Bé Con, Chú Không Thể Chờ (Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo)

Chương 312



“Sinh nhật của em thì đương nhiên chị phải đi. Nhưng chị nói trước nhé, Bánh Nếp đang ở nhà, chị phải về sớm mới được”

“Không thành vấn đề Tan tầm, mọi người cùng nhau ăn bữa tối, sau đó gọi taxi đến Phong Lan Quán. Tần Nguyên đã đặt chỗ ở quán bar Pandora. Pandora là bar sạch nên không có sàn nhảy ồn ào và đám đông quần ma loạn vũ, nhưng vẫn đông nghịt người.

Mọi người ngồi vây quanh một cái bàn tròn, trên bàn đặt mười mấy chai bia. Đàn ông hay phụ nữ đều hào sảng cầm cả chai trực tiếp uống.

Sau khi bước chân vào chốn công sở, Du Ánh Tuyết đã dần quen thuộc với cảnh tượng như thế này. Các đồng nghiệp tụ tập cùng một chỗ, thường xuyên uống đến tận hứng. Ban đầu cô không uống được nhiều, nhưng lâu ngày, cô cũng đã có tửu lượng một chai bia. Song cũng chỉ được một chai mà thôi.

Hôm nay, cô uống hơi nhiều.

“Dora, chúc em sinh nhật vui vẻ! Cụng ly!” Các đồng nghiệp cùng nhau mời rượu.

“Cảm ơn” Cô không từ chối mà uống hết. Mùa đông, chất lỏng lạnh lẽo từ miệng chảy vào cổ họng, lạnh lẽo gai người.

“23 tuổi, yêu đương được rồi? Có người cười trêu ghẹo, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tần Nguyên.

Nhưng Du Ánh Tuyết lại không nhịn được nhớ đến bóng dáng quen thuộc kia. Bốn năm qua, mỗi khi đến ngày sinh nhật, cô lại nhớ đến anh. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Nhưng cô biết, từ hôm nay, mình thật sự phải quên đi người kia…

“Đúng thế, em có thể yêu đương được rồi!” Cô giơ chai bia lên, tùy ý. cụng chai với các đồng nghiệp, cười nói: “Chúc mình sinh nhật vui vẻ, cũng chúc bản thân, từ hôm nay trở đi, bắt đầu cuộc sống mới… Em uống cạn ly trước, mọi người cứ thoải mái!”.

Nói rồi, cô uống cạn chai bia trong tay.

Trịnh Thanh Vy trầm tư nhìn cô. Tần Nguyên rất lo lắng cho cô: “Du Ánh Tuyết, đừng uống nữa, cô sắp say rồi kìa”

“Hôm nay là sinh nhật của tôi, đương nhiên phải say chứ? Người ta thường nói say rượu giải ngàn sầu, say thì sẽ không còn đau nữa…

Tần Nguyên còn định nói gì đó, nhưng Trịnh Thanh Vy lại ngăn cản anh ta: “Kệ con bé đi, hiếm lắm nó mới nổi điện một lần. Không phải cậu đã chuẩn bị bánh ngọt rồi sao? Kêu nhân viên đưa lên, chúng ta cắt bánh đi. Không còn sớm nữa đâu.”

Cô ta là người hiểu Du Ánh Tuyết nhất. Hôm nay cô nổi điên chẳng qua chỉ muốn xả stress mà thôi. Cô đã nhịn quá lâu, kìm nén quá lâu, nếu không giải tỏa một lần thì sớm muộn gì cũng sẽ điên mất.

“Được rồi” Tần Nguyên giơ tay gọi nhân viên phục vụ, kêu anh ta đẩy bánh sinh nhật ra đây.

Bầu không khí lập tức được đưa lên đỉnh điểm mới. Mọi người đẩy chai bia sang một bên, giúp nhân viên bày nến. Du Ánh Tuyết đã say ngà ngà. Cô vốn định giúp đỡ, nhưng lại bị mọi người đè xuống ghế.

“Ngoan ngoãn làm thọ tinh đi, đừng nhúc nhích.”

Du Ánh Tuyết cười khẽ.

“Mấy thứ này đều do Tần Nguyên chuẩn bị cho em đấy. Em nên cảm ơn cậu ấy như thế nào?” Susan vừa châm nến vừa cúi đầu nói chuyện với cô.

Du Ánh Tuyết cảm kích nhìn Tần Nguyên. Đúng lúc này, anh ta cũng ngước mắt đối diện với cô. Không biết là vì thẹn thùng hay là vì quá căng thẳng nên anh ta lập tức dời mắt. Dưới ánh đèn, khuôn mặt trẻ trung đầy sức sống kia được nhuộm thành màu hồng.

Du Ánh Tuyết mỉm cười: “Cảm ơn nha, Tần Nguyên”

“Đừng khách sáo. Được rồi, châm nến xong rồi đây” Tần Nguyên cất bật lửa đi.

“Hát bài chúc mừng sinh nhật thôi!” “Ước nguyện đi! Dora mau ước đi!” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bị Bắt Trở Thành Nữ Vai Ác Tiểu Kiều Thê
2. Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
3. Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng
4. Hoa Hồng Đỏ Và Súng
=====================================

Mọi người vỗ tay thúc giục, vô cùng náo nhiệt.

Du Ánh Tuyết đứng dậy, cảm kích nhìn mọi người. Cô đang định nhắm mắt ước nguyện thì vô tình nhìn lướt qua nơi nào đó, đầu óc cô nhất thời trống rỗng. Trong đám đông nhấn nháo, dưới ánh đèn nhiều màu, cô vẫn có thể nhận ra anh ngay tức khắc…

Không phải là người khác, chắc chắn là anh. Khoảnh khắc ấy, cô hoàn toàn mất hết lý trí, bỏ mặc lời chúc phúc của mọi người, cất bước đi về nơi đó.

“Dora, kêu em ước nguyện mà? Sao em lại bỏ đi?” Susan đứng bên cạnh giữ cô lại.

“Sao vậy?” Tần Nguyên cũng nhận thấy sự khác thường của cô.

Du Ánh Tuyết chợt hoàn hồn, đồng thời lý trí cũng trở về. Cô nhìn lại phía đó, không thấy bóng người kia đâu, nhìn lướt qua một vòng mà vẫn không thấy. Ánh mắt cô nhất thời tối sầm.

Vừa rồi… Mình chỉ thấy ảo giác thôi sao? Xem ra mình thật sự say mất rồi…

Cô chỉ cảm thấy mình thật buồn cười, lắc đầu nói: “Xin lỗi, vừa rồi. Tôi chỉ muốn đi vệ sinh một chút thôi. Chúng ta ước đi”