Bể Cá

Chương 22: Kết truyện



Vào sinh nhật 26 tuổi, cô và người yêu cùng nhau ngắm mặt trời lặn trên bờ biển.

Sau đó ——

Bất hạnh bị cảm.

Đã nhiều năm cô không mắc bệnh nặng đến vậy. Ngày đầu tiên mới chỉ cảm nhẹ, hôm sau đã sốt tới 39 độ, ý thức của cô mơ mơ màng màng, chỉ biết Mạnh Ngọc đưa cô đến bệnh viện truyền nước. Đến khi tỉnh lại thì vẫn sốt nhẹ, ba ngày chỉ uống được mấy ngụm cháo trắng, còn lại chẳng ăn được gì.

Việc đầu tiên khi về đến nhà chính là bước lên cân, cô gầy đi hai cân.

“Xin anh đấy, em muốn gầy thêm hai cân rưỡi nữa cơ.” Cô nắm lấy tay Mạnh Ngọc xin xỏ.

“Em đừng hòng.” Mặt cô đã gầy đến không còn thịt, anh đang đau lòng gần chết đây.

Dưới sự chăm sóc như đang nuôi heo của quý ngài Mạnh, cô không những không gầy đi mà còn lấy lại được hai cân bị tụt trước kia.

Đến lúc khỏi hẳn, cô đệ đơn từ chức lên lãnh đạo, ngay trưa hôm đó đã thoải mái ôm đồ rời đi.

Sự tự tin của cô đến từ đâu? Đương nhiên không phải là đàn ông mà cô đã có một công việc mới.

Khả năng phát triển của tạp chí ẩm thực điện tử rất khả quan, biên tập hỏi cô có muồn ký hợp đồng tác giả, nắm chắc thời cơ nộp bản thảo để tăng lương không.

Cô hoàn toàn đồng ý, ai lại từ chối một công việc đơn giản vui vẻ lại kiếm được tiền chứ?

Tài khoản của cô cũng đang hoạt động rất tốt, lượng chia sẻ và phản hồi mấy video gần đây tương đối tích cực, fan cũng tăng lên trăm nghìn người. Gần đây, cô bắt đầu nhận thêm đơn bên ngoài, phải nói trong thời đại công nghệ số hiện nay thì kiếm tiền rất nhanh, thù lao cho một sản phẩm của đơn ngoài đã bằng tiền lương mấy tháng của công việc trước đây.

Công việc của cô coi như đi vào quỹ đạo.

Sau lúc từ chức không lâu, cô cũng sắp đến hạn trả tiền thuê nhà, Mạnh Ngọc tháy thế bèn dọn thẳng đồ đạc của cô tới nhà anh.

Đêm Noel, hai người họ không ra ngoài chơi mà Du Dực nấu vài món ngon tại nhà.

No cơm ấm cật, dâm dật mọi nơi, không phải, thật ra là hai người họ vừa uống mấy ly rượu vang.

Co rất dễ say, hiện giờ mặt đã đỏ bừng như tôm lột bị luộc chín.

“Đừng đâm vào chỗ đó… Ưm… Đau em…”

“Chỗ đó là chỗ nào? Chỗ này ư? Hay là đây?”

Cô mèo nhỏ say khướt dưới thân bị cắm đến khép mắt rên rỉ.

Men say và tình dục hòa quyện với nhau kích thích hai người làm đến tận nửa đêm, bụng dưới của cô đã bị chọc đến tê rần. Lần cuối cùng làm trong phòng tắm, cô bị anh đè trên tường đá cẩm thạch rồi đưa lên đỉnh.

Tắm do anh giúp, người cũng do anh ôm lên giường.

Du Dực ôm lấy cánh tay anh và hỏi: “Năm sau anh có thời gian rảnh không?”

“Khi nào hả em?” Anh cũng nhìn cô, đôi mắt sáng lấp lánh.

“Tầm sau Tết Âm Lịch ấy ạ.”

“Sao vậy? Em định tạo bất ngờ gì với anh ư?”

“Chẳng thú vị gì cả, chưa gì đã bị anh đoán ra.”

“Là gì thế? Em mau nói đi.”

“Chuyện đi Hokkaido đó, em đã đặt vé máy bay rồi.”

“Thật hả?” Anh bắt đầu cười ngây ngô.

“Thật ạ.”

Phải mất rất nhiều thời gian cô mới hiểu được tình yêu là trao tặng lẫn nhau. Cô cho đi ít ỏi thì đương nhiên sẽ thu hoạch cằn cỗi, hiện giờ cô cũng muốn bắt đầu học cách yêu một người. Thật may làm sao, cô còn đủ thời gian để học được cách yêu anh.

Tết Nguyên Đán, cô theo Mạnh Ngọc về nhà gặp người lớn. Buổi tối hôm trước, cô phải lục tung tủ quần áo để tìm đồ phối hợp.

“Anh thấy bộ này đẹp hay bộ trước đẹp hơn?”

Mạnh Ngọc đang vui vẻ chơi Tú Lơ Khơ, căn bản không thể nhìn ra váy trên ngươi cô với bộ trước có gì khác nhau.

“Cái này đi, vàng nhạt, may mắn.”

Cô biết anh đang nói lung tung, tức giận ném gối sang.

7 giờ sáng hôm sau đã dậy trang điểm, đến 10 giờ thì ra cửa, trước đó cô còn xịt ít nước hoa đã lâu không mở, chẳng biết có bị quá thời hạn hay không.

“Em gặp bố mẹ anh mà trang điểm xinh đẹp như vậy làm gì? Anh còn chưa được nhận đãi ngộ đó đâu.” Anh vẫn thích cô không trang điểm hơn. Ban nãy trước khi đi, cô còn chẳng cho anh hôn, bảo rằng hôn sẽ làm nhòe son môi, cũng không được hôn vào mặt kẻo lau mất phấn má.

“Này, anh đừng nói nữa được không? Em đang căng thẳng lắm, liệu bố mẹ không thích em thì sao nhỉ? Nhỡ đâu họ không đồng ý cho chúng mình bên nhau thì phải làm thế nào đây?”

“Vậy thì anh cắt đứt quan hệ với họ rồi bỏ trốn với em.”

Du Dực trừng anh một cái.

“Không đâu, bố mẹ anh tốt lắm, hơn nữa em yêu của anh vừa xinh đẹp lại thông minh, sao mọi người không thích em cho được?”

Bố của Mạnh Ngọc là giáo sư khoa vật liệu của đại học C, mẹ anh là giáo sư khoa âm nhạc, có thể nói gia đình anh là phần tử trí thức. Cô đâu tốt đẹp được như lời anh nói, nếu là thật thì cô đã không căng thẳng như vậy.

Thực tế cho thấy điều cô lo lắng là thừa, mẹ Mạnh Ngọc thực sự như bản sao của mẹ Giang Trực Thụ vậy, bà nhiệt tình đến mức xuýt đổi phòng của Mạnh Ngọc thành phòng của cô. Còn Mạnh Ngọc thì khá giống bố anh, bộ dáng giống tính cách lại càng giống.

Cả nhà ba người Mạnh Ngọc đều không biết nấy cơm, hôm nay dì giúp việc cũng nghỉ nên nhiệm vụ nấu đành phải dành cho cô.

Bố mẹ anh còn luôn miệng ngại ngùng, sao có thể để khách nấu cơm được.

Sau khi nếm xong miếng thịt bò hầm đầu tiên.

“Tiểu Du, sau này bác có thể thường xuyên ăn cơm con nấu được không?”

“Không được.” Mạnh Ngọc dứt khoát từ chối mẹ của mình.

Con trai bà thật là đáng ghét, bà muốn hỏi xem Tiểu Du có thể làm con gái mình được không, bà sẽ lập tức tới Cục Công An dời hộ khẩu của con trai đi.

Trước khi đi, mẹ Mạnh Ngọc vẫn ráng hỏi: “Tiểu Du, con có nấu được gà nướng hạt dẻ không?”

Du Dực đành phải hẹn bà hai ngày nữa mang theo bánh tart trái cây tới mới thoát thân được khỏi nhà anh.

“Mẹ anh giống trẻ con thật.”

“Bà ấy luôn như vậy, chủ yếu bị bố anh chiều chuộng quá.”

Cô biết người có tính cách đơn giản nhất định được nâng niu chiều chuộng từ bé, chưa từng chịu thương, chịu khổ. Chứ nếu là người chân chính va vấp ngoài xã hội sẽ không thể đơn giản đến thế.

“Tuyệt thật, hy vọng kiếp sau em cũng có thể như vậy.”

“Thế thì kiếp này khi qua cầu Nại Hà em hãy đợi anh nhé, kiếp sau anh cũng muốn ở bên em.”

Anh nói, đột nhiên lấy một chiếc nhẫn trong túi ra.

“Thật ra anh đã mua nó từ rất lâu, từ khi du học trông thấy chiếc nhẫn này trong tủ kính anh đã mua nó rồi. Lúc ấy anh nghĩ có lẽ nó sẽ mãi mãi không được trao đi. Ngày ở bệnh viện em hỏi anh còn thích em không, anh rất muốn đáp rằng em không biết anh thích em đến nhường nào đâu, thích đến nỗi anh bằng lòng từ bỏ tất cả để được gặp em một lần. Hôm nay, cuối cùng anh cũng có cơ hội trao nó cho em, Du Dực, em bằng lòng không?”

Sao trên trời rất sáng rất sáng, bóng bọn họ dưới ánh đèn đường đổ dài, thật dài.

Bạn đã từng nghe chuyện Tư Mã Quang đập vỡ chum chưa? Mạnh Ngọc chính là người đã đập vỡ chum của tôi rồi cứu tôi ra đấy.

Kể từ giây phút anh ấy nắm chặt tay tôi kia, tôi đã trả lời: Em bằng lòng.

Hoàn chính văn