Bé Thích Khách, Tới Ám Sát Anh Đi Nè

Chương 3



7.

Nghĩa là sao?

Hắn quen tôi à?

Nhưng từ lúc bắt đầu học nghề đến giờ tôi chưa từng xuống núi làm nghề lần nào.

Ánh mắt của Thị lang Bộ Lại dần mất đi tiêu cự, nhưng tay vẫn túm chặt tay tôi, hơi thở mong manh, giọng thều thào:

"Là cô... đúng là cô rồi."

Tôi trở tay thọt thêm nhát nữa.

Hắn bị hâm à?

Ch.ết đến nơi còn thấy sang bắt quàng làm họ.

Tôi rút đ.ao ra, quẹt quẹt lên áo hắn cho sạch.

Xong việc, về thôi!

Lúc về đến nơi, Úc Tử Kỳ đang đứng trước cổng chờ tôi, hắn mặc áo choàng trắng như tuyết, phía sau một bầy hộ vệ đông đen, nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy hắn rất cô đơn.

"Gi.ết rồi à?" Hắn hỏi tôi.

Tôi gật đầu, tự hào vung đ.ao lên: "Một phát, à không, hai phát ăn ngay. Tôi làm việc mà, anh cứ yên tâm."

Hắn nở nụ cười: "Giỏi lắm."

8.

Tuy tôi sống trong phủ không phải lo cơm ăn áo mặc, nhưng lâu ngày không được hóng truyện hài Ổ Ẩm Ương, tôi cũng thấy chán.

Không biết tên Úc Tử Kỳ này mắc chứng gì.

Không phân công nhiệm vụ cho tôi, mà cũng không sai bảo gì đứa nha hoàn này cả.

Chán như con gián luôn á.

Bỗng thấy nhớ những tháng ngày trồng cá nuôi rau trên núi cùng sư phụ sư đệ.

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định tìm kế lừa hắn lấy thuốc giải, sau đó trốn về núi với sư phụ.

Chắc sư phụ cũng đã chuẩn bị tâm lý kiểu gì tôi cũng thất bại nên không phải sợ gì.

Nghĩ là làm, tôi đi hỏi thăm Úc Cửu xem Úc Tử Kỳ thích cái gì.

Tôi định hốt thuốc cho đúng bệnh, dỗ hắn vui, không chừng hắn sẽ giải độc cho tôi.

Úc Cửu nhìn vẻ mặt hèn mọn của tôi, cười méo mó:

"Cô Tiểu Như định cầu cạnh đại nhân chuyện gì hả?"

Tôi gật đầu.

Anh ta ra vẻ nghiêm nghị vẫy tôi lại gần: "Cô hỏi tôi là đúng người rồi đấy, đại nhân nhà tôi trái tính trái nết lắm, thích mềm chứ không thích cứng, cứ thật mềm vào, càng mềm càng tốt."

Tôi gật gù.

Hình như tôi hiểu rồi.

Thế là đêm đó, Úc Tử Kỳ im lặng nhìn bàn đồ ăn đủ món, từ thịt ninh nhừ như cháo cho đến gà hầm nhũn như bùn.

Hắn trầm mặc vài giây, sau đó nhìn tôi hỏi: "Em nấu à?"

Tôi vội vàng gật đầu như giã tỏi, con gà này tôi hầm đủ một ngày, bao mềm luôn.

Nhắc tới cũng kỳ, Úc Tử Kỳ còn trẻ như vậy, sao lại thích ăn mềm không ăn cứng nhỉ, thấy răng còn chắc khỏe lắm mà.

Ở bên kia, Úc Cửu bất lực ôm trán, nhìn như không thiết sống nữa vậy.

Chẳng lẽ tôi làm sai?

Hôm nay Úc Tử Kỳ ra ngoài cả ngày chưa ăn uống gì, từ hồi chiều đã thấy quản gia sai người chuẩn bị sẵn cơm tối.

Bây giờ phải làm sao đây?

Tôi đang định bưng mâm đồ ăn nấu nhừ bỏ chạy, thì thấy Úc Tử Kỳ nhếch khóe môi, cầm đũa gắp một miếng thịt gà.

"Ăn được không?" Tôi hơi chột dạ, "Tôi nấu ăn không giỏi lắm."

Hình như tâm trạng của Úc Tử Kỳ không tệ lắm, hắn nhíu mày: "Không sao, ta không đòi hỏi nhiều về đồ ăn đồ uống, có ăn là được."

Úc Cửu ngạc nhiên tới há mỏ.

Một tháng đổi chín đầu bếp, không phải đại nhân nhà mình à?

Đúng là chuyện tâm linh không đùa được đâu.

Sau đó Úc Cửu có tới tìm tôi, vô cùng bất đắc dĩ nói:

"Quên đi, cô đừng bày trò nịnh nọt lấy lòng gì nữa nha, không phải nghề của cô. Cô chỉ cần nhớ một câu, phải thấu hiểu lòng người, đại nhân thiếu gì thì cô đưa cái nấy là được."

Tôi ngơ ngác: "Lỡ anh ta không thích thì phải làm sao?"

Úc Cửu: "Tôi nói rồi cô không nhớ à, đại nhân trái tính trái nết lắm, ngài ấy nói có là không, nói không là có đó."

Cái này thì tôi hiểu.

Hôm sau, lúc mài mực cho Úc Tử Kỳ, đột nhiên tôi nhớ ra hồi bữa có nghe mấy ông bà già trong phủ buôn chuyện.

Nói rằng, bao năm nay không có lấy một người làm ấm giường cho đại nhân.

Tôi thấy rất có lý, thế là hỏi hắn: "Đại nhân, anh có thiếu người làm ấm giường không?"

Úc Tử Kỳ đang viết dở, bút lông đánh chéo một đường gạch ngang trang giấy.

Hắn ngồi ngay đơ như phỗng, một lúc lâu vẫn không nhúc nhích.

Tôi sốt ruột hỏi: "Rốt cuộc là có thiếu không vậy?"

Hắn nghiến răng đáp: "Không thiếu."

Nhưng mà Cửu Úc dặn rồi, đại nhân trái tính trái nết.

Nói không tức là có.

9.

Thế là đêm đó tôi vào phòng Úc Tử Kỳ.

Thừa dịp hắn chưa về phòng, tôi chui vào chăn làm ấm giường cho hắn.

Nhưng giường hắn ấm quá, tôi ngủ quên lúc nào không hay.

Mơ mơ màng màng nghe thấy có tiếng người trò chuyện.

"Phòng của tiên sinh cũng gọn gàng ngăn nắp y như ngài vậy."

"Trước nay chỉ mình bệ hạ nói vậy thôi, người khác toàn bảo nó nhạt nhẽo giống thần."

"Tiên sinh đùa rồi..."

Ồn ghê.

Tôi dụi mắt vén chăn ngồi dậy, theo bản năng lầu bầu: "Ồn quá đi mất."

Không gian đột nhiên yên tĩnh hẳn.

Tôi mở mắt ra thì thấy trong phòng ngoài Úc Tử Kỳ còn có một người đàn ông xa lạ.

Mặc áo thêu rồng.

Tôi: "...Chào anh."

Hoàng đế: "Chào cô."

Nói xong, anh ta quay đầu nhìn Úc Tử Kỳ với nụ cười đầy ẩn ý: "Tiên sinh mà nhạt nhẽo ấy à? Làm sao mà thế được. Hôm nay trẫm định đốt đèn tâm sự với tiên sinh, nhưng giờ mới biết là làm tiên sinh mất hứng, thế thì thôi vậy."

Hoàng đế nói xong đi mất.

Tôi và Úc Tử Kỳ trợn mắt nhìn nhau.

Hắn lại gần, quấn chăn lại cho tôi.

"Em làm gì vậy?"

"Làm ấm giường cho anh."

Úc Tử Kỳ chấn động không nói nên lời.

Tôi bồi thêm: "Tôi muốn lấy lòng anh đó."

"Muốn gì nói đi."

Vậy thì tôi nói: "Cho tôi xin thuốc giải."

Hắn mỉm cười dịu dàng xoa đầu tôi: "Ngoan, ngủ đi, nhưng đừng có mơ."

10.

Hắn ém chăn cho tôi, sau đó đi ra ngoài.

Không biết là ngủ chỗ nào.

Nhưng mà hôm sau tôi nghe nói, Cửu Úc làm sai bị phạt dọn nhà vệ sinh một tháng.

Tôi thổn thức không thôi, anh ta làm việc cẩn thận như thế mà còn bị phạt nữa.

Xem ra làm việc cạnh kẻ xấu Úc Tử Kỳ này cũng chẳng dễ dàng gì.

Một tháng sau, hoàng đế được hiến một con ngựa tốt, thế là mời các đại thần ra bãi ngựa ngoại ô xem ngựa.

Úc Tử Kỳ dẫn cả tôi theo.

Không ngờ hoàng đế lại nhìn tôi mấy bận, che miệng nói nhỏ: "Chẳng trách mọi người bảo rằng ở kinh đô này mời tiên sinh đi dự tiệc là khó nhất, hóa ra là giấu báu vật trong phủ, lại không lộ ra ngoài một chút phong thanh nào.

Báu vật đâu ra, xà lơ quen.

Tôi lật từng nhành cây ngọn cỏ chiếc lá trong phủ Úc Tử Kỳ rồi, chẳng lẽ có báu vật mà tôi không biết?

Úc Tử Kỳ cười đáp: "Báu vật gì đâu, nhưng mà thần rất thích."

Thế mà có báu vật thật kìa!

Tôi suy nghĩ, lát về phải tìm lần nữa mới được.

Mai mốt lấy được thuốc giải xong thì bốc đi luôn.

Tiệc dở chừng thì mưa xuống, bon họ bắt đầu ngắm mưa làm thơ.

Nho nhã quá, tôi nghe không thủng câu nào.

Chán quá không có việc gì làm, tôi tới chuồng ngựa chải lông cho ngựa.

Chẳng ngờ lại bị chặn đường.

Là một cô gái rất xinh, nhưng mặt mày cau có, ngó bộ không dễ chọc.

Tôi có nhớ mang máng, lúc nãy cô ta có dự tiệc, hình như là cháu gái Lâm các lão Lâm Sương.

Cô ta nhìn tôi chòng chọc một lúc lâu rồi mới hất hàm nói: "Biết điều thì tránh xa anh ấy ra."

"Ai?"

"Úc Tử Kỳ."

Tôi lắc đầu: "Thế thì không được."

Lâm Sương sửng sốt: "Sao lại không được? Tránh xa anh ấy thì cô sẽ chế.t à?"

Tôi gật đầu: "Chết thật chứ chẳng đùa."

Dù sao chỉ mình Úc Tử Kỳ có thuốc giải độc.

Tôi rời khỏi hắn thì chỉ có đường ch.ết.

Lâm Sương nghe vậy thì tức tối đỏ mặt tía tai, thở hổn hển: "Cái đồ không biết xấu hổ!"

Tôi nghệt mặt ra, sao lại thành không biết xấu hổ rồi?

Lâm Sương lại hỏi: "Vì Úc Tử Kỳ mà đến giờ ta vẫn chưa chịu bàn chuyện hôn nhân, còn cô, cô làm được gì cho anh ấy?"

Tôi cẩn thận suy nghĩ.

Việc tôi làm cho Úc Tử Kỳ, hình như chỉ có một việc thôi.

"Làm ấm giường."

Lâm Sương tái mặt.

Cô ta rưng rưng nước mặt, quay đầu chạy đi, còn chửi tôi: "Đồ lưu manh!"

Ủa cô gì ơi? Tôi chỉ tới đây chải lông ngựa thôi mà.

Sao tự nhiên lại vừa không biết xấu hổ vừa lưu manh thế này?

Thế giới ở ngoài núi đúng là đáng sợ ghê luôn á.

(Còn tiếp)