Bến Đỗ Hạnh Phúc

Chương 39: Không quên được cô



Gia Ý thở hổn hển, cô xấu hổ đến đỏ mặt không dám nhìn anh, nhưng cô vẫn biết được tình hình của mình bây giờ.

"Anh...dừng lại đi. Chẳng phải anh rất chán ghét tôi sao...xin anh...hức". Gia Ý cầu xin anh nhưng không có tác dụng.

"Á...a..."Gia Ý cảm nhận được cơ thể mình như bị xé rách ra, anh không báo trước cứ thế mạnh mẽ xông vào. Mặc dù đã từng làm nhưng cơ thể của cô từ khi sinh con lại càng khít chặt hơn.

"Đau quá, anh điên à...mau lấy ra..." Gia Ý cắn mạnh vào vai anh nhưng Cao Tuấn không cảm thấy đau. Cao Tuấn mặc kệ cô la hét anh cứ thế luân động. Mỗi lần cắm vào giống như anh dùng toàn bộ sức lực khiến cô đau đến chảy cả nước mắt.

"Tên khốn, buông ra...hức..." Cao Tuấn khó chịu, không thích nghe cô chửi mắng, anh càng ra vào mạnh hơn, đôi môi chặn cái miệng nhỏ nhắn đang chửi rủa của cô.

"Ừm..." Lúc này không gian trong phòng đã yên tỉnh chỉ còn lại tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ của người phụ nữ và âm thanh va chạm của người đàn ông. Sau một hồi Cao Tuấn thỏa mãn bắn hết chất dịch vào trong cô. Gia Ý tưởng anh sẽ dừng lại nhưng không, Cao Tuấn lật người cô lại, sau đó không báo trước tiến vào. Tư thế này giúp cô cảm nhận được rõ vật đó ở trong cô, một lần của anh giống như vào nơi sâu nhất của cô.

Gia Ý nhăn mặt vì đau, nhưng lại có mốt chút khoái cảm không thể tả. Thật sự kĩ năng của anh khống thể chê dược. Cảm nhận được cô có một chút phối hợp, anh càng tăng tốc hơn, khiến Gia Ý phải nức nở cầu xin.

"Ừm...anh chậm... thôi tôi không chịu được".

Cao Tuấn làm lơ lời cầu xin của cô, ghé đầu vào tai cô nói "gọi tên của tôi".

"Tuấn...ừm...xin anh...tôi không chịu...nổi nữa". Từng tiếng nói đứt quản của cô giống như tiếng rên rỉ khiến anh càng hưng phấn hơn, càng muốn cô hơn.

Cao Tuấn đột nhiên nâng một chân cô lên, anh gia tăng tốc độ nhanh nhất, cảm giác được khoái cảm khiến anh thỏa mãn.

"Á...anh chậm...chậm thôi...".

Thật sự Gia Ý không chịu nổi, trước đây cô chưa từng thấy anh điên cuồng như vậy. Âm thanh trong căn phòng ngày một tăng, khiến cho người nghe không khỏi đỏ mặt.

Cao Tuấn muốn cô rất nhiều lần đến khi anh thoả mãn mới dừng lại. Sau một hồi vận động cả hai đều mệt mỏi, Gia Ý mặc kệ bản thân nhếch nhác thế nào, cô cũng không biết rõ là anh dừng lại khi nào bản thân đã thiếp đi. Ngày hôm đó hai người qua đêm ở văn phòng, hôm sau khi tỉnh dậy Gia Ý đã trốn về, cô không muốn nhìn thấy mặt anh lúc này. Gia Ý xin nghỉ phép một tuần để ổn định lại tâm trạng.

Ở nơi này Cao Tuấn lưu luyến hương vị của cô, thảo nào lúc truớc anh lại yêu cô. Ngày mai là hết thời gian nghỉ của cô, Cao Tuấn thầm nghĩ sẽ được gặp lại cô. Anh vẫn muốn thưởng thức hương vị đó lần nữa. Đột nhiên Cao Thành bước vào, xoá tan suy nghĩ của anh.

"Em làm gì suy tư vậy, anh gõ cửa cũng không trả lời".

"Anh tìm em có việc gì không?"

"Ngày mai em đến dự một buổi tiệc do nhà họ Trương tổ chức, em nhớ đi nha".

"Tiệc gì, sao em không biết".

"Tiệc sinh nhật, con gái ông ta, Trương Hy Hoa. Nghe nói cô ta hiện đang là một bác sĩ giỏi nổi tiếng đó. Em đi sẵn tiện làm quen luôn. Dù sao tuổi của em bây giờ cũng nên lập gia đình rồi".

"Chuyện gia đình nên nói anh mới phải chứ".

"Khi nào lo cho em yên ổn thì lúc đó anh sẽ lập gia đình, dù sao anh cũng có đối tượng rồi".

"Em biết rồi". Cao Tuấn rất nhanh đồng ý, đột nhiên trong đầu anh nảy ra một ý định. Anh muốn trêu đùa Gia Ý một chút, dù sao cũng là cô phản bội anh trước.