Bên Bờ Vực Thẳm

Chương 31



Dạo gần đây Cung Trạch có rất nhiều động tĩnh lạ, có cảm giác như anh không còn ghét Dĩ Ái như trước, ánh mắt khi nhìn cô cũng đã vơi đi sự chán ghét và khinh bỉ.

Nó khiến cho Dĩ Ái có cảm giác lo sợ, cô không biết tiếp theo đây lại có chuyện gì đến với cô, cô đặc biệt không thích cái kiểu mập mờ không rõ này, phải suy đoán xem đối phương rốt cuộc là có ý gì, tại sao phải làm vậy. Cô cảm thấy rất mệt mỏi, rất bất lực, một mặt cô cho rằng có lẽ anh đã có cái nhìn khác về cô, anh đang quan tâm đến cô, nhưng một mặt cô lại cố gắng gạt đi những ý nghĩ vớ vẩn đó ra khỏi đầu.

Sao anh có thể quan tâm cô, có cái nhìn khác về cô được chứ? Rõ ràng anh rất ghét cô mà, rất hận cô, không phải sao?

Dĩ Ái không hẳn là đang đi theo hướng tiêu cực, cô chỉ đang không thích nghi được với sự thay đổi này, cô không có cách nào tiếp nhận nó. Cô sợ nếu cô một lần nữa đặt hy vọng vào cái thứ tình cảm mơ hồ này thì trái tim cô sẽ một lần nữa tan vỡ. Bởi vì trái tim cô được làm bằng thủy tinh, không những vậy mà còn có một vết nứt lớn ở trên đó, cô không muốn tự mình đa tình, nói đúng hơn, cô là đang học cách buông bỏ, chỉ cần không trông mong gì vào nó nữa, không hy vọng, cũng không đặt bất kì tâm tư gì vào đấy, hẳn là sẽ nhanh thôi, trái tim cô sẽ đóng băng, sẽ hoàn toàn chết lặng, như vậy sẽ không có tổn thương, cũng không có đau đớn, lớp băng mỏng manh ấy sẽ giúp cô che đậy đi vết nứt, cô sẽ lại có đủ dũng khí để sống.

Nhưng cô vẫn chưa kịp tự che đậy cho vết thương của mình thì người khác lại gây ra cho cô thêm một vết nứt.

Đương nhiên, cô có thể nhận ra sự khác biệt của Cung Trạch thì mẹ chồng cô cũng có thể nhận ra. Bà ấy đã nhìn thấy trong anh sự dịu dàng, quan tâm, đến từng ánh mắt cũng chứa đựng sự ôn nhu, si mê khó tả, mà chắc chắn không phải biểu hiện của sự thương hại.

Con trai bà ấy, bà ấy thừa sức hiểu rõ, chỉ có một câu trả lời duy nhất, anh đã vì cô mà mềm lòng, nói trắng ra chính là sự rung động từ sâu trong trái tim.

Không phải vì vẻ đẹp bên ngoài, không phải nhất thời bị thu hút, càng không thể vì một chút lòng thương hại mà hình thành, chỉ có thể nói, trong một năm qua, anh đã thật sự cảm nhận được con người cô, từ từ thấu hiểu, từ từ bước đến gần cô hơn, cũng chính vì đến gần hơn nữa anh mới phát hiện ra cô là một cô gái ấm áp, từ nụ cười hạnh phúc, đôi mắt dịu dàng nhìn anh đến từng giọt nước mắt thống khổ, chân thật.

Cơ mà anh như vậy lại khiến cho mẹ chồng cô vô cùng lo lắng, bà ấy vốn dĩ không thích cô, cũng không muốn anh có một người vợ như cô, Điềm Điềm có một người mẹ như vậy.

Bà ấy sẽ không để cho chuyện này tiếp tục xảy ra, Cung gia có quy tắc của Cung gia, nữ chủ nhân sau này phải là một cô gái môn đăng hộ đối, có quy tắc, có lễ nghi, là một vị tiểu thư có học thức, có phong cách của một gia đình có gia thế, quyền lực. Chứ không phải như Dĩ Ái, đê tiện, hèn hạ, không biết xấu hổ, còn dám lợ dụng vào Cung gia để kiếm lợi, lòng dạ nham hiểm, loại người như vậy vốn dĩ không xứng với Cung Trạch.

Tối hôm đó, bà ấy có mời một cô gái đến nhà chơi, trông vẫn còn rất trẻ, thần thái sang chảnh, tự tin, chắc chắn là một vị tiểu thư quyền thế nào đó.

Dĩ Ái ở trong bếp nên cũng không để ý lắm, thỉnh thoảng chỉ nghe vài câu như.

"Ngọc Viên này, con đúng là một cô gái xinh đẹp lại hiểu chuyện, không giống như ai kia, tính nết đã không tốt còn hay giả vờ hiền lành."

"Ngọc Viên này, có phải con vẫn còn thích Cung Trạch nhà dì không? Hồi cấp hai con còn nói muốn gả cho nó, bây giờ có còn tính không?"

Cô ta đáp lại, giọng ngọt như mạch nha: "Dì à, đó là chuyện của lúc nhỏ rồi, sao có thể coi là thật được, hơn nữa anh sáy cũng đã có vợ có con rồi còn gì, để vợ anh ấy nghe được thì không hay."

"Gì mà hay với không hay? Cô ta có quyền lên tiếng sao? Con thông minh như vậy, không lẽ không biết Cung Trạch vì cái gì mà kết hôn với cô ta?" Bà ấy tặc lưỡi, cố tình nói to, rõ ràng là muốn Dĩ Ái nghe thấy, một chút che đậy cũng không có.

Cô ta cúi đầu cười ra vẻ e thẹn.

Bà ấy lại nói: "Hay là con lo ngại về việc Cung Trạch đã có con?"

Cô ta vội lắc đầu: "Không phải, không phải đâu dì, con của anh ấy đương nhiên con cũng sẽ xem là con của mình, chỉ sợ anh ấy chê con thôi."

"Chỉ cần con đồng ý là được, về phần Cung Trạch thì con không còn lo, dì chắc chắn nó cũng sẽ thích con thôi."

Dĩ Ái nghe thấy những lời này mà trong lòng khó chịu, chỉ muốn bịt kín tai lại hoặc chạy trốn đến một góc nào đó.

Trong lúc thất thần không để ý, cô đã để dầu nóng bắt vào tay mình đau rát, cũng chính cơn đau này đã khiến cho cô tỉnh táo hơn, nhất thời đã có thể bình tĩnh.

Cô hít vào một hơi thật sâu, tự trấn an bản thân, nói với bản thân rằng không sao cả, không cần quan tâm, dù sao thì sau này anh yêu ai hay kết hôn với ai cũng không liên quan đến cô.

Nhưng khi cô lén nhìn hai người họ nói chuyện, nhìn thấy cô ta rồi lại tự nhìn lại vản thân mình...

Quả nhiên, không có so sánh sẽ khoibg có đau thương, cô ta có một gương mặt vô cùng xinh đẹp, trên người cô ta có một loại khí chất cao quý vô cùng thu hút, cứ như một cô công chúa bước ra từ trong cô tích vậy, mà công chúa chỉ có thể sánh bước cùng hoàng tử.

Còn cô? Cô chính là vật cản giữa hai người họ, là một vai phụ không hơn không kém, bị người đời ghét bỏ, phỉ báng.

Thật ra cô ta tên là Nhan Ngọc Viên, kà một cô công chúa của Nhan gia - Nhan tiểu thư, từ nhỏ cô ta được chiều chuộng, được gia đình bảo bọc, đương nhiên, cô ta chưa từng phải thua kém ai, muốn gì có đó, sinh nhật của cô ta ba mẹ còn tặng hẳn cho cô ta một cửa tiệm thời trang ở trung tâm thành phố.

Còn về quan hệ, nhiều năm trước Nhan thị đã là đối tác làm ăn của Cung thị, Nhan Ngọc Viên và Cung Trạch cũng đã quen nhau từ rất lâu về trước, tuy nói thân thì không thân nhưng thời còn học cấp ba, cả trường ai cũng biết cô ta thích Cung Trạch, có rất nhiều người vì gia thế của cô ta mà coi cô ta là chị đại, ra sức đẩy thuyền để khiến chị đại vui. Có một thời còn có tin đồn hai người hẹn hò, đến bây giờ vẫn có nhiều người cho rằng Nhan Ngọc Viên chính là tình cũ của anh, sau khi chia tay thì cạch mặt không liên lạc, mà cô ta cũng vì vậy mà qua lại với nhiều chàng trai khác để trả thù.

Trước kia Dĩ Ái cũng có từng nghe người khác nói nhưng không tin, còn bây giờ, cô thà tin là có còn hơn không, bởi vì có tin hay không cũng không thay đổi được bất kì đều gì, khi ấy cô không có cơ hội, hiện tại càng không.