Bên Bờ Vực Thẳm

Chương 39



Tối hôm đó, mẹ anh ngồi ở sofa, cố tình chờ anh về để nói chuyện cho đàng hoàng, khi thấy anh trở về, đang định đi lên lầu thì bị mẹ anh gọi lại.

"Con đứng lại đó cho mẹ!" Bà ấy nghiêm túc, có vẻ không được vui.

"Mẹ có chuyện gì sao?" Anh cau mày, có chút mệt mỏi nên mất kiên nhẫn.

"Con gấp cái gì chứ? Có chuyện gì còn quan trọng hơn mẹ nữa sao?" Bà ấy cố tình bắt lỗi anh, cảm thấy không hài lòng.

"Con định về tắm rồi lấy thêm đồ đến bệnh viện, con không thể để cô ấy một mình ở đó được. Có chuyện gì thì để sau rồi nói đi mẹ." Anh bất đắc dĩ phớt lờ bà ấy vì không muốn gây thêm tranh cãi, nhưng và ấy lại kiên quyết giữ chân anh.

"Ở đó đã có y tá và hộ lí, con lo cái gì? Có phải bây giờ ngay cả lời mẹ nói con cũng không nghe không? Con xem cô ta còn quan trọng hơn mẹ?" Mẹ anh tức giận gắt lên.

Cung Trạch siết chặt tay, anh trầm giọng: "Con chỉ là lo lắng cho Điềm Điềm..."

Anh còn chưa nói xong thì bà ấy đã đánh gãy lời anh: "Con đừng lấy Điềm Điềm ra làm cái cớ, con tưởng mẹ già rồi không nhìn ra sự quan tâm mà con dành cho cô ta sao? Con đừng quên, cho dù con có tài giỏi đến đâu thì con vẫn là con trai của mẹ."

Anh bước đến ngồi phịch xuống sofa, dáng vẻ bực bội: "Được rồi, mẹ có gì thì nói mau đi, con thật sự đã rất mệt rồi."

Mẹ anh chậm rãi đi đến ngồi đối diện anh, mày vẫn nhíu chặt: "Con nói cho mẹ biết, đến khi nào thì chuyện này mới chấm dứt đây? Đến lúc nào thì con mới chịu ly hôn? Con đừng nói là Điềm Điềm còn nhỏ, mẹ muốn nghe sự thật."

Theo thói quen, Cung Trạch định lấy hộp thuốc lá trong túi ra, nhưng sau đó lại cất nó vào trong, anh thở dài, dùng tay day day trán, một lúc lâu sau anh mới cất giọng khàn khàn: "Bắt buộc phải ly hôn sao?"

"Sao? Không lẽ con muốn sống cùng loại đàn bà đó cả đời? Rốt cuộc là con đang nghĩ cái gì trong đầu vậy? Con quên cô ta đã dùng cách nào để ép con cưới cô ta sao?" Mẹ anh tức giận đến run người, gương mặt đỏ bừng, các nếp nhăn càng hiện rõ hơn.

"Vậy mẹ muốn thế nào đây? Mẹ muốn con ly hôn rồi lấy Nhan Ngọc Viên làm vợ, làm mẹ của Điềm Điềm?"

"Ngọc Viên có gì không tốt?"

"Mẹ làm như vậy thì có khác gì việc Dĩ Ái ép buộc con lấy cô ấy chứ?" Anh bực bội nói.

"Sao con xó thể so sánh như vậy? Mẹ là muốn tốt cho con mà." Bà ấy nói.

"Nhưng mà con không cần, cho dù là bây giờ hay sau này cũng vậy, con sẽ không bao giờ kết hôn cùng cô ta đâu. Mẹ cũng đừng làm khó Dĩ Ái, một năm nay, cô ấy đã chịu nhiều ấm ức lắm rồi, cũng đã đủ lắm rồi." Anh mệt mỏi đứng dậy, quay gót đi lên lầu.

Mẹ anh bị chọc tức đến bực cười, bà ấy lớn giọng: "Có phải là con bị con hồ ly tinh đó mê hoặc rồi không? Con yêu cô ta rồi?"

Anh khơi khựng lại, nhưng một giây sau đã trở lại bình thường, anh thấp giọng: "Cũng đã trễ lắm rồi, mẹ nên nghỉ ngơi sớm đi."

Mẹ anh nghiến răng nghiến lợi, bà ấy hít vào một hơi thật sâu, đều chỉnh lại tâm trạng: "Quả nhiên, đêm dài lắm mộng, đáng lẽ mình không nên nghe lời nó giữ cô ta lại, bây giờ thì hay rồi. Đúng là đàn ông, dính vào phụ nữ đều trở nên ngu ngốc hết thuốc chữa."

...

Khi anh từ Cung gia đến bệnh viện, trên đường anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh nhận ra thứ tình cảm này của anh không chỉ là nhất thời, cũng không phải là một loại cảm xúc chóng qua, mà nó là một thứ gì đó khiến anh không thể dứt ra, cũng không thể hủy hoại. Khi anh làm tổn thương cô cũng chính là tự làm tổn thương chính bản thân mình, anh chà đạp cô cũng là chà đạp chính bản thân mình, biết là không nên nhưng vẫn sa đoạ. Cô như là một loại cám dỗ, một khi đã thử thì không còn đường lui, cứ như là bị nghiện ngập, ngày ngày càng tiến sâu vào trong vũng bùn lầy này.

Khi đứng trước cửa phòng bệnh, anh đã chần chừ, phải một lúc sau anh mới dũng cảm mở cửa bước vào trong, nhưng không ngờ cô đã vì kiệt sức mà ngủ thiếp đi bên cạnh Điềm Điềm, bàn tay cô vẫn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của con không buông.

Không hiểu sau trong khoảnh khắc này anh lại không nhịn được mà mỉm cười, có cảm giác như đây thật sự là một gia đình nhỏ như bao gia đình hạnh phúc khác.

Anh cởi áo khoác ra đắp lên cho cô sau đó vươn tay ra muốn vuốt ve mái tóc cô.

Nhưng không ngờ cô lại ngủ không sâu, còn rất dễ giật mình, anh còn chưa kịp chạm vào cô thì cổ đã bị đánh thức, anh đành thu bàn tay lại giấu ở phía sau, có cảm giác như đang lén lút làm chuyện gì đó trái lương tâm.

"Anh... sao anh lại đến nữa rồi?" Cô có chút bất ngờ, cô không nghĩ là anh sẽ đến, nhưng nghĩ lại thì có lẽ anh chỉ đang lo cho Điềm Điềm mà thôi.

Dĩ Ái lấy chiếc áo khoác ra khỏi người, cô trả lại áo khoác cho anh, nhưng anh lại khoát tay: "Không cần đâu, cô giữ lại mà dùng đi."

Cô cụp mi mắt, chậm rãi thu tay lại: "Anh chê bẩn sao?"

Cung Trạch vội vàng bước lên phía trước, anh muốn giải thích: "Không phải, ý tôi không phải như vậy, chỉ là ban đêm ở bệnh viện sẽ có chút lạnh..."

Cô dường như không nghe thấy lời anh nói, tay bấu chặt vào chiếc áo khoác, ánh mắt nhìn đi nơi khác, không nhìn anh.

Bất đắc dĩ, anh không nói nữa, anh cướp lấy chiếc áo khoác rồi khoác lên cho cô: "Đừng để bị cảm lạnh."

"Anh đừng lo, em sẽ không để bị bệnh rồi lây cho con đâu." Cô rất nghiêm túc nói, không hề có ý gì khác.

Cung Trạch cau mày, đây quả thật là lời mà anh từng nói nhưng không hiểu sau anh lại cảm thấy khó chịu, cô cũng đâu cần phải ghi nhớ từng lời mà anh nói ra như vậy. Sao cô không nghĩ là anh đang quan tâm cô?

Anh nhẹ giọng: "Hay là cô ngủ một giấc đi, ở đây đã có tôi rồi, đừng gượng ép bản thân."

Dĩ Ái lắc đầu: "Không cần đâu, bây giờ em đã không còn buồn ngủ nữa rồi."

Anh nhíu mày, cố gắng không cáu kỉnh với cô nhưng giọng lại có chút bực bội: "Cố Dĩ Ái, nghe lời đi có được không?"

Cô cảm thấy hơi khó thở với bầu không khí ngột ngạt này, bất giác sợ hãi mà lùi về sau vài bước: "Tại sao phải nghe lời chứ? Tại sao? Cố Dĩ Ái tôi đâu phải là con chó của các người nuôi, tại sao các người luôn bắt tôi phải nghe lời các người? Các người dựa vào đâu mà hủy hoại cuộc đời của tôi? Có phải hủy tôi chết đi thì các người nới cảm thấy hài lòng không?"

Cô có hơi kích động, trong đầu lại hiện ra những nụ cười và lời nói đáng sợ kia, có giọng nói của ba cô, có giọng cười của mẹ kế, còn có hình ảnh của đêm hôm đó, tất cả đều khiến cô phải run rẩy, sợ sệt và phẫn nộ. Cô như một một con tàu lênh đênh trên biển khơi, xung quanh chỉ có nước biển mặn chát, khiến cô không xác định được phương hướng, không nhìn thấy bờ, cô có cảm giác như bản thân sắp bị đáy biển nuốt chửng, cô không thở được, không thể bám vào bất kỳ thứ gì, chỉ có thể bất lực vùng vẫy, sau đó, trước mắt tối sầm, chỉ có những hồi ức ghê rợn cứ liên tục lập đi lập lại chiếm lấy tâm trí cô.

"Dĩ Ái!" Anh lo lắng bước lại gần cô, nhưng anh bước một bước cô lại lùi một bước.

"Tôi không muốn... tôi thật sự không muốn, xin đừng làm vậy với tôi. Tôi sẽ không làm phiền các người nữa, sẽ không khiến các người cảm thấy ghê tởm, cũng không làm chướng mắt các người nữa. Tôi sẽ biến mất khỏi thế giới này, tôi sẽ không xuất hiện nữa, xin các người đó..." Đôi mắt cô không có tiêu cự, cô như không ý thức được mình đang nói gì, hoàn toàn không nhận ra anh là ai, hoàn toàn không phân biệt được đâu là ảo giác đâu là thật.

Cung Trạch có chút sợ hãi, anh thử gọi tên cô nhưng cô lại không nghe thấy lời của anh. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô như vậy, trước đây anh chưa từng phát hiện ra cô có những biểu hiện khác lạ này, cứ như... một người có bệnh, là một người bình thường nhưng thật ra lại có bệnh.

Anh bước đến hai bước dài ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của cô, khiến cho chiếc áo khoác rơi xuống.

Dĩ Ái kích động, cô muốn phản kháng, liên tục vùng vẫy thoát ra khỏi anh.

"A! Đừng... đừng mà, đừng đánh tôi, tôi sợ lắm, đau... rất đau, đừng mà... hức... làm ơn, đừng đánh tôi... sẽ chảy máu..." Dĩ Ái muốn hét lên nhưng giọng lại vụn vỡ kèm theo tiếng nức nở.

"Dĩ Ái, không ai muốn đánh cô cả, cô nhìn kĩ đi, là tôi, là tôi đây, tôi là Cung Trạch. Cô mau tỉnh táo lại đi." Anh ôm cô vào lòng, khi thấy cô không còn vùng vẫy nữa anh mới thả lỏng.

Dĩ Ái ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen láy có chút ngờ nghệch, cứ tưởng cô đã bình tĩnh, vậy mà không ngờ cô lại dùng sức cắn vào cánh tay anh.

"Hự! Cô..." Anh nghiến chặt răng cố nhịn cơn đau, cũng không định sẽ đẩy cô ra, anh sợ cô lại mất bình tĩnh.

Cô không hề nương tay, cắn chặt lấy cánh tay anh, còn dùng hết sức để cắn, làm vậy dường như có thể khiến cho cô cảm thấy tốt hơn, không còn sợ hãi nữa.

Đột nhiên, Điềm Điềm lại thức, con bé do khó chịu ở đâu đó mà quấy khóc, nghe thấy tiếng khóc của con, lúc này cô mới bừng tỉnh, đôi mắt lại có tiêu cự, cô vội buông anh ra, sau đó chạy lại dỗ Điềm Điềm.

"Mẹ đây, Điềm Điềm đừng sợ, mẹ ở đây."

Cung Trạch nheo mắt nhìn cô, trong lòng đầy nghi hoặc, anh có cảm giác như... trái tim này không còn là của mình nữa, nó đã vì cô mà vỡ vụn, trong lòng nặng nề khó tả.