Bên Em Khi Hoàng Hôn Tắt Nắng

Chương 20



Đường về tôi chẳng muốn nói gì, chỉ ỉu xìu tựa lưng vào chiếc ghế da êm ái, bên cạnh tôi là Phan Đăng Hải tập trung lái xe. Tôi tự cảm thấy bản thân không nên nghĩ đến việc quyến rũ hắn theo cách thông thường làm gì nữa. Chẳng phải con Yến hay ả người Pháp kia đều thất bại trước hắn sao? Nếu không phải hắn là gay thì có lẽ là hắn rất biết giữ mình, hoặc cũng có thể hắn đã có ai đó trong lòng. Trên hết mặt tôi không đủ dày, còn hắn cũng chẳng phải con cừu non cho tôi dụ dỗ. Trường hợp may mắn tôi dụ được hắn lên giường thì sao, kẻ cáo già như hắn chỉ khiến tôi thân tàn ma dại chịu ấm ức mà thứ tôi cần cũng chẳng thể khai thác được. Còn trường hợp tôi lộ ra ý đồ quyến rũ hắn mà hắn không chấp nhận, chuyện còn tệ hơn nhiều, hắn sẽ tống cổ tôi khỏi Thắng Lợi. Vậy thà tôi cố gắng tìm ra Hà, ép cô ta khai ra mọi chuyện, dùng cô ta làm bằng chứng về thủ đoạn của Hải còn hơn.

– Còn sớm, đi uống nước chứ?

– Dạ… Uống nước ạ?

Tôi ngỡ ngàng tròn mắt. Chẳng phải tôi luôn muốn tìm cách gần hơn với Phan Đăng Hải sao, nếu việc chủ động quyến rũ hắn quá khó lại nhiều rủi ro, chi bằng… cứ vậy chờ hắn chủ động. Hắn không hề phủ nhận việc hắn quan tâm đến tôi…

– Ừm.

Phan Đăng Hải không mời lại lần hai, tôi cũng không cần hắn phải gợi ý thêm liền gật đầu:

– Vâng… tôi cũng không bận gì sếp ạ.

Hải đánh xe xuống một tầng hầm của một tòa cao ốc sang trọng. Tôi có chút hồi hộp theo hắn lên tầng thượng của tòa nhà, một quán cà phê trang nhã, nam thanh nữ tú ngồi rải rác. Phan Đăng Hải bước đi trước tôi, chỉ cần vậy thôi cũng đủ để những ánh mắt bị hắn làm lung lạc, không hẹn mà gặp cùng chiếu về hắn, tôi đi sau tự nhiên lại thành bị soi mói bất đắc dĩ.

Phan Đăng Hải bất giác quay đầu, đôi mắt hơi chau lại, ánh mắt xẹt qua chiếc váy lụa đỏ trễ cổ mà tôi cố tình mặc với mục tiêu là hắn. Gò má tôi bất giác nóng ran lên. “Đối tượng” bị tôi thu hút, tôi nên vui mới phải chứ, tại sao tự nhiên lại thấy như mình chẳng mặc gì trước hắn vậy.

– Á!

Hải cởi áo vest, ném áo của hắn vào người tôi.

– Mặc vào đi. Gió!

Trái tim tôi như có một luồng khí ấm áp chạy qua, hơi ấm này… có phải từ chiếc áo vest Hải vừa ném vào tôi không?

Phan Đăng Hải chọn một bàn kính gần với lan can. Tôi khoác chiếc áo vest rộng dài của hắn lên người, cơn gió mùa đông bắc dường như chẳng còn dọa dẫm tôi được. Thoải mái thở ra một hơi tôi ngồi xuống đối diện hắn. Chẳng biết hắn dùng loại nước hoa gì mà thơm thoang thoảng, một mùi hương nam tính làm tôi dễ chịu vô cùng.

– Anh chị dùng gì ạ?

Nữ nhân viên phục vụ bước đến gần đưa cho tôi cuốn menu. Tôi vừa nhìn menu cô ta đã vui vẻ giới thiệu:

– Hôm nay quán em có món cocktail tình yêu nồng nàn, các cặp đôi đang yêu rất nên thử đấy ạ, không biết anh chị có muốn thử không ạ?

Tôi giật nảy mình, chưa kịp xua tay với cô nhân viên đã có tiếng nói:

– Thử cũng được.

Hải thờ ơ cất tiếng, ánh mắt hắn hướng về phía xa, dường như chẳng quan tâm đến vẻ ngạc nhiên của tôi. Hắn… có ý gì không hay chỉ đơn giản là tò mò về món cocktail kỳ quặc này đây?

– Vâng, vậy anh chị chờ em một lát ạ.

Cô phục vụ vừa đi tôi liền nói nhỏ:

– Sếp ơi… cocktail đó cho cặp đôi yêu nhau đấy!

– Có ai bắt cô phải yêu mới được uống không?

Hải lừ mắt nhìn tôi. Tôi lắc lắc đầu, coi như không quan tâm đến suy nghĩ trong đầu hắn nữa. Người thành công thường có lối đi riêng mà.

– Hihi… không, tôi cũng tò mò y như sếp đấy ạ.

Tôi tựa người vào ghế, nhàn nhã chờ đợi món cocktail kỳ quặc. Lơ đãng nhìn về phía trước, tôi nhận ra khuôn mặt nghiêng thư thái của Hải quả đúng là một bức tranh hoàn mỹ.

Bất chợt, tôi sững người lại khi từ xa có người đang tiến lại. Trần Thành Quân, “người yêu cũ” của tôi vừa xuất hiện. Quân đang đỡ con trà xanh kia ngồi xuống, bụng cô ta đã khá nặng nề, có lẽ đang ở tháng thứ tám rồi. Tại sao lại trùng hợp thế chứ? Tôi cúi mặt, không phải vì tôi căm ghét gã mà còn vì tôi không muốn lộ thân phận trước Phan Đăng Hải. Tôi lập tức đứng dậy, cố ý quay lưng về phía Quân, nhăn nhó nói với Phan Đăng Hải:

– Sếp ơi… tự nhiên tôi thấy không được khỏe, hay mình về đi!

Phan Đăng Hải không phải kẻ ngốc, hắn tò mò nhìn về phía sau tôi nhưng có lẽ không đủ thông tin trong não nên hắn chỉ hừ một tiếng:

– Đồ uống đã gọi rồi, cách đây một phút tôi thấy cô còn hí hửng lắm cơ mà.

– Tự nhiên tôi bị đau bụng ý ạ… ai da… đau quá…

Cái mặt tái đi của tôi do quá sợ hãi khiến tôi diễn có vẻ y như thật. Hải dường như đã tin lời tôi, khuôn mặt hắn chuyển sang vẻ lo lắng, liền hỏi:

– Cô đau thế nào?

– Tôi không biết, có khi tại ban nãy tôi ăn phải cái gì không hợp, giờ nó mới tiêu đến… ui da… đau lắm ạ…

Tôi ôm bụng gập người lại như con tôm, mặt mũi nhăn nhó, mồ hôi lấm tấm toát ra. Nữ nhân viên ban nãy đem hai ly cocktail màu đỏ đến nơi, chẳng kịp đặt ly xuống bàn cô ta tròn mắt nhìn. Hải vươn tay, cơ thể tôi một lần nữa gọn ghẽ trong hai cánh tay khỏe mạnh rắn chắc của hắn:

– Tôi đưa cô đi viện.

Lúc này tôi chỉ cần thoát khỏi đây, thế nên gật gật đầu, cố tình chúi mặt vào lồng ngực ấm áp của Phan Đăng Hải. Chỉ cần tránh khỏi tầm mắt của gã Quân là được, mọi chuyện tính sau. Hải bế tôi lướt qua Quân, may đời gã không thèm chú ý gì đến tôi. Bên tai tôi là âm thanh õng ẹo của con khốn nạn đâm sau lưng tôi:

– Anh nhìn người ta tình cảm chưa kìa… em bầu bí thế này mà chẳng được anh bế lần nào!

Trái tim tôi vẫn vô thức nhói đau. Những lời nói kia như dao đâm vào tim tôi dù tôi đã cố gắng coi như không, đã khinh bỉ những gì xảy ra với Quân. Có điều, bao năm nghĩ đến gã, làm sao chỉ một cái xoay lưng là coi như không có? Nước mắt lặng lẽ rơi, tôi chỉ biết vùi mặt vào khuôn ngực rắn chắc trước mắt mà thút thít.

Phan Đăng Hải quẹt thẻ thanh toán xong bế tôi thẳng ra thang máy. Lúc này khuất tầm mắt của Quân, tôi lắc người đòi xuống. Để hắn bế tôi mãi làm sao được?

– Sếp ơi… tôi đỡ đau rồi, tôi tự đi được…

Không thể cứ vậy tự nhiên bình thường trở lại, tôi nhăn mặt ôm bụng tựa người vào thành thang máy. Phan Đăng Hải lướt qua bộ dạng của tôi, nhắm mắt lại thở hắt ra. Ban nãy hình như hắn bị tôi dọa một trận thì phải. Tự nhiên tôi lại cảm thấy hơi có lỗi với hắn. Hắn cứ đối xử tốt với tôi thế này, cảm xúc trong tôi khiến tôi tự thấy mình có lỗi với ba, với Ngọc Minh.

– Tôi đỡ nhiều rồi… không cần đến bệnh viện đâu ạ. Cảm ơn sếp tổng… tôi… chỉ toàn làm phiền anh. Áo anh… bị tôi làm ướt hết rồi…

Tôi áy náy, cúi mặt nói nhỏ mong có thể xoa dịu Hải.

– Cô không sao là tốt rồi. Ban nãy nghe cô khóc tôi nghĩ cần đưa cô đi cấp cứu đấy!

Phan Đăng Hải nhàn nhạt trả lời. Tôi mệt mỏi sau nỗi cay đắng đối diện với Trần Thành Quân, lê bước theo Hải xuống tầng hầm để xe. Đường về không khí trong xe có chút nặng nề. Ngả người ra sau, mắt nhắm hờ, tôi chẳng còn tâm trạng đâu mà vui vẻ.

– Khu vực cô ở ô nhiễm không tốt cho sức khỏe, tháng tới chuyển ra ngoài đi. Nếu cần tôi có thể giới thiệu cô vào khu nhà ký túc cho công nhân viên của Thắng Lợi.

Cho đến lúc này, tôi không thể phủ nhận Phan Đăng Hải là một vị sếp rất tốt với nhân viên. Tôi có chút xúc động đáp lời:

– Thôi… cảm ơn sếp tổng. Tôi ở đây quen rồi. Còn ba mẹ tôi nữa, tôi cũng muốn ở gần để còn quan tâm được đến họ.

Để vào tòa ký túc xá của Thắng Lợi, chắc chắn sẽ cần nhiều giấy tờ chứng minh nên tôi không muốn động đến. Tôi cũng không muốn mất công tìm nơi khác để dối trá. Khu vực này nhà không số, hẻm không tên rất khó tìm kiếm nên tôi mới để trong hồ sơ. Nếu như ai đó cố tình tìm tôi cũng không đơn giản tìm ra, ít nhất cũng phải đi hỏi từng nhà trong khu ổ chuột này thì may ra còn có câu trả lời.

Phan Đăng Hải không nói thêm, khi chuẩn bị bước xuống xe tôi cởi áo vest của hắn đưa lại:

– Tôi về đây, cảm ơn sếp thêm lần nữa ạ.

– Cứ mặc đi. Tôi không muốn ngày mai thấy cô ho.

Anh ta thật lòng lo cho sức khỏe của tôi chứ không phải như tôi nghĩ về chiếc váy trễ cổ tôi đang mặc. Tôi gật đầu mở cửa bước xuống, chưa đóng sập cửa lại Hải đã mở cửa bên kia bước ra khiến tôi hốt hoảng.

– Khu này đèn đường không có, chắc chắn nhiều tệ nạn!

Phan Đăng Hải đưa mắt nhìn một lượt nơi đang đứng, cau mặt nhận xét. Tôi lập tức nói:

– Vâng… tôi chạy ù một tí là vào nhà thôi ạ. Sếp về đi kẻo muộn!

Đúng là hết hồn với sự quan tâm của sếp tổng. Tôi không đợi Hải trả lời liền chạy một mạch vào trong ngõ, chỉ hi vọng hắn không đuổi theo tôi. Tôi nhanh chân quặt vào một hẻm nhỏ, đứng thở hồng hộc. Mẹ ơi, Phan Đăng Hải phán đoán như thần, trong không gian tranh tối tranh sáng, từ trong con hẻm có hai gã say rượu lừ lừ tiến lại tôi thật. Tôi đâu muốn gặp tình cảnh này chứ! Giờ chạy ngược lại dễ chừng đối diện với Hải một khi hắn chưa đi, còn cứ đứng đây thì lại đối diện với hai gã lưu manh này. Dù sao bọn chúng cũng không dễ làm gì tôi phải không? Còn có pháp luật kia mà!

Tim đập thình thình tôi đứng nép sát vào bức tường loang lổ. Mùi hôi thối từ bãi rác cuối ngõ đưa đến làm tôi bịt mũi nín thở. Ánh trăng trên cao soi sáng căn ngõ khiến không gian không quá tối tăm nhưng lại khiến tôi bị hai gã lưu manh phát hiện ra. Bọn chúng nhìn tôi, mắt sáng như sao lè nhè nói:

– Em gái, tối thế này sao lại đứng đây? Có muốn đi với bọn anh không?

– Bao nhiêu… nói đi để bọn anh tính?

Bọn chúng lắc lư tiến lại gần tôi. Tôi sợ hãi lắc lắc đầu, hai chân dường như đứng không vững:

– Các người nhầm rồi, tôi vào đây tìm người thôi, không phải như các người nghĩ đâu!