Bể Cá

Chương 5: Nắm tay



“Tối hôm qua tao không làm gì kỳ quặc chứ.”

Sau khi tỉnh rượu, anh chỉ thấy cuộc đối thoại giữa bản thân với Du Dực dừng tại lúc cô nói muốn tới ăn cơm với anh. Sau đó còn có một cuộc gọi dài đến 24 phút, lại là chính anh gọi. Nhưng anh đã hoàn toàn quên mất nội dung.

Tưởng Dục Thần vừa mới tỉnh đã nhận được cuộc gọi của Mạnh Ngọc.

“Chắc là không, tối qua mày luôn gọi Du Dực, nói khoảng 12 nghìn câu anh rất nhớ em thôi.”

“……” Sau đó đã bị cúp máy.

“Thằng hâm.” Anh ấy ném điện thoại lên sô pha rồi tiếp tục ngủ.

Bên này, Du Dực mới họp sáng xong, cô đọc được tin nhắn Mạnh Ngọc gửi tới: “Tối qua anh uống say.”

Nghĩ đến cuộc gọi tối qua, cô thực sự vừa muốn khóc vừa muốn cười. Lúc ấy hình như anh đã về đến nhà, nhưng làm thế nào anh cũng không cúp máy mà cứ quấn lấy cô như một đứa trẻ, cuối cùng cô đành phải nhẫn tâm dập máy trước.

“Chà, có phải Tiểu Du đang yêu không, cười hạnh phúc quá.” Giáo viên cùng văn phòng hỏi cô.

Cô sờ mặt mình: “Rõ ràng lắm hả?”

“Chứ còn gì nữa, cô làm việc ở đây mấy năm, lần đầu tiên tôi trông thấy nét mặt này của cô đó.”

“Vâng, tôi mới quen bạn trai không lâu.”

“Bảo sao, đang giai đoạn yêu đương nồng nhiệt mà, aiz, bạn trai cô là người ở đâu thế? Người địa phương hả?”

“Vâng, anh ấy là bạn cấp 3 của tôi.”

“Ồ, thanh mai trúc mã kia mà.”

Sau đó lại bâng quơ hàn huyên hai câu, đúng ra mà nói thì đối phương bắt đầu có xu thế tra hỏi hộ khẩu, Du Dực bèn đáp qua loa có lệ cho xong.

Nhân lúc tới giờ ăn trưa rảnh rỗi, Du Dực chạy ra cầu thang gọi điện thoại cho anh.

“Lần sau anh uống ít thôi nhé.” Bên cầu thang toàn tàn thuốc, cô vừa gọi vừa dùng mũi giày đá tàn thuốc đi.

“Anh biết rồi, tối hôm qua anh đã nói gì với em thế.”

“Anh chẳng nói gì cả, chủ yếu là một số… Hmmm… Lời làm nũng?”

“Khụ… Ngày mai em định tới chỗ anh nhỉ?” Lảng sang chuyện khác quá rõ ràng đấy, quý ngài.

“Anh không muốn ư?”

“Anh cầu mà không được ý chứ, em tới vào buổi chiều đúng không?”

“Vâng, em phải dừng tại trạm nào nhỉ?”

“Toà nhà Quảng Thiên nhé, tới nơi anh sẽ đón em.”

“Chẳng may anh lại tăng ca thì phải làm sao?”

“Chắc chắn là không.”

“Vì sao anh biết được? Nhỡ may mà?”

“Có lẽ bởi anh cũng được coi là ông chủ chăng?”

“Dạ, ông chủ.”

“Em gọi anh là gì cơ?”

“Mạnh Ngọc.”

Lần đầu tiên anh cảm thấy tên mình được gọi lên hay đến vậy, có lẽ tình yêu là một loại thuốc mê hoặc tâm trí chăng.

Đây là lần thứ hai Du Dực tới Phụng Bắc. Lần tới trước cách đây hai năm là đi xem buổi biểu diễn. Bên này là khu mới, chỉ trong hai năm đã mọc lên không ít nhà toà cao tầng.

Cô vừa ra khỏi trạm tàu điện ngầm đã trông thấy Mạnh Ngọc đứng bên đường.

“Em thấy Phụng Bắc thay đổi nhiều thật.”

“Trước đây em từng tới rồi à?” Anh mở cửa xe để cô vào.

“Vâng, hai năm trước ca sĩ em thích tổ chức buổi biểu diễn tại sân vận động Thanh Áo. Lúc ấy em còn cảm giác chưa mấy phồn hoa, hiện tại tất cả đều là trung tâm thương mại với toà nhà cao tầng.”

“Dĩ nhiên rồi, em có muốn ăn gì không?”

“Phải hỏi anh mới đúng chứ? Em không ăn đồ sống, những thứ khác thì đều được tất.”

“Ừm, đồ Vân Nam được không? Em có ăn được cay không?”

“Được ạ, không quá cay là được.”

Lái vài phút tới một trung tâm thương mại, lúc đi ngang qua quán trà sữa nổi tiếng trên mạng, Mạnh Ngọc hỏi cô có muốn uống không.

Cô lắc đầu: “Cái này phải đợi lâu lắm.”

“Bao lâu cơ?”

“Tầm bốn năm chục phút đấy.”

“Bình thường mà, lát nữa mình ăn xong rồi xuống dưới lấy là được.”

“Anh đừng rơi vào cái bẫy của chủ nghĩa tiêu dùng.” Du Dực kéo anh đi tìm thang cuốn.

Nhà hàng anh chọn có hương vị khá ngon, chẳng qua giá cả hơi cao.

Thật ra từ trang phục anh mặc và xe anh lái có thể nhìn ra thu nhập của anh rất tốt. Cô bắt đầu lo lắng tới vấn đề tiêu dùng khác nhau giữa hai người. Nếu hẹn hò cũng không thể để đối phương chi trả mãi được, ngoài ra còn có ngày kỷ niệm hay sinh nhật gì đó, quà cáp lại là một khoản không nhỏ. Thu nhập của cô từ Bác Văn khá ổn, trừ đi tiền thuê nhà và chi phí điện nước cố định, vả lại bình thường cô cũng không mấy hứng thú với hàng hiệu thì mỗi tháng trước đây cũng tiết kiệm được mấy nghìn tệ.

“Này, em đang nghĩ gì thế?” Mạnh Ngọc cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

“Không có gì ạ, em đang nghĩ đến chuyện công việc thôi. Anh bảo gì nhỉ?”

“Anh bảo là anh đi lấy đồ uống.” Anh giơ điện thoại ra trước mặt cô để cô nhìn thấy hóa đơn đặt hàng trên đó.

“Anh đặt bao giờ vậy?”

“À, anh đặt trước lúc ăn.”

“Anh muốn uống à?” Du Dực không rõ tại sao anh cứ cố chấp với một cốc trà sữa như vậy.

“Cũng tạm, có lẽ là vì anh giỏi chờ đợi chăng?”

Cô không biết anh nói vậy có ý gì khác không. Cô hút một ngụm, hương vị tàm tạm, nhưng nếu cô đi một mình thì chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian và tiền bạc vào một cốc thức uống như thế.

“Anh đưa em về nhà nhé?”

Du Dực mở điện thoại ra xem, mới hơn 6 giờ.

“Còn sớm mà, nếu không chúng mình đi dạo một lúc đi?”

“Ừ.” Đối phương nhanh chóng đồng ý.

Trước đó không xa có một cái công viên, hai người định dạo quanh một vòng.

Du Dực là một người rất tinh tế, cẩn thận đến mức phát hiện đối phương dùng tay trái cầm đồ uống chứ không dùng tay phải.

Tuy nhiên cô lại cố ý cầm đồ uống bên tay trái.

Anh không chủ động nắm tay em thì em cũng không nắm tay anh đấy.

Nhưng còn chưa đi đến công viên thì đã uống hết, cốc rỗng bị ném vào thùng rác ven đường.

Cái này không phải lấy cớ nhưng chẳng biết Mạnh Ngọc thật sự ngượng ngùng hay đang giả ngu giả ngơ mà toàn hỏi cô mấy thứ không đâu.

Đi rồi lại đi, cô thực sự không chịu nổi nữa, dừng lại hỏi anh: “Anh có muốn nắm tay không?”

Anh thoáng sửng sốt rồi giơ bàn tay ra nắm lấy tay cô.

“Ngốc nghếch.”

“Anh á?”

“Chứ không thì ai vào đây?”

“Sao em cứ thích bảo anh ngốc nghếch thế.” Mạnh Ngọc dùng ngón tay cái nhéo nhéo kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ của cô.

“Có phải anh đã muốn nắm tay em từ lâu không?”

“Ừ, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em.” Anh thú nhận rất thẳng thắn.

“Vậy mà anh còn muốn em chủ động.”

Mạnh Ngọc cao hơn cô khá nhiều, từ góc độ của anh nhìn xuống thì thấy được hai má cô phúng phính như hai cục kẹo bông, rất muốn xoa bóp.

“Không đâu, sau này anh sẽ chủ động nắm tay em, nhé?”

Hết chương 5