Bên Bờ Vực Thẳm

Chương 17



Buổi lễ vẫn còn chưa kết thúc, bên trong vẫn còn rất náo nhiệt nhưng Cung Trạch đã ra ngoài đi dạo, có lẽ trong lòng có phiền muộn nên anh không có cách nào tiếp tục ở trong bầu không khí đó.

Anh cũng không biết tại sao dạo gần đây tâm trạng anh luôn không tốt, tại sao dáng vẻ mềm yếu của cô lại ảnh hưởng đến anh nhiều như vậy? Chỉ cần nhắm mắt lại, nụ cười dịu dàng của cô lại hiện ra trong đầu anh, cứ như một ánh nắng ấm áp nhưng lại ẩn chứa nỗi cam chịu, khổ sở.

Ở một nơi vắng vẻ không một bóng người, chỉ có cành cây lao xao và làn gió mát lướt qua da thịt, Cung Trạch vô tình nhìn thấy một nam một nữ ở phía xa xa, dáng người cô gái kia gầy gò, máu tóc tung bay trước gió.

Đến gần anh lại càng chắc chắn hơn, đó là Cố Dĩ Ái.

Chàng trai kia vươn tay vén nhẹ mái tóc cô ra sau: "Trông em có vẻ trầm lặng hơn trước nhỉ? Anh nhớ em là một cô gái rất thích cười."

Dĩ Ái có chút tránh né, gượng gạo nở nụ cười, chuyển sang một chủ đề trước: "Em nghe nói anh ra nước ngoài du học, còn lập nghiệp ở bên đó, vô cùng thành công, sao lại quyết định về nước?"

Người này tên là Châu Khâm, trước kia là đàn anh của cô, cũng học về hội họa nhưng lại tài giỏi và thành công hơn cô rất nhiều, tranh anh ấy vẽ ra còn được bán đấu giá.

Thật ra cô và anh ấy không quá thân, nhưng Châu Khâm trước giờ luôn là một người ít nói, tính cách khép kín, rất khó hoà đồng cùng người khác. Thời đi học anh ấy không có nhiều bạn, cũng chẳng thích trò yêu đương nhăn nhít, nhưng người ta vẫn thường hay thấy anh ấy ở cùng với cô, cũng mở lòng với cô hơn người khác, thậm chí còn sẵn sàng nói thêm vài câu ngoài lề với cô.

Nhưng thời ấy Châu Khâm không nghĩ nhiều, anh ấy chỉ xem cô là một đàn em nên nhiệt tình chỉ dạy, còn cô thì lại vô cùng ham học hỏi, là một loại quan hệ vô cùng trong sáng.

Châu Khâm cười nhạt, thật lòng đáp: "Ở nước ngoài có tốt nhưng vẫn không tốt bằng nơi mà mình sinh ra. Anh muốn trở về, cống hiến chút tài năng cho nước nhà."

Sau đó anh lại nói đến cô: "Còn em? Mấy năm nay em sống có tốt không? Anh thấy anh có vẻ hơi gầy, làm anh cứ sợ gió sẽ thổi bay em mất."

Dĩ Ái cúi đầu, hít vào một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu nở một nụ cười rạng rỡ: "Tốt. Em sống rất tốt. Ngày nào em cũng sống một cách hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất."

Cô nói ra những lời này mà trong lòng cảm thấy tội lỗi. Cô thật sự sống tốt sao? Nếu thật sự sống tốt thì cô đã không phải đeo trên người chiếc mặt nạ dày cộm này rồi, một chiếc mặt nạ với nụ cười đầy sức sống nhưng ánh mắt lại không thể che giấu được nỗi đau đớn tột cùng.

"Phải rồi, anh có thứ này muốn tặng em." Châu Khâm lấy trong túi ra một chiếc hộp không quá nhỏ nhưng cũng không quá lớn đưa cho cô.

Dĩ Ái có chút chần chừ, không biết nên từ chối thế nào thì anh ấy lại nói: "Không phải vật gì đắt tiền đâu, em cứ nhận đi, nếu em không giận là anh giận đó. Dù sao em cũng như là em gái của anh, anh trai tặng quà cho em gái có gì mà không được?"

Cung Trạch đứng ở phía sao cái cây to, tay siết chặt trên thân cây, trong lòng không hiểu vì đâu mà khó chịu.

Khi Dĩ Ái định nhận lấy hộp quà, anh đột nhiên bước ra, nắm lấy cổ tay cô, giọng nói trầm thấp chứa đựng sự giận dữ: "Thân mật đến vậy? Hai người muốn làm hì đây?"

Châu Khâm nhìn qua liền nhận ra anh, trước đây ở trường anh nổi tiếng đến mức không ai là không biết: "Cung Trạch?"

"Sao vậy? Làm gì mờ ám nên sợ người khác phát hiện à?" Cung Trạch vô cớ cáu giận.

Châu Khâm xem như không có chuyện gì, điềm tĩnh nói: "Anh nói quá rồi, tôi và em ấy chỉ nói chuyện bình thường. Còn anh, động tay động chân như vậy, có phải là bất lịch sự quá rồi không?"

Anh nhếch mép cười khẽ, cả giận bước lên phía trước một bước, ánh mắt chứa đầy sát khí: "Liên quan gì đến anh?"

Châu Khâm dùng mềm đấu với rắn, gương mặt vẫn ôn nhu như vậy, không chút sợ hãi: "Hai người... đang quen nhau à?"

Trái tim cô như chết lặng, bờ vai nhỏ hơi run rẩy vì sợ hãi, cô không thể đàn anh biết chuyện của mình, nếu không... cô sợ ngay cả người mà cô tôn trọng nhất cũng sẽ nhìn cô bằng một ánh mắt thương hại không nói nên lời.

Dĩ Ái vội lên tiếng: "Không phải vậy đâu, em với anh ấy chỉ là... là bạn."

Cung Trạch cau mày nhìn sang cô, nheo mắt khó hiểu, trong lòng lại dâng lên một cơn thịnh nộ: "Cô nói vậy là sao?"

Cô lắc đầu, ánh mắt như cầu xin, xin anh đừng tiếp tục nói nữa, nếu còn tiếp tục nói, cô sợ mình sẽ không thể trụ được nữa mất. Cô không muốn người khác biết về vết nhơ của cô, xin anh đừng tàn ác với cô như vậy, sự nhục nhã đó, cô đã chịu đủ rồi.

Cung Trạch tức giận, anh siết chặt cổ tay cô khiến cô đau đớn đến run rẩy, môi mím lại nhẫn nhịn không dám phát ra tiếng.

"Cô được lắm." Anh kéo tay cô rời đi, dáng vẻ hung hãn như muốn đánh người của anh khiến cho cô càng thêm nhỏ bé, không có sức lực phản kháng.

Sau khi hai người họ rời đi, Châu Khâm nhíu mày, anh ấy siết chặt hộp quà trong tay, trong lòng cảm nhận được sự bất an một cách rõ rệt.

Mặc dù đối với cô, anh ấy không có nảy sinh loại tình cảm đặc biệt đó, nhưng dù sao cũng quen biết nhau nhiều năm, từ lâu anh ấy đã xem cô là một người em gái, vì vậy anh ấy không thể không lo lắng về sự bất thường của cô.