Bệ Hạ, Hôm Nay Lại Ăn Giấm Rồi Sao?

Chương 23: "Trẫm muốn phong y làm Hoàng Hậu"



Editor: Hebridean

Note: Chớp mắt 1 cái mà đã 2 tháng trôi qua rồi. Dạo này mình bận chuyện học hành với đi làm quá nên giờ mới trồi lên up truyện. Đọc thấy cmt của mấy bạn trên Wattpad mà thấy có lỗi quá. Mình không drop truyện đâu đừng lo nha. Mình sẽ cố gắng hoàn bộ này sớm nhất có thể nè.

------

Mùa đông năm ấy Hi Tu Viễn chính thức bình định được Nghênh Châu.

Đại quân do Đỗ Đình Long cầm đầu chạy trốn tán loạn về hướng Nam, dọc đường không ngừng cướp bóc của bách tính, đám tàn quân này đã định không thể không xử lý, Hi Tu Viễn bèn đưa theo binh mã truy đuổi tận cùng.

Những năm trước, Thành Vương luôn cùng Hi Tu Viễn đón năm mới, năm ngoái vốn nghĩ Hi Trì về nhà rồi, cả ba cha con có thể sum vầy vui vẻ ở bên nhau. Cuối cùng đầu mùa đông năm trước hai huynh đệ Hi Trì và Hi Tu Viễn dẫn nhau xuôi Nam bình loạn phản quân, mãi đến năm nay cũng chưa trở về.

Đêm giao thừa Thành Vương ở một mình chỉ cảm thấy cô đơn, sấp nhỏ không có mặt, cũng không biết ở trong quân ăn Tết ra sao, ông cùng hai thiếp thất uống rượu, ăn gì đó với nhau, cảm thán bản thân lại già đi một tuổi rồi.

Không ngờ lại đợi được một người trong cung.

Trịnh Như vốn là thái giám được Chung Diệp tin tưởng nhất, quan văn quan võ toàn triều đều phải ít nhiều nể mặt Trịnh Như công công. Gần đây không ai gặp Trịnh Như lần nào, mọi người cho rằng hắn đã phạm phải một lỗi khó có thể được tha thứ, hẳn là bị xử lí rồi. Bất ngờ làm sao Trịnh Như vẫn đang làm việc cho Hoàng Thượng.

So với trước đây, Trịnh Như ít đi vài phần kiêu ngạo, hắn nói với Thành Vương: "Hoàng Thượng nói hai vị công tử đều đang đánh giặc ngoài chiến trường, sợ ngài một mình buồn tủi, vừa đúng lúc hai ngày này Hoàng Thượng có thời gian rảnh, mời ngài tiến cung cùng Hoàng Thượng đón giao thừa, chơi ván cờ tâm sự đôi điều."

Hai mắt Thành Vương lập tức phát sáng lòe lòe.

Ông thừa biết mình là sủng thần của Hoàng Thượng, nhưng được sủng tới tận mức này là chuyện ông chưa bao giờ ngờ tới, còn có loại chuyện tốt đẹp như đón năm mới cùng Hoàng Thượng cơ đấy.

Chuyện này mà để mấy lão già trong Nội Các biết được, thể nào cũng ghen với ông đến nổ mắt cho xem.

Thành Vương vui vẻ vô cùng, nháy mắt quên luôn chuyện đang lo lắng cho hai đứa con trai: "Được, Bổn Vương dọn dẹp một chút rồi tiến cung ngay."

Ngay sau đó ông xua tay với hai thị thiếp, nói: "Các nàng trở về đi."

...frtunamjrgarden.wordpress.com @onnatencho...

Trước khi tiến vào điện Kim Hoa, Thành Vương không khỏi có chút câu nệ, trong điện tỏa ra mùi Long Tiên Hương, khắp nơi đều ấm áp như xuân, thái giám nhận lấy áo choàng từ trong tay Thành Vương, mời: "Hoàng Thượng đang ở bên trong, Thành Vương điện hạ, mời vào."

Thành Vương tiến vào bên trong.

Ông ít ra còn có sủng thiếp, hậu cung Hoàng Thượng vậy mà không một bóng phi tần.

Thật ra Thành Vương hiểu rõ, ông bị triệu vào cung cái chính không phải là để đón giao thừa với Hoàng Thượng, mà là vì sự vụ trong triều. Bộ Hộ và Sâm Vương rõ là đang lá mặt lá trái*, bên ngoài trước mặt Hoàng Đế thì cung cung kính kính, nhưng đằng sau lại ngấm ngầm chống đối lệnh bề trên, loại chuyện này xảy ra không chỉ là lần một lần hai.

Hi gia đang được Hoàng Thượng rất mực quan tâm, Hi Tu Viễn ở tiền tuyến đánh giặc, binh-mã-tiền-lương đều phải được cung ứng thường xuyên. Ngược lại, Bộ Hộ nửa công khai nửa bí mật làm khó dễ Hi Tu Viễn đến mấy lần, có lúc quân lương gần như bị đứt đoạn, Thành Vương không thể không biết.

Nhưng Sâm Vương có thân phận Hoàng Thúc tôn quý, ông chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt chấp nhận hiện thực, lúc bình thường cãi nhau ầm ĩ nói đùa vài câu thì không bàn tới làm gì, nhưng một khi đã thực sự đề cập đến chuyện tranh đoạt quyền lực thì nhất định phải cẩn thận.

Nếu Hi Tu Viễn đoán không sai thì có lẽ Hoàng Thượng thực sự muốn dùng hắn để đối phó với Bộ Hộ, biến hắn thành thanh đao xử lí bọn chúng.

Lúc Thành Vương bước vào Chung Diệp đang ngắm tranh, bức họa này đã hoàn thành, gần như không thể nhìn ra có chỗ nào không hoàn mỹ.

Trong bức họa là một thiếu niên mặc y phục màu trắng, dung nhan ngời sáng nở nụ cười rạng rỡ, nhưng Thành Vương* chỉ kịp nhìn thoáng qua vì ngay sau đó Chung Diệp đã thu bức họa lại.

*Đoạn này trong raw là Hi Tu Viễn nhưng có lẽ là tác giả nhầm vì Hi Tu Viễn không thể đứng ở đó ngắm tranh được ha =))))))

Ông ngờ ngợ nghĩ người thiếu niên trong bức họa kia sao có vẻ giông giống Hi Trì vậy nhỉ.

Nhưng người thích mặc y phục trắng nhiều không đếm xuể chưa kể người có dung nhan tuấn tú cũng không hiếm, Thành Vương không đến nỗi chỉ mới nhìn thoáng qua bức tranh đã chắc nịch là vẽ con trai mình.

Ônh hành lễ với Chung Diệp rồi lắm miệng hỏi một câu: "Thiếu niên vừa rồi trong bức họa là ai vậy?"

...trông giống con trai thần quá.

Chung Diệp hờ hững đáp: "Là đệ đệ ruột cùng một mẹ sinh ra của trẫm, y chảy cùng một dòng máu với trẫm, là người tri kỉ nhất của trẫm."

Thành Vương bất kính trừng lớn mắt nhìn Chung Diệp: "Chuyện này..."

Nếu Thành Vương không nhớ nhầm, Thịnh phi chỉ sinh hạ duy nhất một người con trai là Chung Diệp, chưa từng sinh thêm ai khác, hơn nữa Thịnh phu mất sớm, sinh thế nào được mà sinh.

Thịnh Thái Hậu là tỷ tỷ của Thịnh phi, bà sinh thành Ai đế, vị Hoàng Đế có cuộc đời đau thương đó là huynh trưởng của Chung Diệp.

Chẳng lẽ trong hoàng cung còn có vô số bí mật mà ông không biết sao?

Trịnh Như đứng một bên biết rõ Hoàng Thượng vừa nói dối không chớp mắt, Hoàng Thượng chính là người sẽ dùng ngữ khí trầm tĩnh để nói ra loại chuyện làm người khác kinh đảm khiếp vía.

Đổi lại là ai khác làm như vậy, Trịnh Như nhất định sẽ nghĩ tên đó bị điên, nhưng là Hoàng Thượng thì... thế thì là chuyện vô cùng bình thường.

Hắn không có ý định làm rõ sự tình cho Thành Vương, chỉ nhẹ nhàng ho một tiếng: "Rượu và thức ăn đều đã được chuẩn bị chu toàn, Hoàng Thượng vẫn chưa dùng bữa tối, chi bằng nhờ Thành Vương điện hạ hầu hạ người dùng thiện?"

Chung Diệp không phải Hoàng Đế thích xa hoa lãng phí, từ khi còn nhỏ hắn đã được nuôi dạy trong nơi chưa từng biết nghèo đói là gì, cũng vì thế mà hắn không có nhiều dục vọng với tiền tài, những bữa ăn hàng ngày của hắn cũng vô cùng đơn giản. Nhưng hôm nay là đêm trừ tịch, Ngự Thiện Phòng không thể chuẩn bị bữa tối như bao ngày khác, vì thế bữa cơm tất niên có đủ mọi loại cao lương mỹ vị, đếm sơ sơ cũng phải chục đĩa.

Thành Vương tiếc nuối sao mình không để bụng rỗng mà đến ăn chực chứ.

Ông vẫn không sao ngừng nghĩ về bức họa khi nãy, nhìn người khi nãy có vẻ như đã trưởng thành, vậy thì khả năng đó là một vị hoàng tử vẫn còn sống: "Trước giờ thần chưa từng nghe nói qua về vị tiểu Vương gia kia, điện hạ vẫn sống ở thâm cung sao?"

"Không phải." Chung Diệp rất ít khi nhắc tới Hi Trì trước mặt người khác, lại càng có ít người biết chuyện hắn ái mộ y, nhưng hôm nay không hiểu vì sao, Chung Diệp lại muốn nói về chuyện này với Thành Vương. Thành Vương là con cáo già cực thông minh, ông ta biết chuyện nào có thể nói cho người ngoài, chuyện nào không: "Trẫm gặp y năm ngoái, dẫu biết y đến từ đâu nhưng không biết hiện tại y đang nơi nào."

Thành Vương cảm thấy sao đêm nay nói chuyện với Hoàng Thượng cứ mệt mệt thế nào. Rõ ràng mỗi chữ ông đều biết, nhưng ghép lại với nhau thì lại thành ra chẳng hiểu cái gì.

"À, hóa ra là vậy." Thành Vương vắt hết óc tìm từ đáp lời, "Nếu Hoàng Thượng đã nhớ nhung như vậy, tiểu Vương gia nhất định sẽ trở về thôi."

"Có điều, trẫm không muốn phong y làm Vương gia," Chung Diệp bình tĩnh nói, "Trẫm muốn y trở thành Hoàng Hậu của trẫm."

Thành Vương vừa mới cắn một ngụm giò, thiếu chút nữa đã bị mấy lời này của Hoàng Thượng làm cho sặc chết.

Chung Diệp nói: "Lần trước Hi ái khanh nói, 'Hoàng Thượng muốn làm gì thì cứ làm, Hoàng Thượng làm cái gì cũng đúng, bổn Vương nhất mực nghe theo Hoàng Thượng', những lời này có thể tin được không?"

Thành Vương uống một hớp nước nuốt hết đồ ăn trong miệng xuống. Ông khóc không ra nước mắt.

Trách chi Hoàng Thượng lại một mực không tuyển tú mở rộng hậu cung, cũng không lập Hậu, hóa ra là do người thích nam nhân, mà trớ trêu người mà Hoàng Thượng ái mộ lại là huynh đệ ruột của người!

Thành Vương biết Hoàng thất đúng là loạn thất bát tao, có những vị Hoàng Đế thích yêu đương kiểu không giống ai, quyền lực lớn kéo theo lá gan cũng lớn, chuyện gì cũng dám làm. Nhưng tận mặt chính tai nghe Hoàng Thượng dùng giọng nói cực kì bình tĩnh nói ra chuyện bất thường, Thành Vương vẫn không khỏi khiếp sợ.

Cũng may Thành Vương không giống như mấy ông lão ngoan cố hủ bại, ông không thích nam phong nhưng cũng không ghét quá nhiều, riêng Hoàng Thượng thì ông ngăn không nổi.

Hoàng Thượng thích đệ đệ ruột hay muội muội ruột gì cũng kệ Hoàng Thượng, dù sao cũng không có liên quan gì đến ông. Đối với những chuyện không liên quan đến bản thân, Thành Vương sẽ không chỉ trích: "Đó là chuyện đương nhiên, thần nhất mực nghe theo Hoàng Thượng, hoàng ân như biển rộng sông dài, thần đương nhiên nghe theo người."

Chung Diệp xoay chiếc ly ngọc trong tay, hắn cười nhạt: "Trẫm nói điều này cho ngươi không có mục đích nào khác, có những lời đã giữ trong lòng quá lâu, trẫm chỉ muốn nói ra một lần."

Thành Vương hiểu, nếu bản thân ông giữ trong lòng bí mật nặng nề đến như vậy, những chuyện như yêu phải con ruột, em ruột linh tinh này nọ, nói không chừng chính ông cũng sẽ muốn tìm một người có thể tâm sự.

Thành Vương đáp: "Hoàng Thượng yên tâm, thần sẽ không cho bất cứ kẻ nào biết, thần tuyệt đối giữ kín bí mật này."

Chung Diệp ngắm nghía cái đầu Thành Vương, ngươi cứ thử không giữ mồm giữ miệng đi, xem cái đầu còn ở trên cổ ngươi được nữa không.

Cả hai cùng yên nặng dùng bữa.

Thành Vương vốn không chấp nhận được nam phong ngay từ đầu, có điều đến Hoàng Thượng cũng thích đàn ông rồi, còn yêu phải em trai ruột của mình nữa, thế thì thực ra cũng không đến nỗi.

Nhưng cả Hi Tu Viễn lẫn Hi Trì đều không muốn thành thân, mà hai đứa nó đều đang trong giai đoạn trẻ tuổi anh tuấn, Thành Vương bỗng thấy lo lắng chẳng may Hi Tu Viễn cũng lỡ thích thầm đệ đệ thì làm sao đây. Dù sao Hi Trì cũng tuấn mỹ đến vậy.

Thành Vương hơi nhẹ lòng vì Hi Tu Viễn là con nuôi, không có bất cứ quan hệ huyết thống nào với Hi Trì. Ơ nhưng mà không đúng! Sao ông càng ngày càng nghĩ linh ta linh tinh thế này?

Hoàng Thượng mặc kệ luân thường đạo lý, nhưng Hi Tu Viễn là đứa trẻ ngoan, hồi còn bé thằng nhỏ còn từng thổ lộ bí mật với ông rằng nó thích tỷ tỷ nào đó cơ mà.

...frtunamjrgarden.wordpress.com @onnatencho...

"Hắt xì!"

Cách mấy ngàn dặm ngoài biên cương, Hi Tu Viễn đột nhiên hắt hơi một cái. Hắn nói với Hi Trì đang ở bên cạnh ăn cái gì đó: "Chắc Phụ vương đang nhớ chúng ta."

Thịt gà nướng tỏa mùi thơm nức mũi, lớp dầu bóng nhẫy vàng óng trơn trượt chảy xuôi từng thớ thịt, Hi Trì vội chộp lấy cái đùi gà.

Hi Tu Viễn với Hi Trì mới đầu còn chơi trò huynh hữu đệ cung, bây giờ huynh hữu đệ cung đâu chẳng thấy, chỉ thấy: "Ta là anh, đệ nhường cái đùi gà cho ta đi?"

Hi Trì nói: "Tháng rồi đệ sút mất nửa cân đấy, đại ca thì phải nhường cho tiểu đệ chứ."

Hi Tu Viễn đành phải gặm cánh gà: "Đúng rồi, nghe nói Cửu công chúa đã xuất giá, ba vị công chúa chấm đệ cuối cùng còn mỗi Thập công chúa, là cái vị cho đệ đồ ăn cho cá ấy. Chúng ta hồi kinh xong là phải diện kiến Hoàng Thượng, đệ cũng lập được không ít công lao, đệ nói xem chờ Hoàng Thượng gặp được đệ xong có khi nào đổi ý, gả Thập công chúa cho đệ hay không?"

Một năm qua Hi Trì đã có lên rất nhiều, nét ngây ngô của thời niên thiếu dần biến mất, vẻ bề ngoài càng ngày càng thành thục, nhiều thêm nét tuấn tú ôn nhã, so với Hi Trì của một năm về trước, y càng thêm rung động lòng người. Nhưng ý nghĩ thì vẫn không thay đổi.

Vài tháng trước y thường đi tới đi lui Nghênh Châu với Diêu gia Lật Nam để thăm ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, bây giờ hạ được thành Nghênh Châu rồi bèn dọn đến ở Nghênh Châu luôn.

Hi Trì nói: "Đại ca, đệ thấy Phụ vương với Hoàng Thượng còn lo cho huynh hơn đấy. Người khác đều thành gia rồi mới lập nghiệp, còn đại ca sao vẫn chưa chịu lấy vợ?"

Hi Tu Viễn khảy khảy đống lửa: "Đối với đại ca chuyện vướng bận càng ít càng tốt. Ta muốn tự mình lập được công lao được người khác ngưỡng mộ yêu thích chứ không phải dựa vào danh tiếng của Phụ vương, công tích của Phụ vương là của ông ấy."

Hi Tu Viễn luôn ghi nhớ sự thực rằng mình không phải con trai thân sinh của Thành Vương, bởi vậy mỗi lần được ai đó khen ngợi hay kính trọng hắn luôn cảm thấy thẹn với lòng, luôn có cảm giác lời khen ấy vốn không dành cho bản thân.

Lần ra chiến trận này, Hi Trì giúp hắn rất nhiều việc, bản thân hắn cũng đã không phụ quân mệnh, chịu nhiều vết thương, ra nhiều quyết sách chính xác, trả lại cho bá tánh Nghênh Châu một nền thái bình vốn có.

"Ta từ nhỏ đã rất kính nể Phụ vương, ước mơ của ta chính là có thể trở thành một đại tướng quân như người." Hi Tu Viễn nói: "A Trì, đệ không sống cùng với ta và cha ở Kinh thành thì thật sự rất đáng tiếc."

Nhưng Hi Trì lại nghĩ cuộc sống của y rất tốt.

Y không có cha mẹ ở bên, từng có quãng thời gian cô độc, khi còn bé ở Diêu gia không phải y chưa từng nghe qua những lời lạnh nhạt vô ý, nhưng quá trình trưởng thành của y vẫn có nhiều ấm áp hơn là đau khổ.

Ở Thư viện Hạc Y, Hi Trì có sư huynh sư đệ, ra ngoài cũng có duyên tương ngộ với rất nhiều bằng hữu, y cũng đã làm rất nhiều việc giúp được cho vô số người, tuy không có quan có chức gì lại thiếu tiền thường xuyên nhưng y vẫn cảm thấy cuộc đời của mình rất đủ đầy. Một năm qua cùng ăn cùng ở với các binh sĩ, cùng huynh trưởng đánh thắng nhiều trận liên tiếp, tất cả là những kinh nghiệm không tiền nào mua được.

Hi Tu Viễn nói: "Hôm nay trừ tịch, ngày mai là sang năm mới rồi, đám phản quân Đỗ Đình Long xem như đã bị dọn gần sạch sẽ, không lâu sau nữa là có thể hồi Kinh gặp lại Phụ vương."

HẾT CHƯƠNG 23

Hơ: Có người khóc có người cười, Hi Tu Viễn dốc hết sức hoàn thành ước mơ, trong khi đó có con chim nào đó không làm gì cũng được phong làm Đại tướng quân. Đời:>>