Bé Thích Khách, Tới Ám Sát Anh Đi Nè

Chương 1



1.

Tôi học ám sát với sư phụ đã được năm năm.

Tôi tự nhủ mình đã thông thạo rồi, thế là xin nhận nhiệm vụ đầu tiên.

Mục tiêu của nhiệm vụ này là đế sư đương triều Úc Tử Kỳ, một kẻ trói gà không chặt, nên tôi cảm thấy nhiệm vụ này quá đơn giản.

Trước khi mỗi đệ tử ra ngoài làm nhiệm vụ, ai cũng sẽ được sư phụ dặn dò một câu đầy thâm ý.

Nói với sư huynh: "Phải một phát ăn ngay."

Nói với sư tỷ: "Đừng để lộ dấu vết."

Nói với sư đệ: "Không được chừa người sống."

Nói với tôi: "Sống sót được là tốt rồi."

Tôi cảm thấy bị sỉ nhục, nên quyết tâm phải làm tốt nhiệm vụ lần này để chứng minh bản thân.

Cho nên tôi lò tò đi theo Úc Tử Kỳ suốt cả ngày, cuối cùng cũng chờ được hắn về phòng.

Tôi nín thở đu trên xà nhà, thấy hắn nhấp một ngụm trà rồi cầm chén trong tay, thế là lanh tay lẹ mắt rải thuốc độc xuống.

Nhưng thằng cha này chỉ liếc nhìn chén trà, mãi không chịu uống tiếp, làm tôi sốt ruột muốn ch.ết.

Một lát sau, Úc Tử Kỳ ngẩng đầu.

Vừa khéo nhìn thẳng vào mặt tôi.

Hai người nhìn nhau không nói, bầu không khí hơi mất tự nhiên.

Hắn hỏi: "Rắc gia vị đấy hử?"

Tôi nhìn bột phấn độc nằm vương vãi tùm lum trong chén ngoài chén đều có, thoáng trầm tư.

"Xin lỗi."

Tôi nín thở nãy giờ, đành nhảy xuống khỏi xà nhà.

Gom hết phấn độc trên bàn giùm hắn.

Sau, lại không biết để chỗ nào, lại bỏ vào trong chén trà.

Hắn nhìn tôi một hồi rồi thở dài: "Phái một đứa ngốc đến giết ta, không biết là kẻ nào mà xem thường ta thế này nữa."

Tôi hết hồn: "Sao anh biết tôi ngốc?"

Từ nhỏ sư phụ đã nói tôi không thông minh lắm, nhưng lại có căn cốt rất hợp luyện võ.

Nhưng người này vừa mới gặp tôi lần đầu, thế mà có thể nhìn ra là tôi không thông minh.

Quả nhiên rất ghê gớm.

Úc Tử Kỳ không nói gì, tôi hung dữ vứt cho hắn một câu: "Đừng có mà lên mặt, tôi sẽ quay lại giết anh!"

Sau đó tôi phi cửa sổ lộn một vòng hiên ngang ra ngoài.

Một giây sau tôi lộn vô phòng lại.

Úc Tử Kỳ ngồi sau án đọc truyện hài Ổ Ẩm Ương, không ngẩng đầu, chỉ sang phía Tây: "Cửa bên này."

...

"Cám ơn."

2.

Để giết Úc Tử Kỳ, tôi lập tức vạch kế hoạch mới.

Nghe đồn hắn là người có tấm lòng Bồ Tát, rất hay cứu giúp dân nghèo.

Thế là tôi chờ hắn ra ngoài, mặc bộ đồ rách nát tả tơi giả đò té xỉu trước xe ngựa của hắn.

Quả nhiên Úc Tử Kỳ vội vàng xuống xe định đỡ tôi dậy, tôi lập tức móc cây đ.ao giấu bên hông ra đâm một phát... nhưng đâm không thủng.

Chẳng lẽ hắn mặc giáp bảo vệ?

À không, không phải... Tôi quên rút đao ra khỏi vỏ.

Thừa dịp hộ vệ còn đang đứng đằng xa, hắn phất tay áo rộng che khuất tay cầm đ.ao của tôi, sau đó ôm ngang hông cắp nách tôi lên xe ngựa.

Không ngờ nha... Nhìn thì gầy gầy mà khỏe ghê ta ơi!

Trong xe ngựa, tôi hơi lúng túng.

Úc Tử Kỳ cướp lời mở miệng: "Không phải do em, ta có mặc giáp bảo vệ rồi."

"Tôi biết ngay mà!"

Tôi gật gù, vậy là không phải tại tôi.

Sau đó, tôi nhíu mày nhướng mắt nhìn Úc Tử Kỳ.

Không đúng! Giờ còn không gi.ết hắn thì còn chờ tới khi nào nữa!

Thế là tôi đứng bật dậy xông tới tính quánh ch.ết hắn, không ngờ xe ngựa xóc một cái, tôi mất đà té cái ình chễm chệ ngồi lên đùi hắn luôn.

Còn tay tôi thì đang đặt trên cổ hắn.

Lúc này có người nhấc rèm xe lên: "Đại nhân, đường phía trước..."

...

Chưa kịp nói xong, tên kia đã yên lặng hạ rèm xuống lủi mất.

Khỉ gió, lộ rồi.

Tên kia chắc chắn là đang đi kêu thêm năm trăm anh em tới bắt tôi rồi, cho nên tôi không thèm nghĩ ngợi lộn mèo qua cửa sổ bỏ chạy.

Nguy hiểm quá.

May mà tôi thông minh.

Tôi nhận ra rằng khả năng cao tôi không thể tự tay xử lý mục tiêu.

Không sao, vậy thì mình mượn đ.a.o g.iết người.

3.

Mấy ngày nay Úc Tử Kỳ bị nhiễm lạnh, ho khan liên tục, đang tính mời thầy lang.

Thế là tôi thừa dịp hắn chưa kịp tới tiệm thuốc, đánh ngất thầy lang, cải trang thành thầy lang ngồi khám bệnh.

Không lâu sau, quả nhiên Úc Tử Kỳ tới khám.

Tôi đưa đơn thuốc đã viết sẵn cho Úc Tử Kỳ, nhưng hắn không nhận:

"Thầy Tiết y thuật cao siêu quá, ta còn chưa nói mình đau gì mà đã kê đơn xong rồi."

Tôi bình tĩnh vuốt râu: "Xem bệnh chú trọng tứ chẩn nhìn, nghe, hỏi, sờ. Tôi mới đến đoạn nhìn là nhìn ra bệnh của anh luôn rồi."

Sau đó làm như đúng rồi đẩy đơn thuốc sang cho hắn.

"Cảm lạnh thôi chứ có gì đâu, nhà tôi ba đời chữa cảm lạnh, cứ theo đơn thuốc của tôi mà chữa, đảm bảo uống vào khỏi ngay."

Không ngờ Úc Tử Kỳ cầm đơn thuốc lên nghía qua một cái, cau mày nhìn tôi: "Dạo này thầy Tiết nghiên cứu ra phương thuốc mới à?"

Tôi: "Sao anh biết?"

Tôi viết y chang phương thuốc của thầy lang này mà.

Chỉ âm thầm chèn thêm một vị khác thôi.

Úc Tử Kỳ trả đơn thuốc lại cho tôi, thở dài nói: "Dù sao ta chưa từng thấy đơn thuốc nào lại kê hai cân thạch tín cả."

...

(Còn tiếp)