Bể Cá

Chương 1-2: Tù nhân



Sau khi đưa ra quyết định này, Du Dực nhẹ nhàng thở phào.

Ba năm trước, cô được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm vừa. Khi đó, cô thi trượt thạc sĩ, cả đêm không ngủ được, vừa nhắm mắt lại là khóc, không phải buồn mà phần nhiều là đau khổ, cô bị cảm xúc lấn át đến mức không thở nổi.

Sau đó, mẹ đã phải nhờ vả quan hệ để sắp xếp cho cô làm nhân viên văn phòng của một công ty nhỏ, lại vì mâu thuẫn với đồng nghiệp mà từ chức.

Công việc hiện tại của cô là dạy ngữ văn cho trẻ em tại một trung tâm giáo dục, cô không thích trẻ con và cũng không thích bố mẹ của bọn chúng. Mỗi ngày mở WeChat ra lại nhìn thấy mẹ xxx nhắc: “Cô giáo, xin hỏi biểu hiện hôm nay trên lớp của con tôi thế nào”, loại câu hỏi này là một hòn đá làm cả hồ dậy sóng. Nếu bạn trả lời một người thì sẽ phải trả lời cả lớp, nếu không trả lời thì phụ huynh sẽ khiếu nại rằng bạn vô trách nhiệm.

Tóm lại, Du Dực cảm thấy nếu có số liệu thống kê hạnh phúc thì chắc chắn nghề giáo viên không đứng nhất từ dưới lên thì cũng sẽ đứng thứ hai từ dưới lên.

Du Dực đã xin nghỉ lên cấp trên, may sao đối phương không bắt bẻ mà chỉ dặn thứ hai tuần sau sẽ mở họp.

Cô một bên trả lời OK, một bên nghĩ thầm dẹp mọe nó họp hành đi.

Ngày đầu tiên, cô chẳng làm gì cả, chỉ nằm bẹp trên giường, điện thoại để bên người đang bật gameshow, rõ ràng không có gì đáng cười, chỉ có mấy MC cười ha ha.

Hai giờ chiều mới mở app đặt thức ăn bên ngoài, trong mấy chục phút chờ đồ ăn đến, cô ngẫm nghĩ xem bản thân nên dùng cách gì để rời khỏi thế giới này.

Rạch cổ tay? Không được, quá chậm. Trước đây, cô đã từng tự làm hại mình bằng cách dùng dao rạch cổ tay và cứa mấy chục nhát hoặc nông hoặc sâu vào đùi, vết thương kết vảy rất nhanh, sau đó bong ra khỏi cơ thể từng mảng, ngỡ như chưa từng tồn tại. Ánh mắt người khác nhìn cô vẫn bình thường, giống như mọi thứ vẫn như trước, chưa từng rách nát.

Hay là chọn một tòa nhà bỏ hoang rồi nhảy xuống, hoặc là uống thuốc độc, cô còn chưa nghĩ xong.

Ngày hôm sau, mẹ gọi tới hỏi xem Tết Trung Thu có về không. Cô đáp rằng bản thân có việc bận nên không về được.

“Vậy đến ngày con nhớ gọi về hỏi thăm bà ngoại nhé.” Sau khi dặn xong thì người ở đầu dây bên kia cúp máy.

Nghĩ đến bà ngoại, cô lại cảm thấy lựa chọn tự tử của mình sẽ làm bà đau lòng.

Bà ngoại là người đối xử với cô tốt nhất thế gian.

Năm 2 tiểu học bố mẹ cô ly hôn, lúc ấy cô không hiểu ly hôn là gì, chỉ cảm thấy bọn họ không phải cãi nhau nữa thì chắc ly hôn là tốt.

Đến khi cô lớn hơn một chút, bố mẹ có gia đình riêng, có con riêng, bấy giờ cô mới nhận ra mình đã không còn gia đình nữa rồi.

Sau lại xem bộ phim 《 A Phi chính truyện 》mà Trương Quốc Vinh đóng, cảm thấy chính mình với nhân vật đều là một con chim nhỏ không chân.

Sau khi lên cấp 3 thì bắt đầu trọ ở trường. Năm lớp 11 bà ngoại bị tai nạn, cũng may không ảnh hưởng đến tính mạng. Sau bà ngoại phẫu thuật xong, cô bèn ngồi trên giường cùng bà xem 《 Nữ phò mã 》, bà ngoại đã xem nó cả đời mà không thấy chán.

“A Nam, đi học thôi.” Dứt lời, bà lại thò tay lấy túi trên đầu giường, rút ra một tờ hai mươi tệ rồi nhét vào tay cô, sức lực mạnh đến mức chẳng giống một người mới phẫu thuật xong gì cả: “Con cầm đi mua đồ ăn, học hành thật giỏi, thi vào đại học tốt nhé.”

Tiếc rằng sau đó cô không thi đỗ đại học tốt, cũng không tìm được công việc ổn định, cuộc sống như một mớ hỗn độn.

Ngày thứ ba, Du Dực bắt đầu soạn sửa lại “Di vật” của mình, tranh từng vẽ, nhật ký từng viết.

Cô có cái hộp sắt, bên trong đựng những món quà được nhận từ nhỏ đến lớn.

Kẹp tóc chị tặng, găng tay bà ngoại đan, bưu thiếp bạn bè đi du lịch gửi tới…… Còn có một bức thư?

Cô nhớ ra rồi, đây là một bức thư tình, cũng là bức thư tình duy nhất mà từ nhỏ đến lớn cô nhận được.

Thật ra Du Dực trông cũng không tệ, thỉnh thoảng sẽ có người khen cô xinh đẹp, chẳng qua tính cách quá hướng nội nên gần như không có bạn bè chứ đừng nói là bạn khác giới.

Chủ nhân của bức thư tình này — Mạnh Ngọc, là bạn cấp 3 của cô, đúng ra thì cũng là bạn cấp 2.

Mạnh Ngọc cũng giống cô, là một người sống khép kín. Thành tích của anh không đặc biệt tốt nhưng cũng không kém, không phải là đối tượng để giáo viên khen ngợi hay phê bình. Anh chẳng kết bè kết phái với ai trong lớp mà luôn chơi với một nam sinh ở lớp bên cạnh, nếu hỏi các bạn trong lớp về Mạnh Ngọc thì phản ứng đầu tiên của họ nhất định là: “Mạnh Ngọc? Mạnh Ngọc là ai? Lớp chúng ta có người này sao?”

Trước khi anh tỏ tình với cô, thậm chí bọn họ chưa từng nói chuyện với nhau một câu.

Sau tiết chào cờ vào thứ hai đầu tuần, khi trở lại chỗ ngồi, Du Dực phát hiện bức thư này kẹp trong sách ngữ văn. Trong đó viết về bản thân cô trong mắt đối phương, hơi kỳ lạ, hoặc nói có vẻ xa lạ, cô không ngờ rằng chính mình trong mắt người khác sẽ như vậy.

Cuối thư, anh không viết “Mình thích cậu” hoặc là “Chúng mình có thể đến với nhau không” mà anh lại viết: Trong lòng mình, cậu còn tốt đẹp hơn cả thứ tốt nhất thế gian.

Du Dực năm 17 tuổi không bị những lời này làm cảm động mà chỉ đọc qua loa cho xong rồi từ chối đối phương.

Song giờ đây, Du Dực năm 25 tuổi đọc được những lời này mới nhận ra có được một tình cảm chân thành đáng quý biết nhường nào.

Cô khó khăn vớt vát lại chút hình ảnh về lần gặp cuối cùng của bọn họ trong hồi ức.

Có lẽ vào kỳ nghỉ đông năm hai đại học, đó là lần cuối cùng cô đi họp lớp. Lúc kết thúc đã hơi muộn, bạn nữ mà cô quen lại không cùng đường, cô đang định về một mình thì nghe thấy phía sau có người hỏi: “Du Dực, chúng ta cùng về không?”

Khi đó, cô và Mạnh Ngọc đã hai năm không gặp, anh đi lên trước sóng vai với cô, bấy giờ cô mới phát hiện anh cao lên rất nhiều.

“Nhà cậu cũng ở bên này ư?”

“Ừ.”

Hai người không thân thiết, hơn nữa trước đây đã từng xảy ra chuyện như thế nên muốn trò chuyện để giảm sự xấu hổ cũng không biết phải nói gì.

Sau khi trao đổi về đại học và chuyên ngành thì bắt đầu rơi vào sự im lặng kéo dài.

Biết được anh thi đỗ đại học N, Du Dực thực sự thoáng giật mình, cô không khỏi cảm thán anh quả là người im lặng lại làm nên chuyện lớn.

“Tôi về đến nhà rồi, cảm ơn cậu, trên đường về nhà cậu nhớ cẩn thận đấy.” Cô ngẩng đầu, nhìn nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối của anh.

“Ừ, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Sau khi tạm biệt, Du Dực đi về phía hành lang, không biết tại sao, cô đột nhiên quay đầu lại, trông thấy người nọ vẫn còn đứng yên dưới đèn đường, bóng đổ xuống thật dài, thật dài.

Hết chương 1