Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Chương 16: Mặt rồng giận dữ



Edit: grey

Beta: Mò Mẫm


Hôm nay Kỷ Chinh đến thỉnh an Thái hậu. Tuy Thái hậu không thích hắn nhưng cũng không hề cay nghiệt với hắn, cho nên ở mặt ngoài mọi người vẫn duy trì bầu không khí mẫu từ tử hiếu tương đối hài hòa. Sau khi hắn chuyển ra khỏi Hoàng cung cũng thường tiến cung thăm Thái hậu.

Lần này, hắn ở chỗ Thái hậu ngồi một hồi, khi đi ra thì thấy được một quang cảnh thần kỳ.

Một tiểu thái giám, ôm một đứa bé, ngồi ở trên mai một con rùa đen khổng lồ.

Con rùa lớn đang cố hết sức bò về phía trước, bên cạnh nó đi theo không ít người. Vì nó bò rất chậm chạp, nên mấy người kia cũng đi vô cùng thong thả, từng người giống như là một con rối gỗ chậm chạp.

Kỷ Chinh đánh giá, chờ bọn hắn đi tới phụ cận thì nắng hẳn cũng đã ngả về phía tây. Thế là hắn chủ động đi qua, khoanh tay quan sát hai người trên mai rùa. Thằng bé con là cháu của hắn, không xa lạ còn tiểu thái giám cũng không xa lạ, trước đó không lâu hắn vừa gặp qua.

Kỷ Chinh không phải là người có thể dễ dàng nhớ kỹ hết tất cả mặt mũi những người mình đã gặp. Sở dĩ hắn nhớ kỹ tiểu thái giám chỉ có duyên gặp mặt một lần này hoàn toàn là do có khắc sâu ấn tượng ngày đó bị hắn đè nén, nên ở cự ly cực gần nhìn thấy khuôn mặt của tiểu thái giám này.

Sau đó liền nhớ kỹ.

Điền Thất thấy Kỷ Chinh, nàng liền muốn ôm Như Ý đi xuống thỉnh an nhưng Kỷ Chinh ngăn nàng lại: "Các ngươi đừng xuống, cứ như vậy rất tốt."

Hai người đành phải ngồi trở lại.

Điền Thất: "Gặp qua Vương gia."

Như Ý: "Gặp qua Hoàng thúc."

Kỷ Chinh nâng cằm lên, cười nói: "Bản vương đã từng thấy qua chơi dế, chọi gà, chọc mèo, đấu chó, đùa chim nhưng hôm nay là lần đầu tiên có kiến thức chơi trò chơi với rùa đen đấy."

Rùa đen rất không nể tình, quay đầu về phía bên phải, lại chậm chạp mà bò tiếp.

Như Ý nghe Kỷ Chinh nói như thế, kiêu ngạo nhìn hắn huyênh hoang giới thiệu: "Hoàng thúc, đây là Đái Tam Sơn." Nói xong còn vỗ vỗ cái tay nhỏ lên mai rùa.

"Đái Tam Sơn? Cái tên này thật là có chút thú vị, là ai đặt tên thế?"

Như Ý nắm tay Điền Thất giơ giơ lên: "Điền Thất đấy."

Kỷ Chinh nhìn phía Điền Thất: "Thì ra ngươi gọi là Điền Thất? Vết thương trên đầu ngươi tốt lên chưa?"

"Cảm ơn Vương gia đã quan tâm, nô tài sớm đã khỏe." Mà còn đã thụ thương đến lần thứ hai...

"Sao ngươi thuần phục được con rùa lớn này vậy? Mấy ngày trước ta muốn nhìn nó một cái, nó lại rụt ở trong nước không muốn gặp ta." Kỷ Chinh cảm thấy rất là mới mẻ, mắt thấy rùa đen sắp bò đi tiếp, hắn cũng gia nhập đội ngũ nhắm mắt theo đuôi đi theo, hơn nữa còn đứng cách rùa đen gần nhất.

"Thưa Vương gia, nô tài chỉ là lâu lâu cho nó chút đồ ăn."

Kỷ Chinh cảm thấy tên tiểu thái giám này rất là thú vị, vừa văn nhã lại vừa biết chơi đùa. Bởi vậy hắn vừa đi vừa cùng Điền Thất tán gẫu, lúc vào cung, ở nơi nào làm việc, thích chơi cái gì. Nói rồi nói, lại phát hiện còn rất có tiếng nói chung với nhau nữa cơ.

Hai người tán dóc cũng không hề để ý đến phương hướng con rùa tên Đái Tam Sơn, bất tri bất giác đã đi đến trước cổng Long Tông.

Thật khéo, Kỷ Hành muốn đi Từ Ninh cung, cũng phải đi ngang nơi này. Cách rất xa, hắn thấy Điền Thất và Như Ý ngồi ở trên lưng rùa, Kỷ Chinh đứng ở một bên, giống như là chuyên vì bọn hắn dẫn đường. Ba người còn cùng nhau nói chuyện, hòa thuận vui vẻ, hai người lớn ngẫu nhiên còn nhìn nhau cười.

Quả thực giống như là một nhà ba người.

Kỷ Hành bị ý nghĩ này đánh cho một cái không nhẹ. Mặt hắn tối sầm, bước nhanh đến gần một chút, gào to nói: "Còn không bước xuống dưới!"

Điền Thất và Như Ý đều không chú ý đến Kỷ Hành, nên bị một tiếng gào to bất thình lình này làm cho giật nảy mình. Nhũ mẫu vội vàng chạy lên ôm Như Ý xuống. Điền Thất giẫm lên mép mai rùa hướng phía dưới bước, nào biết mép mai rùa quá trơn, nàng trực tiếp trượt chân té xuống.

Nàng còn cho rằng mình sẽ bị ngã một cú thật mạnh, không nghĩ đến lại được Kỷ Chinh tiếp được.

Kỷ Chinh lại một lần nữa bị Điền Thất nhảy vào ôm ấp, trong đầu óc chỉ có một ý nghĩ: Vì sao vẫn là mềm như vậy.

Ý thức đến ý nghĩ của mình quá kỳ quái. Hắn có chút ngại ngùng, buông Điền Thất ra, hơi hơi quay mặt đi, vành tai lại nhiễm lên một tầng màu hồng không dễ nhìn ra.

Sự phẫn nộ của Kỷ Hành không hề hạ giảm xuống, mà càng lúc càng có xu thế nổi bão: "Ở Hoàng cung đại nội cưỡi rùa đen, còn ra thể thống gì!"

Cả đám người nhao nhao cúi đầu không dám nói một chữ, nhất thời an tĩnh đến mức cây kim rơi đều có thể nghe thấy.

Đái Tam Sơn thế mà cũng dừng lại không đi tiếp, hơn nữa còn rút đầu vào trong vỏ. Vậy là trên mặt đất cũng chỉ còn lại có một cái mai rùa khổng lồ, nhìn qua càng thêm phần quỷ dị.

Điền Thất yên lặng thở dài, không hổ là Hoàng thượng mà, ngay cả con rùa thần cũng phải sợ ngài!

Như Ý không biết vì sao ở trong đại nội Hoàng cung thì không thể cưỡi rùa nhưng bé con biết phụ hoàng đang nổi giận, vì thế cúi đầu thành thật thừa nhận sai lầm: "Xin phụ hoàng bớt giận, nhi thần biết sai rầu."

Có thể biết sai mới lạ! Kỷ Hành lười phải ứng phó với nó, mà trừng mắt về phía Kỷ Chinh: "Ngươi còn đứng lỳ ở đây làm gì? Cũng muốn cưỡi rùa sao?"

"Thần đệ không dám, thần đệ cáo lui." Kỷ Chinh nói xong bỏ bạn chạy lấy người, dưới bàn chân như bôi dầu bỏ chạy bao nhanh luôn.

Điền Thất vô cùng cảm thấy có lỗi. Chuyện này cùng tiểu vương gia không quan hệ, hắn thuần túy là xui xẻo đánh lên.

Nổi một trận bão xong, Kỷ Hành kêu đám người Thịnh An Hoài khiêng rùa đen đi, ném vào trong hồ Thái Dịch.

Sau đó hắn quay đầu đi về phía Từ Ninh cung, đi ra mấy bước, vừa quay đầu lại thấy Điền Thất không đuổi kịp, thế là hắn lại trách mắng nàng: "Vì sao còn không theo kịp? Muốn đợi chủ tử tới mời ngươi hả?"

Điền Thất nghĩ trong lòng, không phải là do ngươi nói không muốn thấy ta sao. Nghĩ thì nghĩ thế nhưng nàng nào dám nói ra, thế là nhấc chân định đuổi theo.

Như Ý lại túm chặt nàng, không cho nàng đi.

Phụ hoàng tức giận, phụ hoàng sẽ đánh Điền Thất, cho nên không thể để cho phụ hoàng đánh Điền Thất. Bạn nhỏ Như Ý rất có nghĩa khí muốn bảo vệ Điền Thất, thế là nó túm lấy góc áo của Điền Thất, dũng cảm ngẩng đầu cùng phụ hoàng của nó đối mắt.

Ranh con, thật là làm phản mà! Kỷ Hành vừa tức giận, vừa có một loại cảm giác rất 囧, đứa nhóc nhỏ như vậy liền dám nghịch thánh ý, rõ là... Tốt lắm!

Dũng khí của Như Ý không thể kiên trì quá lâu. Cuối cùng, nó khóc.

Kỷ Hành: "..."

Nói thật, hắn không sợ Như Ý náo loạn nhưng hắn sợ thằng bé khóc. Bởi vì Như Ý khóc, Thái hậu mà biết thì nói không chừng cũng muốn khóc theo. Nước mắt của Thái hậu là lợi khí để đối phó với Hoàng đế, hắn không chống đỡ được.

Kỳ thật Như Ý không thường xuyên khóc đâu, hơn nữa tên nhóc này cho dù có khóc, cũng chưa hẳn là do thật tâm khó chịu hay ấm ức gì đâu, có đôi khi chỉ là vì muốn nói điều kiện — ta vừa khóc, thì cái gì ngươi cũng phải nghe ta.

Kỷ Hành rất muốn ngửa mặt lên trời thở dài, tới cùng là trẫm đã tạo cái nghiệt gì thế, sinh ra một cục nợ như vậy chứ!

"Đừng khóc!" Kỷ Hành tối sầm mặt quăng một câu như vậy coi như là xong, rồi xoay người đi về phía Từ Ninh cung.

Như Ý cảm thấy bản thân nó đã chiến thắng rồi.

Điền Thất cảm thấy cái mạng nhỏ của mình sắp toang tới nơi.

Trong Tử Cấm thành không hề có quy định rõ ràng nào là không cho phép cưỡi rùa đen chắc là do người đặt ra quy định quy tắc lúc trước cũng không thể tưởng tượng lại có trường hợp như vậy, cho nên nàng mới đánh bạo tùy ý để cho Đái Tam Sơn đi lung tung. Dù sao thì không cần biết như thế nào bên trên còn có một vị Tiểu hoàng tử đang ngồi chỗm chệ phía trên nha, dù cho có bị cấm, thì tội lỗi cũng không quá lớn.

Nhưng mà trăm triệu không nghĩ đến, có thể hay không thể, được hay không được, cho phép hay không cho phép, cũng chỉ là một câu nói của vạn tuế gia mà thôi.

Hiện tại người ta không thích, tội lỗi của ngươi liền lớn.

Xong rồi, lúc trước không có vì vụ án của Tống chiêu nghi mà toi mạng, chẳng lẽ lúc này vì cưỡi con rùa chút xíu mà toi cái mạng quèn sao?

Đây cũng quá nhảm mà...

Do sự tình phát triển quá mức khúc chiết, Điền Thất không cách nào dự liệu được kế tiếp Hoàng thượng sẽ hát tuồng nào. Nàng tự hỏi năng lực tùy mặt gửi lời nghiền ngẫm tâm ý chủ tử của mình cũng không kém nhưng hiện tại nàng càng lúc càng không hiểu nổi Hoàng thượng.

Nàng có chút ưu sầu lo lắng.

Như Ý đã không khóc — Kỷ Hành quay người đi, cậu bé lập tức im bặt không ngân nga thêm nữa cho đau họng. Nhưng nó vẫn có chút lo lắng và nghi ngờ, vì vậy hỏi Điền Thất: "Điền Thất, vì sao phụ hoàng không thích chúng ta cưỡi rùa đen?"

Ta làm sao biết chứ... Điền Thất ưu phiền nhìn về hướng Từ Ninh cung.

Điền Thất nghĩ trong lòng, Như Ý tuổi còn nhỏ, không thể để cho nó ở cái tuổi chút xíu như vậy đã phát hiện ra phụ hoàng của mình là cái thứ quái thai tâm tình bất định. Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc lớn dần của thằng bé. Thế là nàng dỗ dành nó: "Phụ hoàng của ngươi ấy mà, sở dĩ hắn tức giận là do hắn cũng muốn cưỡi rùa nhưng vì hắn nặng quá, rùa đen không thể chở hắn nổi."

Đối với lý do này Như Ý hoàn toàn tin tưởng không chút nghi ngờ. Rùa đen, có ai lại không muốn cưỡi chứ? Chẳng qua là không phải ai cũng đều có thể cưỡi. Thế là cậu nhóc con có chút đồng tình đối với phụ hoàng.

Điền Thất thấy tâm tình Như Ý tốt chút, nên dỗ nó trở về. Như Ý theo thường lệ muốn yêu cầu một cái hứa hẹn "ngày mai ta đi theo ngươi chơi".

Nhìn theo bóng dáng Như Ý đi xa, Điền Thất đứng ở trước cổng Long Tông, không biết phải làm sao.

Bên này, tuy Kỷ Hành đã vào Từ Ninh cung nhưng mà vẫn lo lắng cho con trai, nên lưu lại một thái giám đi ra ngó động tĩnh. Thái giám kia thấy Hoàng tử điện hạ rời đi, lập tức trở về đem những gì nghe thấy nhìn thấy đều nói cho Kỷ Hành không sai một chữ.

Kỷ Hành đương trường thất thủ bóp nát một tách trà.

Hoàng đế bệ hạ trước giờ khắc cẩn hữu lễ ở trong lòng bạo gan nói tục một hồi.

Mụ nội nó đứa nào muốn cưỡi rùa đen hả!