Bé Con, Chú Không Thể Chờ (Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo)

Chương 587



Nếu thời gian có thể trở về, anh tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy rat “Nếu khi đó em tìm đến anh, nói với anh rằng em mang thai, anh sẽ không ngần ngại chịu trách nhiệm với em, có khi lúc đó chúng ta còn có thể kết hôn luôn” Chịu trách nhiệm?

Tống Ân cắn môi, có chút khinh thường lườm anh: “Khi đó anh có thể chịu trách nhiệm?”

“Được rồi, khi đó chúng ta vẫn còn nhỏ không chắc đã gánh vác được, nhưng bây giờ anh muốn chịu trách nhiệm với em, muốn bồi thường cho em, muốn yêu đương với em, muốn kết hôn với em!” Lê Tiến Minh tiến gần cô.

“Tống Ân, chuyện mười năm trước là anh có lỗi với em. Hiện giờ chúng ta đã lớn, chúng ta có thể gặp nhau lần nữa là nhờ duyên phận, chúng ta hãy quý trọng nó được không? Nếu em gả cho anh, anh sẽ dùng cả đời này bồi thường cho em, chịu trách nhiệm với em được không?” Người đàn ông này!

Đây mà gọi là thổ lộ à? Đây mà gọi là cầu hôn sao?

Mở miệng ra toàn bồi thường với chịu trách nhiệm, cô cũng đâu bảo anh phải gánh vác mấy thứ đấy.

Tống Ân vốn có oán hận trong lòng, anh vừa nói như vậy, cô lại chỉ cảm thấy ảo não.

“Anh đi đi, em muốn ở một mình để bình tĩnh chút, không muốn nói chuyện với anh nữa!” Trách nhiệm cái quái gì mà trách nhiệm! Ai cần anh phải cưới cô vì cái trách nhiệm đó chứ?

“Anh không đi! Trừ khi ngay lúc này em đồng ý lời cầu hôn của anh, nếu không từ hôm nay trở đi anh sẽ chuyển đến ở trong nhà eml”

“Anh chơi xấu!” Lê Tiến Minh nắm cằm cô, nâng mặt cô lên: “Em có biết hôm nay em từ chối anh trước mặt mọi người khiến anh mất mặt mũi tới mức nào không?

Nếu hôm nay anh không giải quyết xong chuyện này, ngay cả mẹ anh cũng khinh thường anh!” Tống Ân tức sắp bốc khói: “Không phải ngài Lê rất thích chơi đùa sao?

Chuyện hôm nay cứ coi như là một trò chơi mới mẻ đi, không phải vậy là xong sao? Được thôi, tôi chơi cùng anh, chỉ sợ anh không chơi tiếp được thôi!” Lê Tiến Minh nhíu mày, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cô: “Anh không chơi được?” Tống Ân ngẩn người, muốn cãi lại anh nhưng cổ họng như bị mắc nghẹn, không nói lên lời.

Nhưng… nếu anh nói anh có thể chơi tiếp cùng cô, vậy cô cũng sế liều mạng chơi với anh.

“Tống Ân, anh đang thật lòng muốn kết hôn với em, chuyện cưới xin không phải là trò chơi, anh cũng không muốn chơi trò này với eml” Lê Tiến Minh mở miệng.

Lúc này, anh trông cực kỳ nghiêm túc: “Em muốn chơi là chuyện của em, nhưng đối với anh… từ trước tới giờ đều là thật: Trái tim Tống Ân tê rần.

Cô rất muốn nói với anh rằng, thật ra cô cũng không hề chơi đùa với anh.

Bởi vì không muốn chơi đùa nữa cho nên mới canh cánh trong lòng lâu như vậy, thậm chí còn phải cẩn thận từng li từng tí.

“Chuyện mười năm trước, anh thực sự rất nghiêm túc xin lỗi em. Nhưng chúng ta không thể quay thời gian về quá khứ, hiện giờ chuyện duy nhất anh có thể làm là cam đoan với em rằng anh sẽ khiến em của hiện tại và tương.

lai hạnh phúc.” Trái tim Tống Ân đập nhanh.

Kỳ thực cô cũng không phải loại người ngu xuẩn, sẽ không bám víu chuyện mười năm trước không buông.

Nhưng…

“Vậy… trước đây anh chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, đột nhiên hai ngày gần đây lại cứ luôn nói đến việc kết hôn, rồi cả vụ cầu hôn hôm nay nữa..” Tống Ân tạm dừng một lúc.

Cô thở dài nhẹ một tiếng rồi tiếp tục nói: “Có phải bởi vì anh biết chuyện mười năm trước cảm thấy mắc nợ em, cho nên mới dùng kết hôn làm bồi thường không?” Lê Tiến Minh cười chua xót: “Hóa ra em luôn nghĩ như vậy? Cho nên…tình cảm anh dành cho em, em không cảm nhận được tí gì sao?” Cô mở miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên mở lời từ đâu.

Cuối cùng…

Lê Tiến Minh vẫn rời đi.

Có lẽ…

Cả hai đều cần yên lặng một thời gian, đây là tốt nhất.

Từ ngày hôm đấy, sau khi Lê Tiến Minh rời đi, một đoạn thời gian dài sau đó Tống Ân cũng không nhìn thấy anh.

Anh tựa như đột ngột biến mất, một chút tin tức cũng không có.

Tin đồn về hai người họ vẫn cứ ùn ùn kéo đến, nhưng anh lại chẳng hề ra mặt cho dù chỉ một lần.