Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Chương 94: Hồi ức của Phương Tuấn



Subo

Mấy gian nhà rách nát của Phương Tuấn đã được Quý Chiêu giúp đỡ sửa sang lại, hiện tại đã không còn hở tung tứ phía như lúc trước nữa. Trong gian phòng khá nhỏ hẹp chen chúc mấy người, rồi đốt cái chậu than, cũng xem như ấm áp.

Như Ý đã bị đưa về Hoàng cung. Lúc Kỷ Hành cùng Quý Chiêu và Vương Mạnh đi tới chỗ ở của Phương Tuấn thì cảm xúc của Phương Tuấn đã ổn định lại, hắn thấy Quý Chiêu liền có chút kích động, đề cao giọng nói: “Ta không có sát hại Quý Thanh Vân!”

“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Quý Chiêu vội vàng hỏi.

Đôi mắt Phương Tuấn trống rỗng, lâm vào ký ức.

“Ngày đó ta quả thật có nhận được mật lệnh của Trần công… Trần Vô Dung, sai ta mang người cấp tốc đi đến Liêu Đông tìm kiếm Quý Thanh Vân nhưng mà không phải vì truy giết ông ấy.”

“Vậy vì cái gì?” Quý Chiêu nhíu mày truy hỏi.

Phương Tuấn lắc lắc đầu: “Ta cũng không biết, chỉ biết Trần Vô Dung đã nhiều lần cường điệu là muốn bắt sống ông ấy mang về. Năm đó ta chỉ là một tay đấm ở Trực Ngôn Tư, cho dù Trần Vô Dung muốn làm cái gì đi nữa, cũng không mắc mớ gì phải giải thích nguyên nhân với ta.”

“Nhưng mà ta rõ ràng tận mắt thấy có người đuổi giết cả nhà của ta, không phải các ngươi thì là ai?”

“Thật sự không phải ta, hơn nữa, sát thủ mà ngươi nói, ta hẳn là gặp qua. Mấy ngày đó chúng ta đuổi theo ngày đêm, đuổi tới bên ngoài một ngôi miếu đổ thì thấy bên trong có ánh đèn. Ta căn cứ thời gian phỏng đoán Quý… Quý đại nhân đang ở trong miếu, vốn cho rằng có thể như vậy bắt người, rồi trở về báo cáo kết quả công tác. Nhưng nào ngờ vào trong lại thấy thi thể đầy đất. Ta lần lượt thăm dò hơi thở của những người đó nhưng đa số người đều chết hết, chỉ có một đứa bé còn thoi thóp nhưng mà bị thương nghiêm trọng, cần lập tức cứa chữa.”

Mắt Quý Chiêu đỏ ngầu, nàng kích động bóp lấy cổ tay Phương Tuấn: “Đệ đệ của ta… Nó… Nó còn sống không?”

Phương Tuấn sửng sốt: “Ngươi là con gái của Quý đại nhân hả?”

Quý Chiêu khẽ gật đầu.

Phương Tuấn giật mình, nhìn thấy Quý Chiêu vẫn còn mặc đồ thái giám thì mặt hắn lại hiện vẻ nghi ngờ.

Kỷ Hành nhắc nhở hắn: “Trước đừng quản mấy chuyện này, ngươi tiếp tục nói hết đi, đứa bé kia sau lại thế nào? Hiện tại ở đâu?”

Phương Tuấn liền nói: “Lúc ấy ta nghĩ, kia hẳn là con của Quý đại nhân. Trần Vô Dung nói chỉ cần sống, nên ta không có để ý đến thi thể của vợ chồng Quý đại nhân, mà chỉ băng bó cầm máu cho đứa bé đó. Trước đó được đến tin tức là cả nhà Quý đại nhân có bốn người, ở hiện trường lại không thấy con gái của ông ta, nên chúng ta liền thương lượng lưu lại một nửa người ở phụ cận tìm tiểu cô nương kia, còn những người còn lại thì dẫn đứa bé trai về. Nơi đó trước không thôn sau không xóm, suy nghĩ chỉ một đứa bé gái chắc là chạy không xa. Nhưng mà ngay tại lúc đó, có người xông tới phát hiện chúng ta, song phương rất nhanh động thủ với nhau. Ta thấy người của bọn chúng chỉ có mấy tên, nên cho rằng rất dễ đối phó, nào ngờ bọn chúng phát tín hiệu cứu viện lên trời, rất nhanh sau đó liền có rất nhiều đồng lõa đuổi tới chém giết với bọn ta. Những người đó ai ai cũng võ công cao cường, nhất thời bọn ta đánh không lại nên tháo chạy. Nhưng mà ý tứ của bọn hắn lại là đuổi tận giết tuyệt, ta vác đứa bé kia lên vai, đồng thời bị ba người vây khốn, nên cũng không cố được gì thêm, đành phải mang đứa bé đó chạy trốn. Chạy rất lâu, mấy tên kia lại đuổi sát không buông, rốt cuộc bức ta đến một chỗ núi cao. Ta lui cũng không đường lui, chỉ còn nước nhảy xuống vách núi, để tìm một con đường sống. Núi đá đó lởm chởm đá không, thỉnh thoảng có cây cối dây leo mọc bò ra, dây mây treo lơ lửng, ta dùng một tay giữ đứa nhỏ, một tay bắt lấy cây tùng, vốn định chờ bọn hắn đi thì leo lên. Nhưng mà đám bọn chúng lại bắt đầu ném đá tảng xuống dưới, ta bị một tảng đá lớn nện trúng đầu, trước mắt liền tối om, sau đó bất tỉnh nhân sự.”

Quý Chiêu nghe mà trái tim đều nhảy thon thót: “Sau đó đâu? Đứa bé đó đâu?”

“Sau đó ta tỉnh lại thì quên mất tất cả chuyện trước kia, cũng không thấy đứa bé nào. Ta kéo cánh tay bị gãy đi loanh quanh khắp đáy vực, không biết làm sao liền ra khỏi nơi đó, rồi đi tới một thôn xóm. Ta không biết chính mình họ gì tên gì, cũng không biết mình tới từ nơi nào. Ta gặp được một người tốt bụng trong thôn đó, bọn họ giúp ta trị bệnh, còn mang ta đi săn thú. Sau này nhà họ buôn da lông, vận chuyển da lông ở Liêu Đông đến Kinh thành buôn bán, ta theo đội buôn của bọn họ đi đến Kinh thành, ở ngoại ô Kinh thành gặp được một lão bà. Lão bà nhìn thấy ta thì không ngừng khóc thét lên, tự xưng mà mẫu thân của ta, ta liền bị bà ấy mang trở về. Bởi vì bà ấy lo lắng cho ta quá mức nên lòng dạ tích tụ, nhiễm bệnh nặng. Ta cầu y hỏi dược, dùng hết gia tài, sau đó bằng một thân khí lực, giúp người ta làm thuê, kiếm tiền chữa bệnh cho mẫu thân. Tượng đất mà lúc trước ta bán cho ngươi, vốn là vật mà Trần Vô Dung tặng cho ta, có một lần ta thấy mẫu thân lấy ra thưởng thức, cảm thấy có lẽ cũng đáng giá tiền nên không quan tâm sự phản đối của bà ấy, quyết định bán tượng đất ấy. Bởi vậy mới gặp gỡ ngươi, những chuyện sau đó, ngươi đều biết.”

Phương Tuấn nói một hơi này xong, hao phí rất nhiều tinh lực, thần sắc của hắn có chút mệt mỏi. Cuối cùng hắn tổng kết rằng: “Tóm lại, nửa đời trước ta làm rất nhiều chuyện xấu, mới gặp phải báo ứng này, ta cũng nhận. Nhưng án mạng của Quý đại nhân, quả thật không phải ta gây nên.”

Quý Chiêu sớm chịu không nổi mà rơi nước mắt: “Ngươi, ngươi lại nhớ kỹ lại xem đứa bé kia, ngươi còn có thể nhớ được cái gì không?”

Phương Tuấn nhắm mắt lại nghiêm túc nghĩ một hồi, rốt cuộc bất đắc dĩ lắc đầu: “Không có, sau khi rơi từ vách núi xuống ta và nó liền tách ra. Nhưng…” Hắn muốn nói chắc là dữ nhiều lành ít, lại thấy nàng khóc thương tâm như thế, nên hắn cũng không nhẫn tâm nói ra.”

Thật ra hắn không nói, Quý Chiêu cũng biết. Trời lạnh như thế, đệ đệ lại bị thương nặng, còn rơi từ vách đá xuống, hy vọng còn sống thật sự xa vời. Quý Chiêu nghĩ đến đây thì chút hy vọng nhỏ bé không dễ dàng dấy lên kia, lại dần dần bị dập tắt đi, nàng khóc càng thương tâm.

Lòng Kỷ hành cùng đi theo mà đau đớn. Hắn nhẹ nhàng vỗ về bờ vai nàng, thấp giọng an ủi nàng.

Ngay cả người luôn luôn trì độn như Vương Mạnh cũng nghe mà ảm đảm đầy mặt, hắn thật hận lúc ấy hắn không có ở hiện trường, chỉ cần đứa bé kia còn có một hơi thở, hắn cũng có thể cứu trở về.

Vụ án vốn tưởng rằng có thể kết thúc, đột nhiên lại trở nên dày đặc sương mù nghi vấn. Quý Chiêu nghĩ mãi không thông nhưng cũng hiểu là Phương Tuấn cũng chỉ biết đến đó, nên cực kỳ bồi lỗi với hắn, rồi lưu chút ngân lượng cho hắn, sau đó cáo từ rời đi.

Lúc trở về, tâm tình của Quý Chiêu vô cùng thấp. Kỷ Hành dắt tay nàng, nói: “A Chiêu, thả lòng một chút, ít nhất hiện tại đã có manh mối. Ta nhất định tra rõ chuyện này, tìm ra hung thủ thật sự, giúp nàng báo thù.”

Đôi mi thanh tú của Quý Chiêu cau chặt, nàng nói: “Ta thấy có chút kỳ quái, cuối cùng là ai nhất định muốn đuổi tận giết tuyệt cả nhà ta? Chàng nói xem, phải chăng là Tôn Tòng Thụy?”

“Không giống như là lão.” Kỷ Hành Lắc đầu: “Mục đích Tôn Tòng Thụy bán đứng Quý tiên sinh là vì bảo vệ quan chức của mình, lão cùng Quý tiên sinh cũng không có thâm cừu đại hận gì khác? Làm gì phải hạ độc thủ như thế?”

Quý Chiêu gật đầu: “Ta cũng cho rằng như vậy nhưng mà trừ lão ra, còn ai có động cơ giết người đâu? Hơn nữa, chàng không thấy Trần Vô Dung cũng thật kỳ quái sao? Lão ta rõ ràng không đội trời chung với cha ta, vì sao lại nhất định muốn bắt cha ta trở về, còn cường điệu là muốn bắt sống?”

Kỷ Hành cúi đầu trầm tư không nói. Đột nhiên, giống như là hắn nghĩ đến cái gì, lông mày hơi hơi nhảy dựng. Hắn liếc mắt nhìn thoáng qua Quý Chiêu, thấy nàng còn đang cau mày suy nghĩ, không phát hiện ra sự dị thường của hắn. Hắn sờ sờ đầu nàng: “Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, đây cũng không phải chuyện nhất thời nửa khắc có thể giải quyết.”

Quý Chiêu có chút do dự: “Ta muốn đi tìm đệ đệ của ta.” Cho dù nó thật…, ít nhất địa điểm đại khái có thể xác định, Phương Tuấn hẳn là còn nhớ được.

“Ừm. Chỉ là lúc này đang mùa rét đậm, gió tuyết bên kia rất lớn, đã giấu đi tất cả vết tích, muốn tìm cũng không dễ tìm. Vẫn là chờ sang năm thời tiết ấm áp lại rồi đi đi.”

Kỷ Hành đưa Quý Chiêu về Quý trạch. Lúc sắp sửa rời đi thì hắn có mấy lần muốn nói lại thôi, Quý Chiêu có chút khó hiểu: “Chàng có chuyện gì muốn nói với ta sao?”

Kỷ Hành ôm nàng vào trong lòng, than thở, rầu rĩ nói: “A Chiêu, thật xin lỗi.”

Quý Chiêu ôm hắn: “Đang tốt lành, lại nói cái gì thế này?”

“Thật xin lỗi.” Hắn lại lặp lại lần nữa: “Sau này ta sẽ bảo vệ nàng, bảo vệ nàng cả một đời, có được không?”

Quý Chiêu dựa vào ngực hắn không tiếng động gật đầu. Hôm nay nàng cảm thấy cảm xúc của hắn có chút kỳ quái nhưng suy nghĩ kỹ lại thoải mái, có lẽ là hắn thống hận bản thân mình không bảo vệ người nhà của nàng. Nghĩ đến đây, nàng ôm hắn chặt hơn.