Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Chương 4: Nguy cơ trọng đại



Edit: Anh Đào

Beta: Mò Mẫm

Ngày thứ ba đi tới phòng đánh canh, Điền Thất đã có chút thân thiết với Vương Mãnh, cùng chia sẻ cái ăn và thoại bản cho nhau, rồi ngồi chung một chỗ tán chuyện.

Vương Mãnh là nô tài trong Tửu Thố Diện, đừng thấy cái tên nha môn nhỏ mà xem thường, đây chính là một trong những nơi dễ kiếm được tiền, cho nên, tuy cấp bậc của hắn không cao bằng Điền Thất nhưng tiền bạc thu được phải khiến Điền Thất ghen tị.

Tiểu tử này vì đắc tội với người ta mới bị tống cổ tới phòng đánh canh. Cái lý do này chính là một trong những nguyên nhân hoạch tội* của nội quan, nếu so sánh ra thì nguyên nhân hoạch tội của Điền Thất còn kinh khủng hơn nhiều.

* Hoạch tội có thể hiểu là phạt.

Cái gì chứ? Va chạm thánh giá?!

Không riêng gì Vương Mãnh, ngay cả thái giám trông coi bọn họ nghe thấy đều trợn trắng mắt, lắc đầu cảm thán Điền Thất bất hạnh. Nhưng dù sao thì nàng vẫn may mắn, đụng phải thánh giá mà một roi cũng không bị đụng tới, có thể thấy tiểu tử này còn chưa tới đường cùng.

Ngược lại nếu nói là Hoàng thượng quá độc ác, trong này cũng có một duyên cớ: Chính là Hoàng thượng, ngài căm ghét thái giám.

Sở dĩ căm ghét thái giám như vậy, tất cả đều vì bóng ma tiên đế lưu lại trong lòng đứa con trai này. Vị Hoàng đế đã chết kia khi còn tại vị bỏ mặc triều chính, cái này thì thôi đi, hắn còn nuôi dưỡng một thế lực hoạn quan, khiến cho hoạn quan ngày càng phát triển lớn mạnh, nắm trong tay trọng quyền, tung hoành trong triều, tất cả quan lại muốn làm gì cũng phải xem sắc mặt của bọn chúng.

Đúng là không ra thể thống gì.

Trong mắt bọn thái giám chỉ có tiền và tiền, làm sao biết trị quốc, một khi chúng nắm trong tay quyền lực, tất nhiên sẽ làm những chuyện xấu khiến người ta tức đến hộc máu. Lúc trước mấy quan viên trong triều phải khổ công học hành mười năm rồi thi cử, đối với bọn thái giám vừa ghen ghét lại vừa coi thường, mà cũng bất đắc dĩ, thời khắc quan trọng còn phải đi lấy lòng đám bị thiến này, đúng là khổ không thể tả.

Cái này còn chưa phải đáng sợ nhất. Đáng sợ nhất phải kể tới một tên đại thái giám, năm đó một tay che trời âm thầm cấu kết với Quý phi nương nương. Ngày ngày đâm chọc sau lưng Hoàng đế, dùng lời ngon tiếng ngọt khuyên Hoàng đế phế Thái tử, lập con trai Quý phi nương nương làm Thái tử.

Vị Thái tử thiếu chút nữa bị phế kia chính là đương kim thánh thượng hiện nay.

Hiềm khích tới đây thì đã kết lớn.

Cho nên mới nói, Hoàng thượng làm sao có thể yêu thích cái đám bị thiến kia được?

Thế là sau khi Hoàng thượng đăng cơ, chuyện làm đầu tiên chính là diệt trừ thế lực của đám hoạn quan, lấy đại thái giám cầm đầu làm lý do, cả cái đám thái giám đứng đầu này một người cũng không trốn thoát, toàn bộ đều đầu rơi xuống đất. Ngày hành hình đó Đại Lý Tự khanh đích thân giám trảm, người trong kinh thành đều đổ xô ra đường, ai ai cũng chạy đi xem thái giám bị trảm. Trên triều đình và dưới dân gian đều tấm tắc khen hay, uy danh của Hoàng thượng kể từ khi đó được tạo dựng lên. Mặc dù mọi người không nói rõ ra nhưng đều rất ăn ý cùng hiểu chung một điều:

Hoàng thượng, so với cha ngài còn mạnh hơn nhiều!

Khi Hoàng thượng đăng cơ chỉ mới mười tám tuổi, sau trận đánh hào hùng ngày đó, thì trực tiếp thu hồi quyền lực về tay. Các đại thần trong triều sau khi chứng kiến thủ đoạn của hắn, không còn như con thiêu thân nữa, lão nào cũng đều rất ngoan. Vì vậy Hoàng thượng mặc dù là một thiên tử trẻ tuổi,nhưng lại không gặp vấn đề nan giải như bao Hoàng đế mới đăng cơ khác: Làm thế nào để chung sống hòa thuận với các lão thần.

Cho tới năm nay, Hoàng thượng đã đăng cơ được năm năm rồi, năm năm này có rất nhiều thứ thay đổi nhưng chỉ có một điều vẫn tồn tại mãi: Là hắn không thích thái giám.

Nói tóm lại, trong hoàn cảnh như vậy, Điền Thất chỉ bị Hoàng thượng phái tới phòng trống canh, có thể thấy hắn hạ thủ lưu tình cỡ nào rồi đấy.

Điền Thất cũng có chút bất ngờ. Nàng nhớ tới hành động của mình hôm đó, cầm áo bào của Hoàng thượng chùi nước mũi, đánh một giấc ngon lành trước mặt Hoàng thượng. Những điều kể trên đều là những tội không thể tha thứ, có rơi đầu thì cũng là chuyện thường, cớ sao hắn lại khoan dung với nàng như vậy?

Một khi xảy ra chuyện, có vài người thích tự mình tìm ra nguyên nhân, có người thì thích từ người khác mà lôi được nguyên do. Hai loại này Điền Thất đều không tính, bất kể ai đúng ai sai, nàng thích giơ kính lúp mà truy tìm ra âm mưu.

...Hoàng thượng, không phải là muốn kìm nén rồi làm lớn một trận đấy chứ!?

Vì vậy nàng lập tức có chút lo lắng, rồi lại tự an ủi mình, Hoàng thượng là bậc cửu ngũ chi tôn bận rộn cả ngày, sẽ chẳng buồn chán tới nỗi tìm một gã thái giám nho nhỏ mắng chửi đâu.

Vương Mãnh ngó chừng thấy vẻ mặt của Điền Thất chẳng khác đèn kéo quân là bao, không biết suy nghĩ của nàng xoay chuyển mấy vòng. Mắt thấy đã tới phiên đánh canh một, hắn đẩy Điền Thất một cái: “Nè, đi đánh canh đi.”

Hôm nay Điền Thất vẫn tới sớm như mọi hôm nhưng ban ngày nàng cũng ngủ nhiều rồi, chắc tới sau nửa đêm cũng không ngủ được, vì vậy dứt khoát phất tay áo: “Anh đánh đầu đêm đi! Cả đêm tôi không cần ngủ nữa.”

Vương Mãnh cũng không thèm khách khí với nàng.

Phần ba canh năm, hết phiên trực, Điền Thất cắm mặt xuống đất rảo bước nhanh, Vương Mãnh đuổi theo, đi bên cạnh nàng.

Thấy Điền Thất không đoái hoài tới hắn, Vương Mãnh thấp giọng buông một câu: “Biết không, cậu sắp mất mạng rồi.”

Điền Thất chợt khựng chân lại, nàng đưa tay xoa xoa hai mắt, hỏi: “Là tôi chưa tỉnh ngủ hay anh chưa tỉnh ngủ vậy?” Nói xong xoay người tính đi tiếp.

Vương Mãnh đuổi theo, nói: “Tôi cảm thấy con người cậu không tệ, cho nên mới giúp cậu một phen.”

Điền Thất buồn ngủ muốn chết, không thèm để ý mấy lời nhảm nhí của hắn. Vì vậy Vương Mãnh cứ theo đuôi nàng tới sở Thập Tam, còn rất bất lịch sự lao thẳng vào phòng của Điền Thất.

Vừa vào phòng, hắn đã quay sang nói với Điền Thất: “Cậu mau cởi thắt lưng ra.”

Bốp.

Không thèm suy nghĩ gì nhiều, tay Điền Thất đã phản ứng trước một bước, ném vào mặt hắn một cái tát.

Vương Mãnh ôm mặt, có chút tủi thân: “Đừng nói là cậu nghĩ tôi muốn làm gì cậu đấy? Cậu cảm thấy một tên thái giám thì có thể làm gì được một tên thái giám khác chứ?”

Điền Thất sờ sờ mũi một cái, nhìn khuôn mặt hắn sưng vù lên thì cảm thấy rất áy náy: “Thế ngươi muốn làm gì?”

“Cậu nhanh cởi thắt lưng xuống, tôi kiểm tra trước đã.”

Điền Thất đành nghe theo, cời thắt lưng xuống đưa cho hắn.

“Kéo đâu.”

Lại vươn tay đưa kéo cho hắn.

Vương Mãnh ngồi cạnh bàn, cắt từng đường chỉ khâu thắt lưng ra, rồi đập đập lên trên mặt bàn, giũ ra một ít bột phấn.

Điền Thất hơi thấy khó hiểu: “Đây là cái gì?”

Vương Mãnh chấm một ít bột phấn đưa lên chóp mũi ngửi thử, lại nếm một ít, bắt đầu phân tích: “Trong này có chứa đào nhân và hoa hồng, là loại thuốc làm tắc nghẽn thông kinh; có xạ hương cùng tả diệp, có tính hàn gây ra tiêu chảy; có ban mâu và thương lục, hai loại này có độc. Ngoài mấy vị thuốc này ra còn nhiều vị khác, bào chế với nhau thành bột phấn, nhét vào trong thắt lưng của cậu.”

Tuy Điền Thất không hiểu về y thuật nhưng mấy lời đó vẫn nghe hiểu, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Vương Mãnh nhìn mặt nàng, tỏng kết lại nói: “Tóm lại, những vị thuốc này đều có hại với thai phụ, nguyên nhân Tống Chiêu nghi sinh non, đại khái là nằm ở đây.”

Hai chân Điền Thất mềm như hai sợi bún, mò mẫm ghế ngồi xuống, giọng run rẩy: “Tại sao anh biết mấy thứ đó? Có chắc không?”

Vương Mãnh gật đầu: “Nói thật với cậu, nhà tôi từ xưa tới nay đều theo nghề y, sau này phạm phải tội, tôi mới bị ép vào cung làm thái giám. Mấy thứ thuốc này từ nhỏ tôi đã thuộc làu làu, mặc dù nhiều năm rồi chưa động tới nhưng vẫn phân biệt được.”

Điền Thất nhìn chằm chằm thắt lưng bị tháo ra trên bàn, tim gan lạnh buốt. Là nàng, chính là nàng đã hại chết Tống Chiêu nghi. Tống Chiêu nghi đối xử với nàng tốt như vậy nhưng hóa ra là dẫn sói vào nhà, nàng lại là một cái sao chổi.

Tình người trong cung lạnh nhạt, giao tâm thì chẳng có bao nhiêu, âm thầm tính toán nhau lại nhiều. Mặc dù Điền Thất tiếp cận Tống Chiêu nghi là có mục đích nhưng cũng là thật tâm hầu hạ vị chủ tử này thật tốt. Bây giờ bất ngờ phát hiện ra, thì ra người hại chết Tống Chiêu nghi chính là nàng, Điền Thất cảm thấy tạo hóa đúng là trêu người. Cảm giác trên mặt ngứa ngứa, nàng vươn tay sờ sờ, hóa ra là nước mắt.

Vương Mãnh thở dài, nói rằng: “Cậu đừng vội khóc làm gì, trước mắt phải nghĩ xem giải quyết thế nào!” Hắn lấy ngón tay gẩy gẩy cái thắt lưng: “Cậu bị người ta lợi dụng, bây giờ có trăm cái miệng cũng không thể biện bạch, chẳng may vật này bị Hoàng thượng phát hiện ra, cậu có mười cái đầu cũng không đủ chém.”

Điền Thất lau mặt, nàng nắm cái thắt lưng lên, giũ giũ xuống, bao nhiêu là bột phấn rơi ra.

Từng nhúm bột phấn nhét đầy trong thắt lưng, cho dù có giũ lên giũ xuống thế nào cũng không ra hết được. Điền Thất siết chặt cái dây lưng, nhìn Vương Mãnh nói: “Cảm ơn anh.”

Vương Mãnh phẩy phẩy tay áo: “Không cần khách khí. Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói cho ai biết đâu.”

Điền Thất gật đầu: “Tôi biết rồi.” nếu như hắn muốn hại nàng thì đã không nói cho nàng biết.

Chuyện tiếp theo Vương Mãnh không muốn xen vào vì vậy cáo từ ra về. Điền Thất lúc này chẳng còn tâm tư đi ngủ, nàng nhìn chằm chằm cái thắt lưng đến ngây người, suy nghĩ quay vòng vòng.

Sư phụ Đinh Chí của nàng đã tự tay đưa cái thắt lưng này cho nàng. Khi nàng thăng chức giam thừa, chính Đinh Chí đã giúp nàng đi lĩnh y phục mới.

Đinh Chí là người của Đức phi.

Đức phi không được sủng ái nhưng Tống Chiêu nghi được sủng ái. Đức phi không có con, Tống Chiêu nghi có con.

Điền Thất không dám nghĩ tiếp nữa. Tuy danh tiếng của Đinh Chí không tốt lắm nhưng nàng và ông ta đã có bảy năm tình thầy trò, làm sao nhẫn tâm đến mức dang tay đẩy nàng vào hố lửa!

Nhưng trong hoàng cung này, ngoài tiền bạc và quyền lực ra, còn có cái gì có thể tin được? Ngay cả cha con, huynh đệ còn có thể chém giết lẫn nhau, nói gì tới thầy trò?

Nhưng nếu chỉ dựa vào một sợi dây lưng mà kết luận Đinh Chí lợi dụng nàng, thì cũng không chính xác lắm. Điền Thất lại không thể cầm thắt lưng đi chất vấn, mà có đi thì khác gì đem cái đuôi của mình cho người khác nắm.

Quên đi, chuyện sư phụ tạm thời gác qua một bên, trước mắt việc quan trọng nhất là giải quyết cái thắt lưng này như thế nào. Giũ cũng giũ không xong, giặt đi lại không sạch — không cần biết giặt sạch thế nào, người trong nghề vẫn có thể nhận ra.

Biện pháp tốt nhất chính là diệt cỏ tận gốc nhưng quần áo và đồ dùng hàng ngày phát cho nội quan đều có quy định. Đai lưng của giam thừa và đai lưng của bọn hầu hạ vua chúa không giống nhau, nàng mang cái này đi hủy, thì lấy ở đâu ra một cái giống như đúc thế này? Tới cục Châm Công yêu cầu một cái? Vậy thì khác gì chưa đánh đã khai.

Điền Thất đột nhiên nghĩ tới một vấn đề hết sức kinh khủng: Hiện tại nàng đang bị người ta lợi dụng, nếu như người lợi dụng nàng lại đi tố cáo nàng, vậy nàng phải làm sao bây giờ? Làm đao xong rồi giờ lại làm miếng thịt béo để người ta chém?

Mặc kệ nàng có tội hay không có tội, chỉ cần chuyện này bị chòi ra ngoài ánh sáng, mạng của nàng sẽ bị tạch ngay tại chỗ. Cho dù Hoàng thượng có yêu dân như con cỡ nào, thì cũng không bỏ qua cho nàng.

Suy xét tới thái độ bây giờ của Hoàng thượng – người đầu têu sau lưng cũng rất cần một miếng thịt dê béo bở để chịu tội thay.

... Làm sao bây giờ!

Điền Thất cảm thấy như mình đang đứng trên một mũi đao nhọn, cái mạng nhỏ bé không ngừng chao đảo.