Beautiful Beast

Chương 11



“Phần Yên, cậu hãy kể cho tớ nghe, chuyện gì đã xảy ra với cậu gần đây vậy?” Lâu Giang lầm bầm đầy hoang mang.

“Tớ đã bán linh hồn mình cho Đa Miên. Và anh ấy sẽ tìm kẻ giết mẹ và anh trai tớ.”

“Ôi trời đất ơi! Phần Yên, việc đó bị cấm cơ mà.” Lâu Giang ngạch nhiên kêu lên.

“Cậu cũng đi đến Club vào ban đêm, nó cũng bị cấm đấy.”

“Lê Anh Bân anh ấy…Tớ nghĩ anh ấy ghét tớ, à, không, ghét chúng ta, toàn bộ con người.” Phần Yên buồn rầu nói, mắt nhìn chăm chăm ngoài cửa sổ phòng Lâu Giang.

“Cậu có biết, thợ săn ma cà rồng lại tiếp tục giết người biến hình không? Mặc dù điều đó cũng bị cấm.”

Phần Yên không nhịn được lên tiếng hỏi Lâu Giang, cô ấy cũng không hề ngạc nhiên, bởi vì cha cô ấy đã từng là một thợ săn cực kì ghét người biến hình.

“Cha tớ đã hứa với tớ sẽ không tham gia săn đuổi nữa. Và ông ấy chắc chắn cũng làm thế.”

Lâu Giang trả lời bằng giọng khẳng định. Phần Yên chỉ gật đầu có lệ, mắt vẫn nhìn bất động xuyên qua cửa sổ ra bên ngoài. Lâu Giang ôm lấy Phần Yên đề nghị:

“Cậu trước hết nên ngủ một giấc đi, ở đây.”

“Vì sao con người và người biến hình không thể đơn giản chung sống hòa bình với nhau chứ?”

… … ….

Phần Yên giật mình tỉnh giâc bởi tiếng rít mở cửa, vài người đàn ông mặc đồng phục đen bước vào phòng của Lâu Giang. Họ kéo Phần Yên ra khỏi giường, ấn cô nằm rạp xuống sàn nhà. Một tên đàn ông túm mạnh lấy hai tay Phần Yên nâng lên cao, cô chợt nghe thấy tiếng Lâu Giang:

“Cha, cha làm gì vậy?”

“Cô ta kí khế ước với quỷ dữ. Chúng tôi sẽ đưa cô ta đi.”

Người đàn ông đeo mặt lạ nói, rồi thả lỏng tay Phần Yên ra. Hai tay cô bị bắt chéo sau lưng, cô bị kìm kẹp lôi ra khỏi phòng Lâu Giang. Lâu Giang vừa khóc vừa van nài khi Phần Yên bị bắt ép lên chiếc xe Van màu đen và lái đi mất.

“Làm ơn, thả cậu ấy ra.”

“Tôi đã biết, những người đàn ông này là ai. Họ là người của chính phủ. Họ có nhiệm vụ duy trì “sạch sẽ” đường phố, loại bỏ các vấn đề mà chúng được thực hiện như một vụ tai nạn.”

“Nào, cô gái, nói cho chúng tôi biết, cô đã làm giao dịch với ai? Thì cô sẽ được chết nhẹ nhàng.”

Người đàn ông đeo mặt lạ cúi người hỏi Phần Yên. Cô chỉ ngồi bất động, không hé răng nửa lời. Hắn lặp lại lần nữa, tức giận tát vào mặt cô nhiều lần khiến cô đập đầu vào cửa kính xe Van.

“Hỏi lần cuối cùng, cô đã kí khế ước với ai?”

Hắn gầm lên, tay nắm tóc Phần Yên giật mạnh lên. Cô đoán trước những cái tát, cú đầm liên tục nhưng hiển nhiên cô vẫn không thèm trả lời.

“Dừng lại.”

Hắn ra lệnh, xe Van đỗ bên lề đường. Phần Yên bị kéo ra ngoài, ép quỳ gối xuống đất, đầu bị dí họng súng đen ngòm.

“Cô gái à, tôi không nghĩ rằng, cô muốn chúng tôi vứt cô lại trên đường với cơ thể đầy máu me đâu. Nào, trả lời!”

Hắn mất kiên nhẫn hét to, dí sát họng súng vào thái dương Phần Yên. Cô nhắm mắt thách thức:

“Vậy hãy bóp cò đi. Tôi cũng chẳng muốn trải nghiệm cuộc sống dưới lòng đất chút nào.”

“Ừm...thời điểm này tôi nên gọi Đa Miên cầu xin giúp đỡ, tôi nên làm nhưng lại không thể làm điều đó.” – Phần Yên nghĩ thầm.

“Cô to gan đấy. Nói đi, kẻ đó là ai?”

Hắn vẫn cố gắng lần nữa. Bỗng nhiên Phần Yên thấy cây súng rời khỏi đầu mình, cô mở mắt ra. Người đàn ông đeo mặt nạ gục ngã xuống đất nằm bên cạnh cô.

“Tên khốn nạn”

Đa Miên rít lên, kéo ông lái xe ra khỏi chiếc xe Van. Lê Anh Bân đứng trước mặt Phần Yên, nắm lấy hai vai cô, nâng cô đứng dậy. Phần Yên ngơ ngác nhìn, bởi cô không tin được vào mắt mình. Đa Miên đề nghị:

“Lê Anh Bân, đưa cô ấy trở về đi. Tôi sẽ dọn dẹp chỗ này.”

“Đi thôi.” - Lê Anh Bân vừa nói vừa dắt tay Phần Yên.

“Lê Anh Bân, em rất xin lỗi vì những gì thợ săn người biến hình đã làm. Em có thể hiểu được, anh hiện giờ cho rằng, em cũng giống như những tên khốn kia, nhưng mà em…”

Phần Yên vội vàng giải thích. Lê Anh Bân dịu dàng nâng cằm cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt cô:

“Em không cần phải xin lỗi về những gì đồng loại của em đã làm. Em đã không khai ra tôi và người anh em Đa Miên. Em không giống với những tên con người khác.”

Lê Anh Bân thì thầm vào tai Phần Yên, một tay giữ chặt eo cô, kéo cô lại gần hơn, một tay vuốt ve hai bên má Phần Yên.

“Anh cũng có lỗi. Anh đã cư xử tệ, mất khống chế. Em đáng lẽ không nên nhìn thấy điều đó.”

Lê Anh Bân tự lẩm nhầm, ánh mắt đi chuyển từ mắt sang đôi môi đầy đặn quyến rũ của Phần Yên. Nhưng trước khi môi chạm môi, anh ấy vội vàng đẩy cô ra, tiếp tục kéo cô về nhà.

….. …

“Bây giờ em nên đi ngủ rồi.” - Lê Anh Bân khẳng định khi hai người bước vào phòng Phần Yên.

“Em không nghĩ rằng em có thể ngủ mà không hề sợ hãi, chắc chắn sẽ có ác mộng quấy nhiễu giấc ngủ.”

Phần Yên lo lắng nói lên suy nghĩ, Lê Anh Bân nắm tay cô đi về phòng mình.

Cánh cửa được mở ra, một chiếc giường rất lớn đứng kề sát một góc tường, phần còn lại đặt một giá để sách rất rộng, cửa sổ trên ban công vẫn mở toang.

Ánh trăng dịu dàng xuyên qua chiếu sáng căn phòng. Lê Anh Bân dùng tay vuốt ve má, xoa dịu nỗi bất an của cô:

“Khi em ngủ ở phòng anh, anh sẽ không để em gặp ác mộng.’

Anh ấy cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên môi Phần Yên, tay kéo cô lại gần hơn nữa, áp đôi môi mềm mại quyến rũ in hoàn toàn lên môi cô.

Khi Lê Anh Bân phát hiện ra Phần Yên đang đáp lại nụ hôn của mình, tay nhấc cô lên cao để chân quấn vào thắt lưng anh.

Phần Yên lấy tay cởi bỏ mũ áo khoác đang che đầu Lê Anh Bân, vuốt ve mái tóc dày của anh. Đôi môi của anh ấy rời khỏi môi Phần Yên, hôn dọc theo cần cổ cô.

“Anh rất mong chúng ta có thể tiến xa hơn. Nhưng anh không thể. Người anh em của anh, Đa Miên mới có quyền sở hữu em, không phải anh.”

Lê Anh Bân làu bàu đầy tiếc nuối và đặt phần Yên lên giường rồi định ra ngoài.

“Em nên đi ngủ rồi.”

“Ở lại đi.”

Phần Yên bắt được tay Lê Anh Bân, mắt nhìn anh nài nỉ. Anh ta gật đầu, đặt người nằm xuống bên cạnh, ôm cô vào lòng. Đầu cô gối lên ngực anh ta.

“Nếu em thực sự mong muốn, anh sẽ cướp khế ước với em.”

Lê Anh Bân nhẹ nhàng thì thầm vào tai Phần Yên dụ dỗ, trong khi mắt cô chĩu nặng dần khép lại, cô chìm vào giấc ngủ say không mộng mị.