Because You Forever My Angel

Chương 47: Ân Băng! Cô ta là ai?



Ai

Ái Vy từ trên lầu đi xuống,

mái tóc vừa mới gội xong nên còn đọng lại nước, cô thấy mọi người đã ở dưới sẵn

chắc có lẽ là chờ cô ăn cơm, cô từ tốn đi lại bàn ăn, ngồi vào vị trí của nó

- Mời mọi người dùng cơm-cô

nói rồi lấy đũa gắp thức ăn mà ăn, mọi người nhìn cô với vẻ bất lịch sự

- Chị có biết phép tắc không

nhỉ?-Khải vừa nhìn cô ta, vừa nói, ánh mắt không có một tí thiện cảm nào cả

- Nhưng chị cũng đã mời mọi

người ăn rồi mà!!-cô không biết là mình đang mắc lỗi việc gì nên cũng cố cãi

- Ba mẹ còn chưa ăn! Ai cho

chị ăn trước?-Khải nói giọng có pha chút vẻ khó chịu

- Con..xin..lỗi!!-Ái Vy nói

nhỏ lí nhí, thì ra đây là khuyết điểm mà cô mắc phải sao

- Thật chẳng có phép tắc, vậy

mà ba lại chọn làm người thay thế Ân Băng!! Thật không hiểu nổi!!-mẹ nó vừa nói

vừa nhìn vào chén cơm

- Thôi!! Dùng bữa đi, Ái Vy

con cũng ăn đi!!!-ba nó khá khó chiu nhưng ông không nói, chỉ kêu họ ăn cơm

- Con không đói!! Con lên

phòng trước!!!!- Khải nói xong thì buông đũa, đứng dậy đi thẳng lên phòng

Khải đi thẳng lên phòng mình,

đóng cửa lại rồi nằm trên giường, thật sự cậu rất nhớ chị gái mình. Nhưng cậu

không thể nào hiểu được là tại sao, ông của của cậu lại đi chọn cô ta thay thế

chị cậu chứ.Cô ta có một cái gì đó rất kì lạ!!

Cốc…cốc…cốc…

- ai đó? Vào đi-cậu nói giọng

khó chịu, cậu ghét nhất là bị làm phiền

- Chị mang sữa lên cho em uống

!!-Ái Vy từ đâu xuất hiện, trên tay cầm một ly sữa nóng mới pha, cô đang muốn

lấy lòng Khải đây mà

- Không cần!! Tôi đó giờ không

thích uống sữa!!-Khải nói, liếc nhìn cô ta một cách đầy ẩn ý

- Vậy em muốn uống gì để chị

đi mua!!-Ái vy nhận thấy được sự không vui của Khải nên cô nhanh chóng hỏi xem

cậu muốn ăn gì

- Cô là chị tôi! Lại không

biết à? À mà quên cô chỉ là người thay thế chị Ân Băng thôi làm sao mà bằng

được-Khải ra giọng tỏ vẻ khiêu khích

- Chị…. Hiện tại chị là chị

của em chứ không phải cô gái tên là Ân Băng đó!!-cô tức giận lên tiếng với Khải

- Gì chứ? Cô nói giỡn à, một

góc của chị tôi cô cũng không bằng! Bây giờ mời cô ra ngoài giùm 1 cái!- Khải

nói xong đứng lên đẩy cô ra khỏi phòng

Cô tức tối chạy về phòng

mình, đóng sầm cửa lại, khuôn mặt đầy tức giận, cô đập bể chậu hoa hồng trắng

do chính tay nó trồng

- ÂN BĂNG!!! ÂN BĂNG!! ÂN

BĂNG!! Sao mấy người suốt ngày chỉ biết tên cô ta vậy! Còn tôi thì sao chứ

hả???-Ái vy điên cuồng nhìn vào trong gương mà hét

Dạo này anh hay đi công tác

nên để nó ở nhà một mình với mấy người làm, mấy ngày nay sao trong đầu óc nó

lại xuất hiện những câu hỏi: Mình là ai? Sao mình ko nhớ gì hết?

Anh không cho nó gắn bất kì

các thiết bị như tivi,… để cập nhật thông tin bên ngoài nhưng anh đã quên rằng

anh đã mua cho nó 1 cái Laptop. Nó mở máy lên, đập vào mắt nó chính là hình của

nó trên trang bìa doanh nhân thành đạt, nó nhìn hình cô gái giống y chang

nó(t/giả: Thì là chị chứ ai @@).

Kéo xuống một chút là thông

tin cô ta hiện nay đang bị mất tích, cô ta là Dương Hoàng Ân Băng, là người

thừa kế Senrai, nó nhanh chóng điều tra về cái tên này, nhưng kết quả thì chẳng

có gì nhiều.

Nhanh chóng, nó đi xuống nhà

gặp ông quản gia đang đứng nói chuyện điện thoại, nó đang tính kêu ông thì nghe

tiếng anh vang lên bên đầu dây bên kia

- …………

- Thưa cậu chủ!! Cô ấy vẫn

khoẻ

- …………

- Cô ấy vẫn chưa biết thân

phận của cô ấy

- ……….

- vâng tôi biết, chào cậu

Anh có nói tới thân phận của

nó, chắc có lẽ là anh biết nhưng tại sao anh lại dấu thân phận của nó, chắc

chắn là có chuyện gì ẩn khuất sau câu chuyện này, nó nhất định phải điều tra

được.

*NGÀY HÔM SAU:

Ái Vy hôm nay thức dậy rất

sớm vì hôm nay có cuộc họp bên công ty về việc làm ăn khá lớn nên cô phải đi

làm sớm. Vừa xuống nhà thì đã thấy ông ngồi trên ghế lớn, một tay đang cầm tờ báo

đặt trên chân, tay còn lại nhâm nhi tách coffee, cô đi lại chỗ ông

- Thưa ông con đi làm-Ái vy lễ

phép nói, cô luôn muốn được lòng vị chủ tịch già này

- Ta nghe nói hôm nay sẽ có cuộc

họp về chuyện làm ăn với bên công ty Jetex?-ông không ngước lên nhìn cô, vẫn chăm

chú vào tờ báo

- DẠ, vâng đúng như vậy ạ!-cô trả

lời

- Ta muốn chuyện làm ăn lần này

sẽ thành công, không được có 1 sơ xót nào hiểu không-ông điềm đạm nói

- Dạ vâng-cô nói xong lái xe đi

ra ngoài, những câu nói của ông làm cô rất hồi hộp, mặc dù là cô rất giỏi trong

chuyện này nhưng cô nghe nói những người đứng đầu Jetex là những người rất khó tính,

không biết cô có vượt qua được không

Tới công ty, cô nhanh chóng cất

xe vào bãi đậu xe của công ty rồi đi vào phòng họp, cô nghe tiếng trong phòng họp

chắc họ đã tới rồi,cô sửa soạn lại quần áo, tóc tai rồi bước vào trong

- Cô làm trễ của chúng tôi 5ph-một

trong ba vị chủ tịch của bên Jetex nhìn cô nói

- Xin lỗi, do tôi bận việc-cô nói

rồi nhanh chóng đi vào bàn ngồi

- Sáng sớm mà cô bận gì chứ? Ngủ

quên thì cứ nói, chúng tôi không thích làm việc với người không thanh thật!!!!-cô

gái bên Jetex nhìn Ái vy tỏ vẻ không hài lòng

- Cho hỏi!! Cô Ân băng đâu?-vị

còn lại nhìn Ái Vy hỏi

- Thật xin lỗi nhưng tôi mới là

người đại diện cho bên Senrai- cô nói lấy lại vẻ uy nghiêm của mình

- nhưng thật đáng tiếc, chúng tôi

chỉ muốn hợp tác vs cô ấy, nhưng hôm nay không có cô ấy, chúng tôi ko hợp tac nữa,

xin lỗi!!!-cả 3 người nói xong rồi cùng đi ra ngoài

Cô không biết làm sao nữa, ông

đã giao trách nhiệm cho cô mà cô không hoàn thành xong thì coi như sẽ bị mắng, cô

không thể nào tưởng tượng được cái thảm cảnh ấy nữa

Nó hôm nay quyết định lén họ đi

vào bệnh viện để kiểm tra xem chứng mất trí nhớ của mình như thế nào, một lát chờ

đơi nó cũng được vào khám

- Cô đã từng tiêm thuốc mất trí

nhớ?-vị bác sĩ đẩy gọng kính hỏi nó

- Tiêm thuốc mất trí nhớ?Làm sao

mà có, tôi không có tiêm loại thuốc đó-nó bở ngỡ trả lời vị bác sĩ kia

- Nhưng sau khi khám nghiệm thì

trong người cô có thuốc tiêm mất trí nhớ!!-vị bác sĩ đó ôn tồn nói

- thuốc đó có làm sao không bác

sĩ?-nó hỏi

- Thuốc đó chỉ dùng để xoá sạch

mọi kí ức của mình, nếu cô muốn có lại kí ức thì phải tiêm 1 loại thuốc nữa!!-vị

bác sĩ đó nói

- vâng-nó nói xong rời khỏi bệnh

viện

Trong người nó sao lại có thuốc

mất trí nhớ? Không biết ai lại tiêm vào người nó thứ thuốc ấy, không lẽ nào lại

là anh! Không thể anh tốt với nó như vậy sao lại, nhưng bằng mọi cách nó phải biết

được thân phận của nó