Bên Bờ Vực Thẳm

Chương 6



Thể trạng của cô càng lúc càng không tốt, lại không được nghỉ ngơi đầy đủ nên cơ thể suy nhược, lúc nào sắc mặt cũng xanh xao khó coi, thậm chí cô còn phải trang điểm nhẹ mới có thể che được được sự xấu xí của bản thân.

Khi nhìn mình trong gương cô còn phải giật mình, chỉ sợ không làm vậy sẽ khiến cho người nhìn thấy khó chịu.

Tối hôm đó, sau khi nấu cơm tối xong cô đã lên phòng cho Điềm Điềm bú, dỗ con bé ngủ.

Nhưng chỉ một lúc sau dưới lầu đã vang lên tiếng ồn ào, cô vội đặt bé con đang ngủ say xuống, nhanh chóng đi xuống dưới lầu.

"Mẹ, có chuyện gì sao?"

Mẹ chồng cô bực bội đặt đũa xuống cáu gắt: "Cô muốn hại chết tôi sao? Nấu canh mặn như vậy để làm gì?"

"Mặn? Sao có thể?" Cô đi đến nếm thử, quả nhiên là rất mặn, có lẽ là do cô không chú ý đã lố tay rồi.

"Ha là... hay là mẹ thử món này đi." Cô lấy đôi đũa khác gấp món cá kho cho bà ấy.

Bà anh liếc cô một cái, sau đó nâng đũa, nhưng vừa nếm thử đã nhả ra: "Ngọt như vậy làm sao mà ăn?"

Cô hơi hoảng, lại muốn gấp món khác cho bà ấy nhưng bà ấy lại tức giận đập bàn: "Không ăn nữa, tôi bị cô chọc tức đến no rồi, muốn ăn thì cô tự ăn đi."

Nói xong bà ấy liền bỏ lên lầu, cô đứng chết trân ở đó, một lúc sao mới gấp một miếng cá kho bỏ vào miệng, thật sự là rất ngọt, rất khó ăn, những món khác cũng như vậy, có món mặn quá, có món ngọt quá, còn có món thì nhạt nhẽo.

Cô chậm rãi thở dài, cô không hiểu trí nhớ của mình sao lại kém đến vậy. Cô ngồi xuống bàn, bất đắc dĩ bới một bát cơm, nếu cô không ăn thì sẽ không có đủ sữa cho Điềm Điềm.

Nhưng trên bàn ăn chỉ có món rau xào là ăn được, cô gắp một ít rau, cố nuốt hết bát cơm nhạt nhẽo khỏi cô, sau đó lẳng lặng đem thức ăn đổ vào sọt rác.

Đúng lúc, Cung Trạch về sớm nên nhìn thấy, anh chỉ đứng yên nhìn cô không nói, đợi khi Dĩ Ái tự mình phát hiện anh mới bước đến.

Cô không nhìn anh lâu, chỉ nhìn một lúc rồi vội vàng cụp mắt, tiếp tục công việc của mình.

Thật ra bình thường anh về rất trễ, thỉnh thoảng cô mới nhìn thấy anh một lần, nhưng mỗi lần như vậy cô đều không dám nhìn lâu, cũng không nói gì, chỉ sợ sẽ khiến anh không vui.

Dĩ Ái vốn định vào trong bếp rửa bát, nhưng anh tự dưng lại lên tiếng: "Cô rảnh không? Nấu giúp tôi một bát mì đi."

Dĩ Ái hơi giật mình lẫn bất ngờ nhìn anh, nhưng rất nhanh cô đã lấy lại được bình tĩnh, chắc là anh cảm thấy đói nên mới muốn ăn đồ do cô nấu.

Cô khẽ gật đầu: "Được."

Chỉ một lúc sau, mì đã được nấu xong, cô nấu cho anh một bát mì đầy ấp thịt, cô cũng biết rõ là anh không ăn rau nên không thêm vào.

"Anh ăn đi, nguội sẽ không ngon đâu, ăn xong thì anh cứ để đó, em sẽ sẽ giúp anh rửa." Nói xong cô vội vội vàng vàng vào bếp rửa bát, cứ như là đang chạy trốn.

Cung Trạch cũng không nói gì, anh chỉ trầm mặc nhìn bát mì mà cô nấu cho mình, trong lòng có chút khó chịu.

Dạo trước cô thường chừa cơm cho anh, cũng chừa lại rất nhiều thức ăn, sợ anh ăn không no còn cố tình nấu thêm một ít món mà anh thích.

Nhưng nhiều lần như vậy anh đều không ăn nên cô cũng không chừa cơm lại nữa.

Anh gấp một đũa mì cho vào miệng, đây là lần đầu tiên anh ăn đồ do cô nấu, cũng không tệ lắm, còn rất vừa miệng.

Chợt, bên trong vang lên một tiếng động lớn, như tiếng bát đĩa bị vỡ, anh nhanh chóng đứng dậy đi xem thử thì thấy cô bị ngã xuống sàn, còn có vài chiếc đĩa bị vỡ cứa vào tay cô làm cô chảy máu.

Cung Trạch bước nhanh đến, đỡ cô dậy: "Cô bị sao vậy? Sao tự dưng lại ngã?"

Dĩ Ái dường như đứng không vững nhưng cô lại xua tay, đẩy Cung Trạch ra, vội bám vào chậu rửa bát để không ngã.

"Em không sao, chỉ hơi chóng mặt một chút."

Lớp trang điểm của cô che đậy rất tốt, nhìn vào thì trông như rất có sức sống nhưng mà đôi mắt lại lộ rõ sự mệt mỏi, hơn nữa cơ thể của cô còn rất lạnh.

Cung Trạch cau mày, anh bước đến bế cô lên, Dĩ Ái định phản kháng nhưng lại không còn sức, chỉ đành để anh bế.

Khi anh bế cô lên, trong lòng anh đã run nhẹ, anh không ngờ là cô nhẹ đến vậy, có thể ôm trọn trong lòng mà không có bất kì trở ngại nào.

Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống sofa, đồng thời trầm giọng: "Cô ngồi đó đi, tôi đi lấy hộp cứu thương."

Dĩ Ái hơi hoang mang, không biết tại sao anh lại như vậy, rõ ràng anh rất ghét cô, sao anh lại có thể quan tâm cô? Nhưng cô cũng không hoàn toàn muốn từ chối, con người cô vẫn luôn tham lam như vậy, tham lam muốn được người khác quan tâm đến.

Khi Cung Trạch nắm lấy tay cô, giúp cô xử lý vết thương, tim cô đã đập rất nhanh, cô mím chặt môi, có hơi sợ hãi, cô sợ anh sẽ nghe thấy, nhưng mà trái ngược với cô, anh vẫn rất điềm tĩnh, không hề lộ ra bất kì biểu cảm nào.

Sau khi xử lý xong vết thương cho cô, anh vừa cất đồ vào trong hộp cứu thương vừa nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút đi, nếu cảm thấy không khoẻ thì cứ để Điềm Điềm cho bà nội giữ cũng được. Ngày mai tôi sẽ thuê người giúp việc đến."

Trong giây phút đó cô đã hơi sững ra, còn nghĩ là anh cũng không thật sự ghét cô đến vậy, nhưng câu nói sau cùng lại khiến trái tim cô như đóng băng: "Người mẹ bị bệnh sẽ rất dễ lây cho con, cô cũng nên chú ý một chút."

Có lẽ đối với anh câu nói này chỉ là một câu nói bâng quơ bình thường, nhưng đối với Dĩ Ái lại khiến cô như chết lặng, cả khoảng trời của cô như sụp đổ.

Môi Dĩ Ái hơi cong lên, cô cố gắng che giấu hết thảy nỗi hụt hẫng nơi đáy mắt: "Em biết rồi, em sẽ chú ý."