ngừng vang lên.

Sở Dập Kiều chống một tay lên tường, cúi thấp đầu đế mặc nước từ vòi hoa sen xối xuống ào ào. Hắn đỏ mắt, thở hổn hển khó nhọc, toàn thân nóng đến phát bực, sau gáy đau như bị kim đâm, hành hạ hắn từng giây từng phút.

Chuyện gì đang xảy ra thế này? Hắn vừa tiêm thuốc cản rồi cơ mà?

Hắn gắng sức đóng vòi nước, giật lấy áo tắm mặc vào, lau tóc qua loa rồi đẩy cửa ra khỏi nhà tắm. Nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn không lên giường mình nằm ngay, lại quay người đi ra ngoài.

Cuối cùng bước vào phòng Lạc Thanh Dã, đổ rạp lên chiếc giường nhỏ.

Khoảnh khắc đó, cơ thể như được tiếp xúc với hơi thở quen thuộc, như có cơn sóng che ngợp bầu trời ôm lấy hắn, vuốt ve xoa dịu tất cả khó chịu trên người hắn.

Trong tâm trí chợt hiện ra hình ảnh Lạc Thanh Dã liếm vết thương như cún con tựa lên đầu gối hắn nở nụ cười ngọt ngào, tiếp đến là dáng vẻ bò về phía hắn với đôi mắt nóng bỏng, cuối cùng là vẻ mặt khi mặc áo sơ mi cho hắn.

Còn có tiếng gọi mê hoặc vang lên bên tai.

Anh ơi…

Anh đừng bỏ mặc em, em sẽ ngoan mà…

Anh muốn em làm gì cũng được, chỉ cần đừng đuổi em đi…

Anh ơi, em không muốn trọ ở trường, em muốn ở với anh thôi…

Hắn kéo chăn trùm kín người.

5% này rất kì lạ.

Trên lớp học, giáo viên ngữ văn giảng bài như ru ngủ, Lạc Thanh Dã vùi mặt vào khuỷu tay, môi cọ xát lên cổ áo sơ mi trắng rộng rãi bên trong áo khoác, hít ngửi mùi Brandy anh đào khiến người ta lâng lâng.

Trộm mặc áo của Sở Dập Kiều đến trường, giống như lúc nào cũng được ôm lấy.

Đúng lúc này có một cục giấy ném trúng đầu cậu, cậu cứng người một lúc mới từ từ cúi xuống nhìn cục giấy dưới chân, như thể đã biết trước nội dung bên trong nên không muốn nhặt lên.

Ghế của cậu bị người ngồi bàn phía sau đạp một cái.

“Nhặt giấy lên cho tao.”

Người kia hạ âm thanh xuống nhưng vẫn đủ để Lạc Thanh Dã nghe được. Vẻ mặt đắm chìm vừa nãy của cậu đã chẳng còn, trên khuôn mặt vô hại không cảm xúc như thể không quan tâm đến lời hăm dọa sau lưng.

Vài giây sau, Lạc Thanh Dã cúi người nhặt cục giấy lên mở ra.

Trên mặt giấy viết:

[Có bản lĩnh thì đợi tao sau giờ học.]

Lạc Thanh Dã vo tròn cục giấy, đôi mắt híp lại.

Cậu ngoan lắm, làm gì biết đánh nhau đâu?

______________________________________________________________________________

[Trong quá trình đọc, các bạn thấy có chỗ nào sai chính tả thì vui lòng nhắc mình. Và có thể cho mình xin nhận xét về chất lượng bản edit, hoặc là bình luận về tình tiết của truyện nhé, mình thích đọc lắm. Xin cảm ơn.(๑˃ᴗ˂) ﻭ]