Bé Con, Chú Không Thể Chờ (Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo)

Chương 337



Sau đó...

Người đàn ông ậm ừ và ấn mặt cô xuống. Đôi môi mỏng gợi cảm của anh cắn chặt lấy môi cô.

Quần áo được vén lên, bàn tay bỏng rát của người đàn ông nóng lòng muốn luồn vào trong áo khoác của cô và cởi cúc áo ngực sau lưng cô.

Vì háo hức và khao khát, động tác vuốt ve của anh không nhẹ nhàng gì, thậm chí còn thô bạo. Lòng bàn tay lớn mò mẫm từ lưng đến ngực cô. Anh hôn lên môi cô, nụ hôn càng càng ngày càng mãnh liệt...

Cho đến khi...

Tay của anh cởi cúc quần jean của cô, cô chỉ cảm thấy bụng dưới đau. quặn thắt.

Một luồng nhiệt từ trong cơ thể dâng lên khiến mặt cô tái mét, cô hoảng hốt nắm lấy tay anh.

Sự gián đoạn đột ngột khiến Kiều Phong Khang cảm thấy rất khó chịu, cau mày nói: “Ánh Tuyết, bây giờ mà gián đoạn thì không phải là ý hay…”

“Xin lỗi anh, em… em thấy không thoải mái lắm, e muốn đi nhà vệ sinh.

Kiều Phong Khang cảm thấy khó chịu như bị mèo cào. Tuy nhiên, vẻ tái nhợt trên gương mặt cô đương nhiên không phải là giả vờ.

Du Ánh Tuyết đang ở trong phòng tắm.

Kiều Phong Khang đang quay đi quay lại bên ngoài, lo lắng. Tôi không biết cô bị làm sao.

Suy cho cùng, cô đã không ở bên cạnh anh suốt 4 năm qua, anh không biết cô đã phải chịu bao nhiêu rắc rối vì không biết tự lo cho bản thân.

Có vẻ như ngoài việc sang Hà Cảng, việc đưa cô đi khám sức khỏe toàn diện cũng được ưu tiên hàng đầu.

Khi anh đang sốt ruột chờ đợi, Du Ánh Tuyết ấn đầu cô, vẻ mặt nặng nề bước ra.

“Sao vậy? Khó chịu lắm à? Anh gọi bác sĩ đến xem cho em nhé” Kiều Phong Khang rất lo lắng, thấy cô như vậy, anh lập tức đi lấy điện thoại.

Du Ánh Tuyết vừa cảm động vừa buồn cười, nhanh chóng ngăn lại: “Đừng căng thẳng. Chỉ là, còn có cái đó ở nhà vệ sinh không? Băng vệ sinh…” Du Ánh Tuyết vô cùng buồn bực.

Cô thực sự biết phá đám mà! Đúng ngay lúc này thì… lại đến tháng!

Kiều Phong Khang lúc này mới đột nhiên hiểu ra.

Kỳ kinh nguyệt. Đúng vậy, bốn năm rồi, thời gian cô đến kì sinh lí cũng không còn như trước nữa.

Cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lại đến hơi muộn. Không biết có phải cô gái nhỏ này đang tự hành hạ mình không.

“Trong nhà có mỗi em là con gái, em lại không ở đây bốn năm rồi. Làm sao còn có cái đó?” Kiều Phong Khang vừa nói vừa thay quần áo.

Du Ánh Tuyết mỉm cười, nhếch môi, cố ý nói một cách tinh quái: “Vậy thì ai mà biết được? Huống hồ, trước đây còn có những cô gái khác.”

“Vậy thì em có thể tìm nó ở nhà trong khi anh ra ngoài, nói không chừng em có thể tìm ra thứ mà các cô gái khác sử dụng”

Du Ánh Tuyết phùng má, trợn mắt nhìn anh, cô cố ý giả bộ tức giận.

Anh mê đắm bóp mặt cô, khuyên nhủ: “Em đi tắm trước rồi mặc bộ đồ ngủ của anh, trong tủ ấy, tự lấy đi. Anh sẽ về sớm”

“Vâng” Du Ánh Tuyết ngoan ngoãn gật đầu.

Kiều Phong Khang mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám và bước nhanh ra ngoài.

Du Ánh Tuyết mang dép lê bước theo ra ngoài.

Dựa vào lan can trên lầu, nhìn bóng lưng đang dần xuống dưới, khóe mắt cô rưng rưng vì xúc động.

Cô nghĩ… Khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời này cũng chính là giây phút này.

Đã lâu không gặp lại, cô vẫn ở đó, còn anh chưa từng đi xa...

Rất nhanh. Du Ánh Tuyết vừa tắm xong, vẫn đang ở trong phòng tắm thì bên ngoài có tiếng động.

Anh gõ cửa. Du Ánh Tuyết quấn khăn và mở hé cửa.

Vì thân nhiệt cao, trong cả người cô hồng hào và mềm mại, và ngay cả cánh tay lộ ra của cô cũng như được bao phủ bởi bột hoa anh đào.