Bể Cá

Chương 12: Mê tín



Sau khi tắm rửa và thay ga giường xong, cô mệt đến mức nhắm mắt lại là có thể ngủ, ngờ đâu cái người đang ôm cô kia còn hôn cô không biết mệt.

“Anh thật sự không ngủ à?” Cô mơ màng hỏi.

“Hôn thêm một cái thôi, một cái cuối cùng.” Anh hôn chụt một cái vào má cô.

Hôm nay, khi hai người họ cùng nhau dạo siêu thị, anh nắm tay cô đẩy xe mua sắm đi trong dòng người mà nghĩ tới mãi mãi.

Khi anh uống rượu với Tưởng Dục Thần ở nước ngoài, anh ấy bảo yêu một người là vật phẩm tiêu hao, có lẽ trong dòng thời gian dài đằng đẵng thì tình yêu sẽ cạn kiệt gần như không còn nữa. Song, hiện tại anh lại thấy không phải như thế, tình yêu anh dành cho cô là hồ nước khép kín, đong đầy đến độ chực tràn ra ngoài.

Hôm sau, Mạnh Ngọc phải về nhà của mình, đối mặt với căn phòng trống tự dưng anh lại có cảm giác như phi tử bị biếm vào lãnh cung vậy.

“Alo, mẹ ạ, sao thế ạ? Con vẫn ổn, con biết rồi, mẹ còn có việc gì không? Rốt cuộc mẹ muốn nói gì ạ?”

“Không có gì, chẳng qua bạn mẹ có một cô con gái, năm nay tốt nghiệp Berkeley tới trường mẹ dạy piano. Mẹ gặp con bé rồi, đường nét khá giống mẹ con bé, mặt trái xoan mắt to…”

“Dừng lại mẹ ơi, nếu mẹ muốn giới thiệu bạn gái cho con thì khỏi, con có bạn gái rồi ạ.”

“Cái gì cơ?” Mẹ anh chợt cao giọng, đúng là giọng nữ cao: “Con có bạn gái khi nào? Yêu bao lâu rồi? Mẹ có quen không?”

“Mẹ không quen đâu, chúng con mới yêu được một tháng thôi.”

“Có thật không đấy?” Bà quá rõ con trai mình, 25 tuổi mà chưa từng yêu đương bao giờ thì chỉ có hai khả năng. Một là đồng tính, việc này thì bà hoàn toàn chấp nhận được, chỉ sợ bà nội khó tiếp nhận thôi. Hai là anh đã có người thương nhưng cô gái ấy lại không thích anh. Bây giờ xem ra thì vế sau chiếm tỉ lệ lớn hơn.

“Thật ạ, con không lừa mẹ đâu, tranh thủ Tết này con sẽ dẫn cô ấy về nhà.” Anh cũng mong gì ngày mai có thể kết hôn luôn.

“Thế thì cũng phải chờ cô gái ấy chấp nhận mới được, bạn đại học à? Hay là bạn cấp ba?”

“Cô ấy là bạn cấp hai ạ.”

“Gì cơ? Cấp hai? Sao mẹ không biết con lại trưởng thành sớm như vậy nhỉ?”

“Cha nào con nấy mà, chẳng phải mẹ với bố con cũng ở ban nhau từ bé ư.” Bố mẹ anh lớn lên trong cùng một sân nhà, kiểu tình yêu vô tư từ thuở ấu thơ.

“Mẹ và bố con là… Thôi thôi, mẹ không nói lại được con, từ nhỏ đến lớn không một việc nào có thể làm chủ được con cả.”

“Chẳng phải như thế thì mẹ không cần lo nghĩ nhiều sao ạ? Cũng bớt đi được mấy nếp nhăn.”

“Bà đang nói gì với con thế?” Bên đối diện truyền tới giọng của bố anh.

“Ông Mạnh à, con trai ông không còn là dân FA nữa rồi.”

Mạnh Ngọc: Có ai lại nói con trai mình như vậy không?

***

Khi Du Dực tan làm thì nhận được điện thoại của Chu Khiết.

“Tiểu Du, cậu có tham dự được hôn lễ của tôi không?”

Thôi xong, cô quên tiệt chuyện này rồi.

“Để xem nào, cậu tổ chức vào hôm 24 nhỉ, đến lúc đó tôi sẽ cố gắng đổi ca với đồng nghiệp để đến nhé.”

“Thế thì tốt quá rồi, Đông Đông nói cô ấy muốn cùng phòng với cậu, tôi xếp cho hai người với nhau nhé.” Chu Khiết kết hôn với bạn trai cùng đại học, nhà trai ở một huyện của thành phố C, các cô ngồi tàu cao tốc từ thành phố chừng hai mươi phút thì tới, phải đến trước một ngày. vot

“Được, phiền cậu quá, tổ chức lễ cưới bận rộn lắm nhỉ.”

“Ừ, hiện tại tôi chỉ mong một ngày có 48 giờ. Cậu… Sau khi tốt nghiệp cậu còn liên lạc với Cát Tư Ni không?”

“Không, nhưng chẳng sao cả, đã qua nhiều năm rồi mà cậu còn sợ mấy đứa tôi xấu hổ hả?”

“Hơi hơi đấy, dù sao năm đó hai người mâu thuẫn lớn như thế, suốt một năm không nói gì với nhau. Nghe nói năm nay cô ấy tốt nghiệp mà cũng về thành phố C rồi.”

“Ừ.” Sau đó, hai người lại hàn huyên bâng quơ vài câu rồi cúp máy.

Cô cảm thấy điều bản thân thay đổi rõ rệt nhất kể từ khi yêu Mạnh Ngọc là trở nên dũng cảm hơn, cô không hề chùn bước vì biết luôn có người bằng lòng nắm tay cô mãi mãi. Nguồn năng lượng này rất quý giá, vô cùng quý giá.

“Mạnh Ngọc, có chuyện này em muốn nói với anh.” Cô một bên lau chai lọ một bên nói.

Người bên kia video ngẩn ra, bàn tay mở nắp hộp cơm cũng dừng giữa không trung.

“Anh làm gì mà tỏ vẻ tủi thân thế? Em chỉ muốn nói với anh rằng tuần sau em sẽ tham dự đám cưới của bạn, có lẽ không gặp được anh.”

“Em làm anh sợ gần chết.” Anh tiếp tục động tác mở nắp hộp cơm: “Anh cứ tưởng em định báo tin xấu gì đó với anh.”

“Vì sao? Trông em nghiêm túc lắm hả?”

“Ừ, anh bị em dọa chết khiếp, mau tới hôn anh một cái đi.” Anh ghé sát vào màn hình, giống như thật sự chờ được hôn.

“Lần sau gặp rồi em hôn.”

“Anh ghi nhớ rồi, lần sau em đừng hòng chống chế.”

“Ừm… Mạnh Ngọc này, em nhận ra anh thực sự rất giống học sinh tiểu học đấy.”

Anh ngồi vô cùng ngay ngắn, vừa nghiêm túc nhìn cô vừa ăn cơm, trông cứ như học sinh tiểu học ngồi thành hàng thi xem ai ăn nhanh hơn, ngoan hơn vậy.

“Em mới là học sinh tiểu học ý. Mà này, hồi tiểu học em học ở đâu?”

“Có thể anh không biết đâu, đó là trường tiểu học Minh Triết cạnh nhà em.”

Anh lắc đầu.

“Anh thì sao?”

“Hồi đó anh không học ở thành phố C mà học ở thành phố A. Lúc ấy, bố anh giảng dạy ở đại học A, tận đến cấp hai mới về đây.”

“Thảo nào, em nghe giọng của anh có khẩu âm của người phương Bắc, ơ mà chẳng phải anh là hàng xóm của Tưởng Dục Thần ư? Trước đây cậu ấy cũng ở thành phố A ạ?”

“Đúng rồi, bố cậu ấy với bố anh là bạn thân của nhau, lúc đó cùng theo nhau về.”

“Thế thì tốt, tuần sau anh có thể nối lại tình xưa với cậu ấy rồi.”

“Ai thèm tìm nó chứ, tuần sau em không dẫn anh đi cùng được à? Anh có thể xách hành lý giúp em, xoa bóp tẩm quất, che ô đút nước…”

“Dừng dừng, em chỉ đi hai ngày chứ có cách xa hai chân trời đâu.”

“Hừ hừ hừ, em đừng nói nữa, chỉ cần em vừa nhắc đến chia xa là anh lại thấy tim như muốn ngừng đập.”

“Vậy là do tim anh không tốt rồi. Ngày mai mau tới bệnh viện kiểm tra đi.”

Cô cảm giác anh có bệnh gì thật. Những cặp đôi khác đều là đằng gái quản lý đằng trai như kiểm tra điện thoại, điều tra này nọ, còn họ thì hoàn toàn ngược lại. Hơn nữa, anh quá bám cô. Lúc không gặp nhau thì sáng trưa chiều đều phải gọi một lần, lúc gặp thì chỉ muốn một bước không rời. Bây giờ khó khăn lắm cô mới có được hai ngày tự do, còn lâu cô mới chịu dẫn anh theo.

“Dù sao anh cũng không cho em nói từ chia xa.”

“Không thì em nói gì? Chia tay hả?”

“Du Dực, em cố ý đấy phỏng, còn nói ra nữa.” Trông anh có vẻ tức giận, buông đũa xuống.

“Anh mê tín thế, vậy thì sau này anh đừng ăn lê nữa.”

“Em nói rất đúng, sau này trừ cải bó xôi ra thì anh có thêm một thứ không ăn được rồi.”

Kể từ khi yêu nhau, đa phần cuộc đối thoại giữa cô với Mạnh Ngọc đều nhạt nhẽo như vậy. Nếu là cô của trước đây thì chắc chắn không muốn lãng phí thời gian để nói nhiều lời vô nghĩa đó. Ấy thế mà đến khi trở thành vai chính của câu chuyện cô mới nhận ra có một người bằng lòng lãng phí thời gian với mình thực sự hạnh phúc đến nhường nào.

Hiện tại, cô cảm thấy cuộc đời quá ngắn ngủi, ngắn đến mức không đủ thời gian để cô được lãng phí với người mình thương.