Bể Cá

Chương 9: Người đẹp ngủ



Khi Mạnh Ngọc đưa cô về, cô mở màn hình điện thoại, chợt nhận ra đã 10 giờ năm mươi mấy rồi.

“Muộn quá, giờ anh lái xe về liệu có mất an toàn không?”

Anh dựa vào vai cô nhắm mắt lại, không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Vậy thì phải làm sao đây? Hay là anh gửi tạm xe ở chỗ em rồi bắt taxi về nhỉ.”

“Nếu anh muốn thì cũng được.”

“Em nghĩ sao?”

“Em vốn định bảo anh ở lại nhà em một đêm, nhưng biện pháp của anh tốt hơn đấy.”

“Ừ, được.”

“Được cái gì cơ?”

“Ở lại nhà em đó, không phải em mới nói sao?”

“Chẳng phải anh có thể bắt taxi về ư?”

“Hình như bây giờ không được nữa rồi, đầu anh đau quá, sợ không đi được cầu thang.”

“Anh…”

“Anh thề không làm gì đâu, chỉ một đêm thôi.”

Du Dực thật sự xót cho anh. Vừa xong việc đã ngồi chuyến bay sớm nhất để về, còn cùng đi ăn với cô, ban nãy anh lái xe mà cứ ngáp liên tục.

“Chỉ một đêm thôi đấy nhé.” Cô vừa nói vừa mở cửa.

Nhà cô thuê là kiểu một phòng khách một phòng ngủ, bình thường thì không thấy nhỏ, nay có thêm Mạnh Ngọc lại làm cô đột nhiên cảm thấy phòng khách thật chật.

“Đây là bếp, kia là phòng vệ sinh, chỗ này là phòng ngủ.” Cô nghiêm túc giới thiệu bố cục nhà mình cho anh.

“Bình thường em tự nấu cơm hả?” Anh nhìn thoáng qua phòng bếp, phát hiện thùng rác được chất đầy.

“Đúng rồi, anh có muốn uống gì không?” Cô mở tủ lạnh ra, bên trong ngoài nước thì chỉ có trà chanh leo cô làm hôm qua.

“Em có cà phê chứ?”

“Em không có đâu, chỉ có nước lọc với nước trái cây, em không uống cà phê.”

“Hả? Vì sao? Em sợ không ngủ được ư?”

“Không phải, em không dung nạp được caffeine.”

Mạnh Ngọc đột nhiên ôm chầm lấy cô từ phía sau: “Tại sao lần đầu tiên anh mua Latte em còn uống?”

“Anh cũng có lòng tốt mà, dù sao uống mấy ngụm chẳng ảnh hưởng.”

“Lần sau không được thế nữa nhé, em nhất định phải nói cho anh biết, em có khó chịu dù chỉ một chút thôi thì anh cũng sẽ đau lòng lắm đấy.”

“Em biết rồi.” Du Dực lấy trà chanh leo trong tủ lạnh ra. Mạnh Ngọc bám chặt lấy cô như con bạch tuộc, cô đi đâu là anh lại theo nấy.

“Anh muốn ăn đồ em nấu.”

“Anh ăn cơm rồi mà?”

Cô vẫn nhớ đồ mình không ăn ban nãy đã vào bụng ai đấy.

“Anh vẫn còn đói.”

Sao anh không lên trời luôn đi? Cô nghĩ thầm.

“Nhưng mà em không muốn nấu cơm, hiện tại em chỉ muốn tắm rửa đi ngủ thôi.”

“Thế thì mai nấu vậy.”

“Chuyện ngày mai thì để ngày mai tính đi.” Cô múc một thìa mật ong, đổ một nửa trà chanh leo, lại thêm nước đến ba phần tư cốc rồi cầm thìa quấy đều.

“Chiều mai anh đón em, sau đó chúng mình qua siêu thị mua đồ ăn đi.”

“Anh nếm thử xem.” Du Dực ngầm đồng ý với quyết định của anh, đưa cốc nước mới pha cho anh.

Mạnh Ngọc nếm thử một ngụm, ngòn ngọt chua chua: “Ngon đấy, em mua ở đâu thế.”

“Em tự làm.”

“Thật hả?” Anh lại uống một ngụm: “Anh cảm thấy mùi vị không khác nào thức uống được bán bên ngoài.”

“Ừm.” Thật ra cô không nghe rõ anh đang nói gì, bởi vì cô vào phòng ngủ tìm chăn cho anh.

Mạnh Ngọc theo cô vào phòng ngủ, ga giường của cô kẻ ô màu xanh lục, trên giường không chất đầy gấu bông như những cô gái khác mà chỉ để hai cái gối đơn giản.

Anh nhìn cô lục tìm trong tủ quần áo, nét mặt nghiêm trọng.

“Sao vậy?”

“Mạnh Ngọc, em phát hiện ra… Hình như nhà em chỉ có một cái chăn thôi.”

“Em cần hai chăn làm gì?”

Du Dực ngẫm nghĩ lại thì thấy anh nói cũng đúng, chính cô đã trông thấy cảnh anh trần truồng rồi, giờ lại chia giường ngủ có khác nào tự lừa mình dối người đâu.

“Anh ngủ sẽ không chiếm chăn chứ?”

“Không đâu, tướng ngủ của anh ngoan lắm.”

“Vậy anh có ngủ ngáy không?”

“Chắc là không đâu.”

“Sao lại chắc là?”

“Chưa ai than với anh thì chắc là không rồi.”

Về sau sự thật chứng minh rằng anh thực sự không chiếm chăn cũng không ngủ ngáy mà chỉ dán chặt lấy cô, có đẩy thế nào cũng không buông.

Du Dực tắm xong đi ra, chợt thấy anh đã nửa nằm trên giường ngủ thiếp đi.

“Mạnh Ngọc, Mạnh Ngọc, anh nằm lại đi rồi ngủ tiếp.” Cô vỗ vỗ mặt anh, thấy anh khẽ hé mắt, trượt xuống chui vào trong chăn.

Cô cũng chui vào chăn từ một hướng khác.

Mạnh Ngọc duỗi cánh tay dài ra, kéo cô ôm vào trong lòng ngực.

Du Dực không quen với tư thế bị người khác ôm, trằn trọc mãi mà không ngủ được.

“Em đừng lộn xộn nữa, mau ngủ đi.” Có thể cảm nhận được anh đang cố kìm cơn buồn ngủ để nói chuyện với cô.

“Anh ôm em thế này em không ngủ được.”

Vì thế…

Anh buông lỏng một bàn tay ra, cho cô một nửa tự do.

Cô nhắm mắt lại, bắt đầu cố gắng đi vào giấc ngủ.

Qua vài phút sau, anh đột nhiên ghé sát vào lỗ tai cô, khẽ nói: “Sau này em đừng khóc được không, hôm nay lúc nhìn em khóc, anh cảm thấy tim như muốn vỡ ra vậy.” khong

Sao anh chẳng bao giờ nắm được trọng tâm thế, trọng tâm trong câu chuyện cô kể là cái này ư!

“Anh lỗi thời thế, giờ này còn dùng mấy lời như tim vỡ vụn nữa.”

Lải nhải xong lại phát hiện ra không có ai đáp lời.

Không ngờ Mạnh Ngọc vừa dứt lời đã ngủ ngay, tiếng thở đều đều bình yên đến lạ. Du Dực trở mình đối mặt với anh, sau khi tắm xong, tóc anh dính vào trán, nom rất ngoan, tựa như công chúa … Không phải, hoàng tử trong cổ tích vậy.

Hết chương 9