Bé Con, Chú Không Thể Chờ (Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo)

Chương 327



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Anh làm gì vậy?” Du Ánh Tuyết giận dỗi.

“Ánh Tuyết, ai cho em yêu đương?”

“Mặc kệ tôi. Anh chỉ biết bắt nạt tôi thôi.”

“Tôi thích bắt nạt em đấy, cả đời này chỉ bắt nạt một mình em thôi.” Kiều Phong Khang nâng cằm cô lên, khẽ cắn đôi môi mềm mại của cô. Cô đã hoàn toàn đánh mất lý trí, hơi thở rối loạn, tình dục khiến đôi môi cô run rẩy.

Những cụm từ cả đời vẫn vẫn khiến cô hoảng hốt, móng tay bấm vào cánh tay anh.

“Trừ tôi ra, nếu em dám cho người đàn ông khác bắt nạt em như thế này thì tôi sẽ không tha cho em đâu!” Anh nói tiếp, giọng trầm thấp khàn khàn, nhưng tràn đầy bá đạo, khiến người ta không dám trái lời.

“Kính coong… Kính coong…”

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa chợt reo lên. Du Ánh Tuyết hoàn hồn lại, đôi mắt tràn đầy ướt át, đôi môi bị anh gặm cắn sưng đỏ, tỏa ra hơi thở quyến rũ mê người. Cô ngồi trên cửa sổ, cúi đầu nhìn anh, trông như một đứa trẻ ngơ ngác khi mới tiếp xúc với tình dục.

Yêu tinh! Kiều Phong Khang gần như không thể kiềm giữ nổi, thở dốc một tiếng rồi mút lên cổ cô, để lại một dấu hôn rồi mới ép mình buông cô ra.

“Chắc là nhân viên mang quần áo đến. Để tôi đi lấy” Anh khẽ nói, sau đó bế cô từ cửa sổ đặt lên sofa, cầm chăn bọc quanh người cô để tránh bị người khác nhìn thấy tự thái gợi cảm quyến rũ của cô, cuối cùng mới xoay người đi về phía cửa phòng.

Du Ánh Tuyết còn ngẩn người ngồi đó, mãi vẫn chưa thể hoàn hồn. Cơ thể trống rỗng khiến cô khó chịu, cô biết rõ đó là gì…



Rời khỏi khách sạn, khuôn mặt Du Ánh Tuyết vẫn đỏ rực, cẩn thận giữ khoảng cách một mét với Kiều Phong Khang. Nghiêm Danh Sơn đã lái xe đến chờ bên ngoài. Thấy hai người đi ra, anh ta lập tức mở cửa xe ghế sau cho hai người.

Du Ánh Tuyết còn chưa thể bình tĩnh lại, một cơn gió thổi qua, cô chỉ cảm thấy hơi thở của mình vẫn còn dính đầy hương vị của anh.

Hai người ngồi trên ghế sau, không gian rất yên ắng, không ai lên tiếng nói chuyện trước. Du Ánh Tuyết vẫn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ chứ không dám nhìn anh, nhưng dù vậy, trái tim của cô vẫn đập loạn nhịp.

“Ngồi qua đây” Anh bỗng lên tiếng ra lệnh, giọng nói quyết đoán không cho phép người khác phản kháng.

Du Ánh Tuyết khẽ cắn môi, chỉ làm như không nghe thấy lời anh nói, nhưng bàn tay đặt trên đầu gối lại không nhịn được cuộn tròn. Cô không dám đến gần anh, người đàn ông này chính là một đóa hoa anh túc. Bốn năm trước, cô đã bị dụ dỗ say mê, bốn năm sau, cô vẫn không thể tự kiềm chế. Nhưng anh lại không phải là người có kiên nhẫn, lập tức vươn tay ra kéo lấy tay cô, lôi cô về phía mình.

Du Ánh Tuyết bất ngờ bị kéo ngã vào lòng anh. Cô đỏ mặt nhìn Nghiêm Danh Sơn đang lái xe đằng trước, ngượng ngùng thẳng lưng: “Anh làm gì vậy hả?”

“Ngồi yên” Anh vẫn nói bằng giọng ra lệnh. Du Ánh Tuyết hừ một tiếng, đồng thời trừng anh, nhưng anh lại lấy tay cô ra rồi nằm lên đùi cô, động tác vô cùng tự nhiên, khiến cô ngây người, tim đập thình thịch.

“Anh… Anh làm gì vậy?” Thật lâu sau, Du Ánh Tuyết mới có thể lên tiếng.

“… Em không thấy à?” Anh chậm rãi nhắm mắt lại, cầm tay cô che lên mắt mình. Du Ánh Tuyết có thể cảm nhận. được lông mi của anh quét qua bàn tay mình từng chút một, như gợn sóng trên mặt hồ phẳng lặng, mãi không tan biến.

“Anh… Muốn ngủ à?”

“Ừ. Tôi hơi mệt, đêm qua hầu như chưa ngủ” Kiều Phong Khang lười biếng đáp. Cũng chính lúc anh nhắm mắt, Du Ánh Tuyết mới dám quan sát gương mặt anh. Vẻ mặt mệt mỏi của anh khiến cô đau lòng. Anh vẫn luôn là một kẻ cuồng công việc, mấy năm qua, chắc anh cũng vẫn liều mạng làm việc như trước kia.

Thế nên cô không nỡ đẩy anh ra, chỉ lặng lẽ điều chỉnh tư thế để anh nằm thoải mái hơn, lúc này mới hỏi: “Anh làm gì mà lại không ngủ?”

“Một mình, rất khó ngủ” Anh vẫn ODC > luôn rất khó ngủ, chỉ có đêm hôm đó ở trong phòng cô, anh mới được ngủ một giấc thoải mái.

Một người rất khó ngủ ư? Thế nên “Bình thường anh đều..” Ngủ cùng Lăng Ái Xuyên hả? Cô gần như buột miệng nói câu này, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại. Nghe thấy đáp án sẽ chỉ khiến mình càng khó chịu hơn mà thôi, cần gì phải hỏi nữa?

Du Ánh Tuyết thở hắt ra một hơi, cố gắng muốn làm cho mình nhẹ nhõm hơn.

“Cái gì?” Không nghe thấy câu sau nên anh lên tiếng hỏi bằng giọng mệt mỏi, rõ ràng là đã rất buồn ngủ.