Bé Chim Cánh Cụt

Chương 2



Tác giả: Kim Tịch Cố Niên

10.

Chim cánh cụt nhỏ nói, Bùi tiên sinh, tôi có thể thực hiện ba điều ước của anh.

Bùi Tống có hơi sửng sốt, lập tức bật cười: “Nguyện vọng? Nhóc là ngỗng con của Aladin à?”

Ngỗng con của Aladin?

Chim cánh cụt nhỏ không hiểu, nhưng nó có thể cảm nhận được Bùi Tống không tin nó, nó sốt ruột, hai cánh nhỏ lạch cạch vỗ thẳng vào bụng.

Nó cố gắng thuyết phục Bùi Tống: “Anh không được cười! Tôi rất lợi hại!”

Bùi Tống: “...”

Ừm thì, ngỗng thần của Aladdin đã biến thành ngỗng hải cẩu nhỏ.

Bùi Tống nhịn cười, thấy chim cánh cụt nhỏ sắp khóc, vội vàng ngồi thẳng người, nghiêm trang ước nguyện: “Vậy ừm, tôi ước. Tôi hy vọng...”

Ước cái gì đây?

Bùi Tống ánh mắt chợt lóe, buột miệng thốt ra: “Tôi hy vọng cây bút của tôi có thể tự vẽ!”

11.

Bùi Tống là một người làm nghề tự do, cụ thể mà nói thì, hắn là một họa sĩ.

Mà họa sĩ —— và thậm chí cả một số thanh thiếu niên đương đại —— có lẽ không chỉ thanh thiếu niên, đều có một kẻ thù chung, đó là trì hoãn.

Nói cách khác, nếu không phải Bùi Tống bởi vì bị trì hoãn, nên nửa đêm phải gấp rút làm việc, thì đã không gặp phải bé chim cánh cụt không cẩn thận lạc đường này.

Bùi Tống là chân tình thực cảm hy vọng bút cảm ứng của hắn có thể hiểu chuyện một tí cho hắn nhờ.

Nhưng chỉ là ước, tất nhiên, là để dỗ dành chim cánh cụt nhỏ không khóc.

Hắn không đặt lời hứa của chim cánh cụt nhỏ trong lòng —— ngay cả khi sự tồn tại của chim cánh cụt nhỏ có phần kỳ lạ và đặc biệt, đủ để lật đổ nhận thức khoa học của hắn trong hai mươi năm qua.

Ngỗng của hắn chỉ cần lúc nào cũng có thể đáng yêu và vui vẻ là đủ rồi.

12.

Chim cánh cụt nhỏ nhỏ dạo này có vẻ bận lắm.

Chẳng biết đang bận việc gì, luôn trốn ở đằng sau rèm cửa sổ, ôm một cái đũa nhỏ, sột sột soạt soạt, vặn vẹo động đậy, chỉ thỉnh thoảng mới để lộ ra bờ mông tròn mượt mà căng mọng, cùng một sợi lông đuôi vểnh lên.

Bùi Tống lén lút đi qua, vốn định chọc chọc cái đuôi nhỏ của nó, khóe mắt lại thoáng nhìn thấy một chút màu vàng sữa —— là cái túi của chim cánh cụt nhỏ từ lúc tới đây chưa bao giờ chịu bỏ ra khỏi người.

Túi nhỏ nghiêng nghiêng bên cạnh rèm cửa sổ, miệng túi hơi mở ra, mơ hồ lộ ra một góc giấy.

Giống như nó bị xé ra từ đâu đó.

Có cái gì trong đó?

Bùi Tống trong lòng khẽ động, ngón tay nhanh hơn suy nghĩ rẽ một cái, sắp đụng phải túi nhỏ, chim cánh cụt nhỏ nhạy bén cảm nhận được động tĩnh, đột ngột xoay người lại, ôm lấy cặp nhỏ.

Chim cánh cụt nhỏ hoảng loạn: “Cái này không được coi!”

Bùi Tống bị bắt túi xách ngay tại chỗ, cũng có chút xấu hổ, hắn ngượng ngùng rụt tay lại, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, sau này tôi sẽ không thế nữa, tôi sẽ tôn trọng bí mật nhỏ của cậu.”

Chim cánh cụt nhỏ: “...”

Chim cánh cụt nhỏ im lặng đóng túi nhỏ lại, một lần nữa mang lên trên cơ thể, chỉ cần ngẩng đầu lên, một đôi mắt đậu đen vẫn sáng như cũ.

“Không sao đâu, không phải bí mật nhỏ.”

Chim cánh cụt nhỏ thì thầm: “Chỉ là bây giờ tạm thời không thể cho anh coi được.”

13.

Bùi Tống từ trong mộng bừng tỉnh.

Trong mơ rất kì lạ, là cốt truyện gần đây hắn đang sáng tác.

Nhưng bên A yêu cầu tình yêu ngọt ngào, còn những gì hắn quan niệm thì tất cả chỉ là...

Ai, không đề cập đến cũng được.

Bùi Tống thở dài, tuyển thủ mẫu đơn quá khó, hắn căn bản không thể tưởng tượng được cảm giác yêu đương, cái loại cảm giác dịu dàng này, mỗi thời mỗi khắc đều tản ra hương vị ngọt ngào.

Hắn cuộn chăn trở mình, vừa định ngủ tiếp, bỗng nhiên thoáng nhìn cửa tủ lạnh nhỏ cách giường không xa mở ra khe hở, mơ hồ sáng lên ánh đèn.

Chim cánh cụt nhỏ ngủ quên đóng cửa?

Bùi Tống không nghĩ nhiều, xoay người xuống giường, muốn giúp đóng lại, kết quả đến gần mới phát hiện trong tủ lạnh trống rỗng, chim cánh cụt nhỏ không ở bên trong.

Cùng lúc đó, thư phòng liền kề phòng ngủ đột nhiên truyền đến tiếng vang.

Đêm khuya vắng lặng, một chút động tĩnh đều có vẻ đặc biệt rõ ràng.

Bùi Tống nghi ngờ trong lòng, đi đến cửa thư phòng, từ khe cửa nhìn vào trong, nhìn thấy trên bàn làm việc một con chim cánh cụt nhỏ mũm mĩm, đang...

Đang vẽ.

Nhưng rõ ràng việc này là quá khó khăn cho chim cánh cụt nhỏ.

Chim cánh cụt nhỏ xù xù, khi cả người lại còn chưa to bằng bàn tay của hắn, lúc này đang gian nan dùng hai cánh nhỏ ôm bút cảm ứng cao hơn nó, chọc chọc chọc trên tấm phẳng sáng bóng.

Lung lay, vụng về.

Có lẽ là vẽ mệt rồi, nó lạch cạch ngã xuống, trải thành một miếng bánh chim cánh cụt, cái bụng nhỏ tròn trịa thở lên thở xuống, một lúc sau nó lại đứng dậy tiếp tục cố gắng.

Bùi Tống choáng váng.

14.

Chim cánh cụt nhỏ vui vẻ chạy đến: “Bùi tiên sinh, mong muốn của anh trở thành sự thật rồi!”

Nó dùng đôi cánh nhỏ ôm lấy ngón tay Bùi Tống, dẫn hắn đến thư phòng, dắt đến trước bàn làm việc, chỉ vào máy tính bảng thần bí nói: “Nhìn kìa, bút của anh có thể tự vẽ!”

Phần mềm vẽ trong máy tính bảng đã được mở ra, là một con chim cánh cụt nhỏ được vẽ đơn giản trên trang mới được tạo ra.

Cách vẽ còn rất non nớt, đường nét còn hơi run rẩy, mỏ dài nhọn nhọn vẽ có hơi lệch, bụng nhỏ cũng đặt biệt tròn trịa, mang một nét đáng yêu độc nhất vô nhị.

Chim cánh cụt nhỏ đem hai đôi cánh nhỏ ra phía sau, tỏ vẻ trấn định nhưng đôi mắt đậu đen nho nhỏ vẫn nhịn không được vụng trộm liếc Bùi Tống, lại liếc thêm cái nữa.

Chim cánh cụt nhỏ tự hào nói: “Anh thấy đấy, tôi thực sự có thể thực hiện mong muốn của anh!”

15.

Bùi Tống không vạch trần diễn xuất của nhóc, trong lòng hắn mềm nhũn như kẹo bông, sắp tan chảy.

Hắn nhẹ nhàng dùng ngón tay chọc vào bụng chim cánh cụt nhỏ.

Chim cánh cụt nhỏ rất sợ ngứa, lẩm bẩm xoay tới xoay lui, cuối cùng dứt khoát nằm ngay tại chỗ, không hề phòng bị lộ ra cái bụng mềm mại tròn trịa, hào phóng mặc cho Bùi Tống chọc.

Bùi Tống lại rụt tay về, suy nghĩ một chút, cúi đầu dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ bụng của nhóc.

Hít —— bụng chim cánh cụt nhỏ!

Thật ấm áp, mềm mại, còn thơm ngát, là mùi sữa tắm của hắn, chim cánh cụt nhỏ tối hôm qua tắm rửa lại lén vắt sữa tắm của hắn dùng.

Đây là lần đầu tiên Bùi Tống hít bụng chim cánh cụt nhỏ như vậy, trong nháy mắt, hắn không thể tự kiềm chế.

Vì thế hắn khó kìm lòng nổi, lại hít một hơi thật lớn.

Hơi thở ấm áp phun vào bụng nhỏ, như có thể thấm qua lớp lông tơ mềm mại, chim cánh cụt nhỏ nhất thời ngây dại, không nhúc nhích.

Một lát sau nó đột nhiên xoay người, hai bàn chân nhỏ dùng sức co lên, cái đuôi vểnh lên cao, nâng hai cánh nhỏ che mặt.

Bùi Tống bị nhóc làm cho hoảng sợ, còn tưởng rằng nhóc tức giận, vừa định dỗ dành, lại nghe thấy tiếng chim cánh cụt nhỏ dính dính mềm nềm từ dưới cánh nhỏ truyền đến.

“Bùi tiên sinh, tôi ngại lắm!”

16.

Mong muốn thứ hai của Bùi Tống là đi công viên giải trí, dắt theo chim cánh cụt nhỏ đi cùng.

Sau khi trải qua chuyện "bút tự vẽ", hắn nhận ra rằng chim cánh cụt nhỏ coi trọng những mong muốn của hắn đến nhường nào, nên hắn không muốn làm phiền chim cánh cụt nhỏ thêm nữa.

Chim cánh cụt nhỏ buổi tối không chịu đi ngủ sẽ không cao!

Dứt khoát đưa chim cánh cụt nhỏ đến công viên giải trí chơi là ổn nhất, vừa vặn cũng có thể tìm cảm hứng cho công việc.

Bùi Tống chọn ngày làm việc ra cửa, trong công viên giải trí không có nhiều người, hắn gần như không cần xếp hàng, liền ngồi lên ngựa gỗ xoay tròn.

Hắn chọn một cái xe ngựa bí ngô —— có vách xe chắn, chim cánh cụt nhỏ không dễ dàng bị phát hiện.

Chim cánh cụt nhỏ đã rất hạnh phúc khi biết sẽ đến công viên giải trí từ sáng sớm. Chiếc TV nhỏ trên cột xoay tròn đang đặt câu chuyện về công chúa và hoàng tử, nó nằm sấp bên cửa sổ nhỏ, len lén thò ra nửa cái đầu, đang nhìn say sưa, bỗng nhiên quay đầu lại, ý nói Bùi Tống tới gần một chút.

Bùi Tống không rõ nguyên nhân, theo lời kề sát vào, liền nghe thấy nó nhỏ giọng nói: “Bùi tiểu công trúa!”

Bùi Tống: “?”

Chim cánh cụt nhỏ vui vẻ lắc lắc cái đuôi, đuôi đen trắng rõ ràng giống như quần áo đuôi én của quý ông.

Nó vui vẻ nói: “Vua chim cánh cụt!”

Bùi Tống khẽ hỏi: “Tại sao tôi lại là tiểu công trúa?”

Ngựa gỗ xoay tròn dần dần dừng lại, chim cánh cụt nhỏ nhảy nhót trở lại trong túi Bùi Tống, hai cánh nhỏ nâng mặt, thẹn thùng nói: “Tiểu công trúa trong TV đều rất đẹp, Bùi tiên sinh cũng rất xinh đẹp.”

Bùi Tống: “...”

Cảm ơn, quá khen.

17.

Một người một ngỗng mất hơn nửa ngày, đem công viên giải trí đi dạo một lần, có thể chơi đều đã chơi qua.

Chim cánh cụt nhỏ có một niềm đam mê đặc biệt trong trò đu quay ngựa gỗ, nó dụng bụng nhỏ mềm mại làm thù lao, năn nỉ muốn Bùi Tống lại dẫn nó ngồi thêm ba lần.

Lúc nhóc muốn đi lần thứ năm, Bùi Tống dùng một đóa kẹo bông gòn cầu vồng ngăn cản nó.

Hắn sắp ngất xỉu luôn rồi! Tại sao nhóc mềm mềm này vẫn không biết mệt!

Bùi Tống nghi ngờ nó thật ra chỉ muốn xem tv nhỏ trên cột xoay tròn có công chúa hoàng tử.

Chim cánh cụt nhỏ giấu trong túi áo bùi Tống, tò mò dùng mỏ mổ kẹo bông, ừ có vị rất ngọt, đôi mắt đậu đen lập tức sáng ngời.

Nó hơn phân nửa cơ thể thò ra, trèo ở bên cạnh túi, dùng hai cánh nhỏ câu lại, thật cẩn thận xoa xoa, mới cho vào miệng.

Vừa ăn vừa ríu rít không rõ: “Giời ưi! Sao nó có thể mềm thế được!”

Một con ngỗng, nhìn nhóc đang ăn có cảm giác như đang thấy một bé hamster.

Bùi Tống trêu chọc ghẹo nhóc con, nên không đề phòng một cậu bé nhảy nhót chạy qua, bỗng nhiên ngạc nhiên kêu to: “Mẹ! Có một con chim cánh cụt nhỏ ở bên này! Nó đang ăn kẹo bông!”

18.

Mẹ của cậu bé vội vã chạy theo, kéo cậu bé ra phía sau, nói xin lỗi: “Ngại quá xin lỗi, trẻ con không biết gì nên nói bậy.”

Cậu bé thò đầu: “Con thực sự thấy nó mà! Chim cánh cụt nhỏ của anh ấy biết cử động! Còn biết kêu!”

Bùi Tống bắt được chim cánh cụt nhỏ, nhóc vừa bị phát hiện lập tức giả chết bất động, hai cánh nhỏ còn dính kẹo bông, bởi vì không kịp ăn đều hòa tan thành bóng nước đường trong suốt.

Bùi Tống giả vờ bình tĩnh: “Là con gấu bông chim cánh cụt mua ở cửa hàng lưu niệm bên kia, trong bụng có công tắc, nhéo một cái sẽ cử động, cũng sẽ kêu lên... Kẹo bông gòn là tôi ăn, nó không cẩn thận dính vào.”

Bùi Tống nhéo nhéo bụng chim cánh cụt.

Chim cánh cụt nhỏ vỗ cánh nhỏ một chút, nghiêng đầu sang trái: “Gooooo!”

Bùi Tống lại nhéo bụng chim cánh cụt.

Chim cánh cụt nhỏ vỗ cánh nhỏ một chút, nghiêng đầu sang phải: “Gooooo!”

Cậu bé nghi ngờ bị mẹ xách đi.

Bùi Tống thở phào nhẹ nhõm, mấy ngụm đem kẹo bông ăn hết, lại rút ra khăn giấy, không để ý chim cánh cụt nhỏ kháng nghị, đem hai cánh nhỏ của nó bọc thành bánh chưng.

Không có biện pháp, đường tan chảy, sẽ dính đủ chỗ.

“Vừa rồi trông cậu thật giống một con thú bông vậy. Học giỏi quá ta.”

Bùi Tống vô tình cảm thán một câu, sợ bị người ta phát hiện, bọc xong lập tức đem bánh chưng chim cánh cụt loại nhỏ bỏ vào trong túi, an toàn cất giấu.

Hắn chỉ lo ngó xung quanh có ai đi ngang qua hay không, nên lại không phát hiện chim cánh cụt nhỏ trong túi của mình nghe thấy những gì hắn nói, hơi cứng lại.

Hồi lâu, chim cánh cụt nhỏ mới dịu ngoan xếp thành một cục, nhỏ giọng: “...Không phải đâu.”

Bùi Tống không hề nghe thấy.