Bé Khóc Nhè Omega Của Đại Lão Rất Giỏi Làm Nũng

Chương 33: Tiên sinh ôm em một cái



An Tương Quốc trợn mắt, không thể tin được nói, "An Lê! Nếu em mày xảy ra chuyện không may thì mày cứ chờ chết đi!"

"Cút." Trần Thừa Phong nhàn nhạt mở miệng.

Ánh mắt hắn tàn nhẫn, chặn tay An Tương Quốc, không cho lão tới gần An Lê. Người xung quanh không ngừng xì xào, bàn tán về chuyện này.

Cửa nhà vệ sinh có không ít người, chật chội tắc nghẽn. Miệng lưỡi đám đông luôn khó bịt kín nhất, những người không rõ chân tướng xúm lại nói, "An gia xảy ra chuyện gì đây? Còn có chuyện hai anh em tranh đoạt vì một alpha? An Lê này là ai vậy? Trước nay chưa từng thấy, sao có thể tàn nhẫn như vậy chứ? Tôi thấy omega vừa rồi chảy nhiều máu như vây, có khi nào chết rồi không!"

"Haiz, omega bây giờ đều trắng trợn táo bạo như vậy à? Dù sao cũng là anh, thật là độc ác."

Đầu An Lê va vào góc tường, trên mặt nóng rát, tai cũng bị tát đến ong ong. Cậu không dám ngẩng đầu nhìn người khác, cậu muốn giải thích, nhưng sao An Tương Quốc có thể nghe cậu?

Trần Thừa Phong đứng sừng sững ở đó, ánh mắt liếc qua mấy người đang nói, lập tức không ai dám nói nữa. Mọi người ồ ạt tản ra, Trần Thừa Phong nắm tay An Lê chuẩn bị rời đi, chỉ là vừa chạm vào người một cái, An Lê đã run lên, hơn nữa pheromone của cậu...

"Mùi gì đây..."

"Omega này lại còn phát tán pheromone?"

An Lê đã dán miếng dán ức chế, nhưng mùi vị trên người vẫn tản ra. Do cảm xúc dao động quá lớn, miếng dán ức chế bình thường không được thể khống chế được pheromone mãnh liệt như vậy.

Mùi rất nhạt, không có cảm giác câu dẫn gì nhưng cũng làm ánh mắt An Tương Quốc thay đổi, không biết trong lòng tính toán cái gì, "Đây là con ba, ba phải đưa nó về dạy dỗ một phen. An Lê, lại đây."

"Con mẹ nó ông thử động vào người em ấy xem, ông có tin tôi đánh chết ông không?" Trần Thừa Phong kéo cổ áo An Tương Quốc, từ trên cao nhìn xuống.

"Trần Thừa Phong con có ý gì?!" An Tương Quốc giãy giụa một chút. Thân hình Trần Thừa Phong cao lớn, bị lão hung hăng đẩy một cái. Trần Thừa Phong vỗ mặt lão.

"Có ý gì à?" Trần Thừa Phong nới lỏng cà vạt, không chút lưu tình đấm An Tương Quốc một phát! Chỉ nhắm mặt lão mà đấm!

Bốp một tiếng! An Tương Quốc dù sao cũng đã năm mươi mấy rồi, một đấm lên mặt dường như đánh ngã lão. Trần Thừa Phong thường xuyên tập thể hình, cũng rất giỏi quyền anh, không đánh chết An Tương Quốc đã xem như nể mặt lắm rồi.

Xung quanh yên tĩnh chỉ có tiếng lão già này giãy giụa, An Lê thấy Trần Thừa Phong không có ý định dừng tay liền cảm thấy sợ hãi. Cậu chưa thấy dáng vẻ này của Trần Thừa Phong, vừa nãy còn trộm rớt nước mắt, bây giờ thật sự bị dọa rồi.

"Tiên sinh… tiên sinh… đừng đánh, huhu…"

An Tương Quốc không thể tin được, tức giận trừng mắt nhìn An Lê và Trần Thừa Phong, tức giận mắng nhiếc, "Nhãi ranh, không có ông đây, mày còn có thể gả cho nó à? Bây giờ leo được lên giường người khác liền quay lại cắn ông? Mày... A!"

Lão ngã ngồi trên mặt đất, Trần Thừa Phong đá văng lão, đưa An Lê rời đi, trước khi đi hắn còn chậm rãi nói, "Chờ đấy."

Cởi áo khoác ngoài bọc lấy An Lê còn đang run bần bật, muốn có cậu một chút cảm giác an toàn. Đám người tụ tập trước cửa cũng nhường đường, không dám đắc tội.

An Lê đi rất chậm, cúi đầu, ánh mắt ảm đạm không có tia sáng, hốc mắt hồng hồng, nhìn như muốn kím nén nước mắt nhưng lại không làm được. Trần Thừa Phong duỗi tay bế kiểu công chúa, nhẹ giọng an ủi bên tai, "Không sao đâu An An, đừng sợ."

"Huhu… Tiên sinh…" An Lê vùi đầu vào ngực Trần Thừa Phong, được ôm lấy, giống như bánh bao nhỏ nóng hầm hập. Bánh bao nhỏ sợ hãi, không dám gặp người khác.

Hắn vội vàng đưa cậu về khách sạn. Người này vẫn luôn run rẩy, ngay cả khi về tới khách sạn cũng vậy. Trần Thừa Phong đặt cậu lên giường, nhanh chóng gọi người mang túi chườm đá tới.

An Lê ngồi trên giường, trên người vẫn khoác của Trần Thừa Phong. Quần áo to hơn người cậu, An Lê lọt thỏm trong áo như một con ốc mượn hồn. Đây chỉ là chỗ ẩn núp tạm thời của cậu, chưa từ có ai có thể khiến cậu cảm thấy đủ an toàn.

"Đừng sợ, An An, đừng sợ, được không? Tôi ở đây, nhìn tôi này?" Trần Thừa Phong nâng mặt An Lê an ủi. Hắn cau mày, chỉ cảm thấy hối hận vì sao không đưa An Lê đi vệ sinh, sao có thể để cậu đi một mình như vậy.

Đèn trong phòng chưa bật, lúc này mặt trời đã bắt đầu lặn. Ánh hoàng hôn chiếu vào hơi tối, đổ bóng trên gương mặt An Lê. Khoé mắt cậu còn vương một ít nước mắt, hốc mắt ửng đỏ hiện vẻ đau khổ, như thỏ con bị người ta bắt nạt nhéo lỗ tai, cậu rất đau.

Dùng giọng mũi lẩm bẩm nói, phảng phất như chỉ cần nói thêm một câu nữa là câu sẽ khóc ngay, "Tiên sinh... em không đẩy Tiểu Khê, em không đẩy, em thật sự... huhu..."

Trần Thừa Phong ngồi xổm trước mặt cậu, gật đầu, ngón cái cọ lên mặt cậu. Khuôn mặt nhỏ phúng phính, chỉ là bây giờ hắn không có tâm tình đùa giỡn. Hắn chỉ biết bé cưng nhà mình chịu ấm ức, mà chính hắn lại không cho cậu cảm giác an toàn, đây là thiếu sót của hắn.

"Tôi biết, đừng sợ. Tôi còn ở đây mà An An, sau này có tôi rồi." Trần Thừa Phong duỗi tay ôm cậu, bờ vai dày rộng cho cậu cảm giác được an ủi.

Chưa từng có ai tốt với cậu như vậy. Cậu cho là gả cho Trần Thừa Phong, ngày sau cũng không khác mấy khi ở An gia, nhưng Trần Thừa Phong cứ luôn tốt với cậu. Cho dù trong thâm tâm cậu vẫn cảm thấy đây chỉ là mơ, nhưng lại tình nguyện hãm sâu trong đó.

Vừa rồi cậu thật sự đã bị dọa, bộ dáng kinh hoảng làm Trần Thừa Phong đau lòng. Người này chịu ấm ức sẽ không phản bác. Hắn nhìn An Lê bị đánh, bị đánh trước mặt hắn. Nếu không phải sợ An Lê sợ hãi, hắn thật sự muốn giết An Tương Quốc. Lão là cái thứ gì? Dám động vào người của hắn.

"Tiên sinh…"

An Lê bị ôm chặt, cảm giác ấm ức này, giống như lục bình trôi giữa sông cuối cùng cũng được người tốt bụng vớt lên, mang về, sau này có chỗ an thân.

Cậu tủi thân, khổ sở, vì sợ hãi mà không ngừng run rẩy, lòng bàn tay cũng lạnh lẽo. Trần Thừa Phong nắm tay cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng, hôn lên trán cậu, nhẹ giọng nỉ non dỗ dành, "An An, đừng sợ, tôi ở đây. Sau này không ai có thể thương tổn em, tôi hứa với em được không?"

"Huhu… tiên sinh, huhu… ôm một cái… ôm em một cái…"