Bên Bờ Vực Thẳm

Chương 2



Hơn một tháng sau, Cố Dĩ Ái bị trễ kinh nguyệt hơn hai tuần nên đã mua que thử thai kiểm tra, không ngờ, hai vạch rõ ràng.

Cô hơi hoang mang, không tin rằng đây là sự thật nên đã đến bệnh viện kiểm tra, cuối cùng, bác sĩ kết luận, cái thai của cô đã được năm tuần.

Cô cầm tờ giấy khám thai trở về, trong lúc vẫn còn đang mơ hồ không rõ, cô chỉ muốn nhốt mình ở trong phòng.

Vậy mà ở nhà lại tụ tập đông đủ, chỉ chờ cô trở về.

Mẹ kế của cô lạnh giọng: "Đây là cái gì?"

Trên tay cỷa bà ta là que thử thai của cô, cô muốn lao đến cướp lấy nó, nhưng ba của cô lại trầm mặc, giọng nói vô cùng có trọng lượng: "Là của ai?". Hã𝙮‎ 𝘁ìm‎ đọc‎ 𝘁ra𝓃g‎ chí𝓃h‎ ở‎ ⩵‎ 𝑻r𝗨m𝑻r𝒖‎ 𝙮ệ𝓃.𝘝𝗡‎ ⩵

Dĩ Ái mím môi, một lời cũng không nói.

Ông ta lại hỏi: "Cung Trạch?"

Nghe đến cái tên này cô liền trợn tròn mắt nhìn ông ta, trong lòng thấp thỏm, bây giờ muốn nói cũng không thể nói, cứ như có một thứ gì đó đăng ở trong cổ họng cô.

Ông ta nhìn biểu cảm này của cô liền hiểu vấn đề, ông ta vui mừng vỗ đùi: "Hay! Vừa hay đúng lúc, có thể cứu vãn tình thế."

Quả nhiên, thứ ông ta quan tâm chỉ có thứ này, nhưng cô cũng đã quen rồi, hoàn toàn không có cảm giác gì, chỉ có thể cười khổ.

Cô thật sự đau khổ, không phải đau khổ vì bản thân mà chính là vì bé con ở trong bụng, tại sao nhất định phải chọn cô chứ, cô không xứng, một chút cũng không xứng làm mẹ của bé con. Ngay cả bản thân cô, cô còn không thể bảo toàn, vậy... sao cô có thể bảo vệ được đứa bé này?

...

Không lâu sau, khi Cung gia biết tin đã vô cùng tức giận, mẹ của anh đã nổi một cơn thịnh nộ, nhưng vì cháu nội đích tôn, bà ấy không thể làm gì hơn, ngay cả Cung Trạch cũng phải nghiến răng nghiến lợi.

Chủ sau hai tuần, anh và cô đã kết hôn cùng nhau, đồng thời, một hôn lễ đã được tổ chức, không náo nhiệt, cũng không linh đình, chỉ có vài người họ hàng gần xa.

Khi đến lúc hôn, cô còn tưởng anh sẽ thật sự hôn cô nên cô đã nhắm mất lại, nhưng anh lại nghiêng đầu dùng kĩ xảo để đánh lừa mọi người, anh thù thầm vào tai cô hai chữ lạnh lẽo: "Ghê tởm!"

Cố Dĩ Ái chỉ siết chặt lấy tay mình, cụp mi mắt, không hề để lộ ra một chút biểu cảm nào, cô không muốn mình quá thê thảm trước mặt anh.

...

Vì mẹ chồng cô - Cung phu nhân biết cô đã dùng thủ đoạn để leo lên giường cỷa Cung Trạch, vì vậy bà ta cảm thấy cô không hề thuận mắt, còn hơn thế nữa là đằng khác.

Nếu không vì đứa bé trong bụng, có lẽ bà ấy chỉ đưa cho cô một số tiền để bịt miệng. Bởi gia thế của nhà họ Cung rất đáng sợ, sao có thể vì cô mà bị lu mờ? Rõ ràng là không biết lượng sức.

Từ khi cô dọn về Cung gia sống, cô ít khi nhìn thấy anh về sớm, lúc nào cũng để cô ngủ một mình, để cô một mình đối mặt với mẹ chồng.

Dĩ Ái cũng biết bản thân bị ghét bỏ nên cô luôn có suy nghĩ an phận, ngoan ngoãn muốn làm một người con dâu tốt, ảo tưởng rằng có thể khiến bà ấy mềm lòng.

Khi bà ấy hầm canh cho cô, chăm sóc cho cô, cô đã nghĩ mình thật sự thành công rồi, cơ mà... cuộc đời của cô bao giờ cũng có chữ nhưng làm phá hỏng hết tất cả.

Một ngày nọ, Cung Trạch đưa cô đi khám thai, là con gái, mọi sự quan tâm đó đều biến mất.

Vậy là... bà ấy chỉ vì đứa cháu đích tôn nên mới quan tâm cô, bây giờ phát hiện ra không phải con trai nên bà ấy trở mặt.

Tuy có chút hụt hẫng nhưng chuyện này cô vẫn có thể chấp nhận được, vì cô hiểu, bà ấy sẽ không bao giờ thích một kẻ đê tiện như cô.

Từ khi đó, cho dù bầu bì đi lại có khó khăn, bà ấy vẫn bắt cô làm việc nhà, bắt cô làm bữa tối, có thai nghén, khó chịu cô cũng phải tự chịu.

Còn Cung Trạch, anh đương nhiên không có ý kiến, vì anh vốn dĩ còn chán ghét cô hơn cả mẹ anh.

Có một hôm, anh trở về rất muộn nhưng cô vẫn còn thắng, anh có lỡ miệng nói một câu: "Ngủ sớm đi!"

Ngủ sớm?

Anh đâu biết bụng của cô càng ngày càng to, khó chịu như thế nào, thật sự là không ngủ được cũng không có cách nào để ngủ, có nhiều lúc, cô sẽ ngồi thẫn thờ nhìn về phía cửa sổ đến khi trời sáng.

Tâm trạng cô khi ấy thật sự... vô cùng tiêu cực và u uất, nhưng mà... cũng là do cô tự làm tự chịu thôi. Khi nghĩ như vậy, khoé môi cô vô thức mỉm cười, cười tự giễu, cười khổ, sao đó khóc nức nở không thể dừng, cô cảm thấy... mình sắp bị ép chết rồi.

Có một hôm nọ, anh trở về nhìn thấy cô khó liền cau mày, trong ánh mắt có chút thương xót, có lẽ là vì đứa con.

Cô vội vàng lau đi nước mất, sau đó nở một nụ cười: "Tại con đạp em đau quá."

Thật sự là vậy nhưng thật ra lại không phải vậy, cô chỉ đang đổ lỗi cho đứa bé mà thôi.

Thấy anh không có phản ứng gì, vẫn lạnh lùng như vậy nhưng lại không có ý định rời đi, vì vậy cô đã mạo muội đi đến chỗ của anh.

Từ lúc cô đến Cung gia, anh chưa từng đụng vào cô, tất cả sự chân ghét đều hiện lên hết trên gương mặt, vì vậy cô cũng không dám chọc giận anh,chủ lé nhìn anh.

Nhưng lần này... cô thật sự điên rồi.

"Con đang đạp, anh có muốn sờ thử không?"

Anh nheo mắt lại nhìn cô, định nói gì đó đã bị cô nắm lấy cổ tay đặt lên chiếc bụng to tròn của mình.

Dường như cảm nhận được ba, đứa càng đạp mạnh khiến cô phải nhăn mặt, anh cũng như cảm nhận được sinh linh bên trong, là con của anh.

Anh như cười như không nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cô, lúc trước anh không để ý, bây giờ nhìn tận mắt mới biết, thì ra bụng cô đã to đến vậy rồi, cũng đã rất nhiều tháng trôi qua.

Cô im lặng không nói gì, khoé môi chỉ hơi mỉm cười, á h mắt nhìn lên bàn tay to lớn của anh đang đặt lên bụng mình, không hiểu sao anh lại có chút mất tập trung, không thể rời mắt khỏi dáng vẻ dịu dàng của cô.

Đây là do đã làm mẹ nên tâm tính cũng tốt hơn sao?

...

Ngày hôm sau, cô tự mình bất taxi đến bệnh viện để khám thai, cô ngồi ở ghế chờ, nhìn các cặp vợ chồng hạnh phúc, trong lòng cô cảm thấy vô cùng khó chịu, vô cùng tủi thân, coi vội vàng lau đi giọt nước mắt động bên khoé mi, không cho nó chảy xuống.

Dù sao cũng tự đi khám nhiều lần rồi, có gì đâu mà phải ghen tị với người ta? Bọn họ là vợ chồng, còn cô và anh chỉ là một tờ giấy kết hôn.

Nếu cảm thấy hối hận thì ngay từ đầu đừng làm, là do cô tự nguyện đồng ý, là do cô thích người không nên thích, vây giờ đau lòng cũng đáng đời lắm.

Không lẽ cô còn muốn tỏ ra đáng thương để cầu xin sự thương hại của anh nữa sao? Muốn anh càng thêm hận cô?

Nếu vậy... thì không cần đâu, cô vẫn còn có thể tự mình lo liệu được.