Bên Bờ Vực Thẳm

Chương 11



Sau khi rời khỏi bệnh viện nhi, Cung Trạch đã đưa Dĩ Ái đến bệnh viện của chú anh đang làm việc.

Chú anh tên là Cung Đại Hà, là một bác sĩ vô cùng tài giỏi, cũng là người có tính cách kì lạ và là người làm bác sĩ đầu tiên trong dòng họ Cung gia. Ông ấy không thích kinh doanh, cũng không thích tranh giành đấu đá với bất kì ai.

Trước kia khi ba anh còn sống, ông ấy rất thân với người chú này của anh, cũng là người mà ba anh tín nhiệm nhất, bởi vì trong các người chú, chỉ có chú ấy là không có ý đồ muốn hãm hại ba anh.

Sau khi ba anh mất, chú ấy cũng chính là người lên tiếng giúp anh, không để cho những người chú khác lợi dụng họ mẹ goá con côi mà cướp đi những gì mà ba anh đã một đời có gắng gầy dựng.

"Cô ấy... sao rồi?" Anh chần chừ lên tiếng.

Cung Đại Hà thở dài, sắc mặt không mấy vui vẻ, ngược lại còn vô cùng nghiêm túc: "Con nói thử xem cô ấy có sao không? Suy nhược cơ thể, ăn uống không điều độ, thiếu hụt dinh dưỡng, ngủ không đủ giấc, đã vậy còn phải cho Điềm Điềm bú. Chú hỏi thật, các người đang ngược đãi con gái nhà người ta đó à?"

Cung Trạch im lặng, anh đưa mắt nhìn sang người phụ nữ xanh xao, không chút huyết sắc ở trên giường bệnh, anh có cảm giác như thở cũng là một điều khó khăn đối với cô.

Chú anh lại nói: "Con đừng có tỏ ra thương xót như vậy, nếu con thật sự quan tâm đến người ta thì người ta cũng không có ra nông nỗi như vậy rồi. Con thử hỏi xem có người phụ nữ nào sinh con mà dễ dàng không? Còn bị con hành hạ cho người không ra người ma không ra ma."

Anh cúi đầu trầm mặc, một lúc sau mới lên tiếng: "Vậy thì chú nói xem con nên làm gì với cô ấy đây? Nếu cô ấy chịu không nổi có thể rời đi, đâu có ai bắt ép cô ấy ở lại?"

Chú anh tức giận đến mức nói không nên lời: "Con... con... Chậc! Trước đây xảy ra chuyện gì chú cũng có biết, chú biết là mẹ con và con đều không thích cô gái này, Điềm Điềm cũng là một tai nạn không mong muốn. Nhưng mà dẫu sao bây giờ cô ấy cũng là vợ của con, con phải có trách nhiệm với vợ con của mình. Là một người đàn ông, con phải suy nghĩ chính chắn lên, ghi thù với một người phụ nữ thì có ích gì chứ? Biết đâu khi con nghĩ theo một chiều hướng khác, một chuyện sẽ thay đổi thì sao?"

Anh lạnh nhạt nói, trong giọng điệu còn có chút chế giễu: "Tất cả cũng là do cô ấy tự mình lựa chọn, bây giờ lại trách con vô trách nhiệm?" Dừng một chút anh lại nói tiếp: "Chú không phải là người trong cuộc, chú không hiểu đâu. Cảm giác khi bị người ta tính kế, bị coi như một kẻ ngốc mà lợi dụng, không thể dễ dàng nói bỏ qua là bỏ qua đâu chú. Hơn nữa, ngày ngày phải ở cùng người mà mình ghét đã là một cực hình rồi, muốn con quan tâm cô ấy là một chuyện không thể."

Cung Đại Hà không khuyên được anh nên chỉ đành thở dài, vỗ nhẹ vào vai anh nói một câu rồi rời đi: "Nếu con muốn nhìn thấy cô ấy chết, thì con cứ làm vậy."

Sau khi chú ấy rời đi, anh đã đứng chết lặng trong phòng bệnh một lúc lâu, ánh mắt luôn đặt lên người Dĩ Ái, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu.

Anh đột nhiên lại cảm thấy nghi ngờ bản thân, anh không biết có phải là mình đã quá đáng rồi không. Anh không biết có phải là anh đã hiểu lầm cô.

Bởi vì từ trước đến giờ anh chưa từng thật sự muốn tìm hiểu cô, cũng chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ chấp nhận cô.

Nhưng bây giờ, anh lại có chút tò mò về cô, anh muốn biết thêm về cô. Có lẽ anh muốn chứng minh những gì mình nghĩ là đúng, anh muốn chứng minh cô như vậy là tự làm tự chịu, anh không hề sai, anh cũng chỉ là một nạn nhân trong sự việc này.

Chỉ cần anh tìm ra con người thật của cô, chỉ cần cô đúng như những gì anh nghĩ, đê tiện, bẩn thỉu, không biết xấu hổ, chắc chắn anh sẽ không còn khó chịu nữa, sẽ không còn cảm thấy có lỗi với cô, bị cảm xúc không tên này chi phối.

Cung Trạch bước đến cạnh cô, ngắm nhìn gương mặt cô rõ hơn, anh phát hiện ra, hình như anh đã quên mất dáng vẻ ban đầu của cô từ lâu. Anh mơ hồ nhớ, hôm đó, trong ngày xem mắt, cô đã trang điểm rất xinh đẹp, mặc một chiếc váy màu hồng rất dễ thương, còn nở một nụ cười vô cùng thu hút, chỉ là những thứ đẹp đẽ đó đã bị đánh tan sau một đêm, trong mắt anh, cô đã không còn là cô gái thuần khiết của ngày hôm đó.

Nhưng khi nhìn kĩ lại, anh mới phát hiện, không chỉ con người bên trong của cô thay đổi mà cả dáng vẻ bên ngoài cũng thay đổi không ít.

Lúc trước cô không gầy đến mức này, cũng không yếu ớt, xanh xao đến mức này, anh có cảm giác như, chỉ cần anh chạm nhẹ vào cô cũng có thể khiến cô vụn vỡ.

Anh nhẹ nhàng đặt bàn tay lạnh lẽo của cô vào chăn, đồng thời nhỏ giọng: "Cô đúng là giỏi biết cách tỏ ra đáng thương, cô nghĩ như vậy thì tôi sẽ thương hại cô sao?