Bé Con Em Thuộc Về Tôi

Chương 4: Sự nghi ngờ trở thành sự thật!



Vì buổi tối Lục Cảnh Minh có một buổi tiệc xã giao nên không về nhà ăn, tranh thủ thời gian chồng vắng nhà Trịnh Ngọc Khuê rủ Tô Minh Nguyệt đi ăn. Trong lúc ăn thì Trịnh Duy Phong gửi tin nhắn cho Trịnh Ngọc Khuê, cô cũng không bất ngờ khi Chu Sinh Hằng là người làm hỏng phanh xe của cô. Nếu hôm đó cô không đi xe của công ty thì hắn đã không thể suýt nữa làm mất mạng cô được. Sau khi xem xong thì Tô Minh Nguyệt hỏi cô:

"Ra tay luôn hay là cho hắn ta ngậm nhấm từ từ từng chút một thứ mang tên địa ngục?"

Trịnh Ngọc Khuê không cần suy nghĩ mà trả lời ngay:

"Cứ từ từ mà chịu đựng hậu quả mà hắn gây ra ba tháng sau rồi cho hắn biết thì cũng không muộn!"

"Được thôi"

Sau đó hai người nói chuyện một lúc thì cũng đã chín giờ tối rồi. Vậy nên Trịnh Ngọc Khuê cũng bắt taxi về nhà, về tới nơi thì Lục Cảnh Minh đã về trước cô rồi. Nhưng anh lại đang làm việc trong phòng sách nên cô cũng không làm phiền, mà đi tắm luôn, đang ngâm mình trong bồn tắm thì đột nhiên Lục Cảnh Minh bước vào làm Trịnh Ngọc Khuê ngại ngùng nhìn anh mà hỏi:

"Em đang tắm mà.."

Chưa kịp nói hết câu thì cô đã bị ảnh chặn lời:

"Tắm chung đi, chẳng lẽ em ngại sao? Ngủ chung đâu phải chưa từng!"

Nghe lời nói của anh xong Trịnh Ngọc Khuê ngượng đỏ mặt không nói được lời nào, nhìn thấy biểu hiện này của cô Lục Cảnh Minh càng đắc thắng hơn. Ai ngờ đường đường là CEO của một công ty lớn nhất Trung Quốc vậy mà có thể nói lời trêu ghẹo vợ mình như vậy. Anh cởi áo bước vào bồn tắm tiến sát lại gần nói khẽ vào tai Trịnh Ngọc Khuê:

"Tối nay em đi đâu?"

Theo phản xạ Trịnh Ngọc Khuê lùi ra sau để khoảng cách của cô với anh đủ án toàn thì mới đáp lời:

"Em đi ăn với bạn, lâu rồi mới gặp lại!"

Thấy cô lùi ra sau Lục Cảnh Minh không thèm để ý lời cô nói nữa mà tiến tới cưỡng hôn cô luôn. Trịnh Ngọc Khuê không kịp phản ứng với hành động của anh, Lục Cảnh Minh hôn sâu đến mức khiến cô gần như là không thở được. Thấy thế anh mới miễn cưỡng buông đôi môi mềm mại của Trịnh Ngọc Khuê ra nhưng cô chưa kịp nói gì thì anh đã lao tới mà hôn tiếp. Giây sau anh bế bổng cô lên rồi quàng áo tắm vào rồi mạnh bạo ném cô lên giường rồi cắn nhẹ vào vành tai cô mà nói:

"Tiểu Khuê, em biết không vào hai năm trước anh vô tình cứu được một cô gái. Sau khi cứu cô ấy xong anh lại mang lòng tương tư tới đến tận bây giờ!"

Nghe anh nói thế không cần nói cô cũng biết người Lục Cảnh Minh nhắc đến là ai nhưng vẫn phải tỏ ra hờn dỗi đáp lời:

"Vậy chắc hẳn đó là một mỹ nhân mới có thể khiến anh hao tâm tổn sức tương tư nhỉ?"

Thấy cô đáp lại lời mình với vẻ mặt và giọng điệu hờn dỗi vậy anh cười nhếch mép rồi đáp lại với giọng kiêu kích:

"Không hổ danh là Bông hồng Tô Châu người say mê, em thật tự tin về bản thân mình nhỉ?"

Diễn thì phải diễn cho chót cô cũng giả vờ mất lúc mới trả lời anh:

"Hóa ra anh là người cứu em?"

Lục Cảnh Minh cười đắc thắng trả lời:

"Đúng vậy là anh nên em nợ anh một mạng trả anh bằng cả cuộc đời còn lại của em cho anh nhé!"

Không để cô từ chối anh đã hôn lên đôi môi kiêu diễm của cô, lần này anh còn hôn sâu hơn những lần trước. Cô biết anh tính làm gì tiếp theo nhưng thôi đục nước đẩy thuyền cho anh tối nay vậy. Trong khủng cảnh vô cùng ám muội đó đột nhiên chuông điện thoại Lục Cảnh Minh reo lên, vốn dĩ anh không tính nghe nhưng vì cuộc gọi cứ liên tục nên không cảm lòng đành phải bắt máy. Không biết cuộc trò chuyện đó là gì nhưng càng nghe nét mặt anh càng trầm xuống một cách lạnh lẽo. Nghe xong điện thoại Trịnh Ngọc Khuê có hỏi ai gọi nhưng anh không trả lời cô mà một mạch bước vào nhà tắm. Một lúc sau anh đi ra với bộ âu phục chỉnh tề khiến cô ngơ ngác mà hỏi anh:

"Giờ đã muộn lắm rồi anh còn đi đâu vậy?"

Thay vì trả lời câu hỏi của cô anh chỉ ném lại ánh mắt lạnh lùng qua chỗ cô và đi ra khỏi nhà. Tối đó giường như cô mất ngủ vì mệt quá nên cũng đành chợp mắt. Tới sáng khi cô dậy anh vẫn chưa về, cả đêm qua col nhắn tin thì anh không xem gọi điện thì máy tắt thật sự khiến người ta lo lắng quá đi à.