Bên Em Khi Hoàng Hôn Tắt Nắng

Chương 4



Tôi đặt một phòng chăm sóc đặc biệt trong bệnh viện cho ba tôi, đến khi rời phòng vô trùng ông cần một nơi để dưỡng bệnh. Dù con đường phía trước có thể rất dài nhưng trước mắt ba cần phải ở bệnh viện tốt bậc nhất thành phố này đã. Đăng ký xong phòng tôi vào đó nằm chờ đợi tin ba, bao mệt mỏi tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Suốt cả ngày hôm sau ba tôi vẫn im lìm chẳng có gì khác lạ, lòng tôi buồn vô hạn. Đến chiều tối được mấy nam y sĩ đưa về phòng, ông vẫn chưa có tiến triển gì, chỉ có may mắn duy nhất là vẫn còn duy trì được sự sống. Bác sĩ tạm kết luận ba tôi duy trì đời sống thực vật. Nếu nói là tôi vui thì không phải, chỉ là tôi nhẹ nhõm đôi phần, ít ra ba còn sống là còn hi vọng, ít ra ba nằm đó nhưng trái tim ba vẫn đập, ba vẫn còn trên thế giới này, vẫn còn ở bên tôi, chỉ là ba đang ngủ, một giấc ngủ rất dài.

Đúng lúc nhóm y sĩ nâng người ba tôi lên thì Quân đến, anh góp tay cùng họ đưa ba tôi nằm ngay ngắn trên giường. Tôi cảm thấy mình may mắn khi có chồng ở bên trong lúc tôi chơi vơi nhất.

Quân đặt hộp cơm cho tôi lên bàn tủ cạnh giường bệnh. Tôi đang ngồi bên ba, nhìn ba như ngóng chờ từng biểu hiện dù là nhỏ nhất. Đứng cạnh tôi Quân hỏi, đôi mắt anh đầy vẻ cưng chiều:

– Em đói chưa?

– Em chưa đói… còn sớm, mới có sáu giờ mà.

– Anh tiện qua cantin nên mua luôn, sợ lúc nữa lại hết.

– Anh vừa từ công ty về đây à? Hôm nay anh có phải qua kho không?

– Ừ, nãy anh từ kho về đây.

Im lặng vài giây Quân nâng cằm tôi lên, nhìn sâu vào mắt tôi anh tiếp lời:

– Đám cưới của mình thì…

– Em cũng định nói là phải hoãn lại thôi, làm sao tiến hành được nữa.

– Vậy mình cứ đăng ký kết hôn đi em nhỉ?

Trước khuôn mặt đẹp trai ngời sáng của Quân, cảm giác muốn nói gì đó với anh tôi lại thôi, khẽ gật đầu. Thực ra chuyện xảy đến thế này tôi chẳng còn tâm trí nào mà nghĩ đến chuyện kết hôn hay đám cưới, nếu đăng ký rồi tôi sẽ là vợ Quân, sẽ có thêm trách nhiệm với nhà chồng dù chẳng biết bao giờ đám cưới mới tiến hành được. Có điều, tôi không thể bắt anh chờ đợi tôi mãi được. Tôi cũng muốn sớm được ở bên anh mỗi ngày. Có anh tôi sẽ vững vàng hơn, công ty gia đình tôi cũng sẽ có thêm người gánh vác khi ba tôi như vậy. Tôi từng nói anh về công ty ba tôi làm việc nhưng anh còn lưỡng lự, anh nói không thích cảm giác “chó chui gầm chạn”, giờ thì anh có không thích cũng phải gánh vác rồi. Tôi chưa có kinh nghiệm kinh doanh thực tiễn trong khi so với tôi anh lại khá dạn dày, chẳng còn ai thích hợp hơn anh nữa. Mỉm cười với Quân, tôi bảo anh ngồi chờ tôi vào nhà vệ sinh một lát.

Phòng vệ sinh nữ gần phòng bệnh của ba tôi đang bị tắc cống, vào đến nơi tôi mới thấy trên tường có dán giấy chỉ dẫn sang phía đối diện, thế nên tôi đành bước về phía đối diện theo lối hành lang sau. Chưa kịp bước vào tôi bỗng nghe có tiếng người nói sau lùm cây cảnh cao quá đầu người đặt gần đó. Là giọng của Quân. Tim tôi thót lên một nhịp. Chú ý lắng nghe tôi muốn biết anh nói gì mà lại đem điện thoại ra góc kín đáo này nói chuyện, dường như để tránh tôi. Nếu nhà vệ sinh phía bên kia không gặp sự cố thì tôi sẽ chẳng bao giờ bước đến đây.

– Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng gọi anh liên tục như thế!

Bên ngoài có tiếng động khiến Quân giật mình, rất nhanh anh ngắt máy bước ra. Tôi không muốn đối diện với anh lúc này nên lùi người vào nhà vệ sinh. Không rõ ai gọi cho anh mà anh nói với giọng điệu đó, dường như người đó thường xuyên làm phiền anh nhưng anh không muốn tôi biết, hơn nữa giọng anh nói với người kia không quá gay gắt mà nhẹ nhàng như sợ kẻ đó mếch lòng. Trong thâm tâm tôi dấy lên nỗi hoài nghi. Rửa tay tôi bước khỏi nhà vệ sinh trở lại phòng bệnh của ba. Quân đang ngồi cạnh ba tôi, quay lại thấy tôi anh nở một nụ cười, chẳng có gì thay đổi nên khuôn mặt anh khiến tôi vững tin hơn một chút.

Nhìn hộp cơm nóng hổi, tôi bước đến bên cúi xuống hỏi Quân:

– Anh không mua hai hộp cơm ăn cùng em… hay em xuống kia mua cho anh nhé!

– Thôi, chốc anh phải đi, chỉ ngồi với em được một lát. Nốt tuần này là anh xong hợp đồng… sẽ rảnh rỗi hơn.

– Anh lại phải đi à… Từ ngày em về nước anh cứ bận liên miên…

– Ừ em về lại đúng đợt công ty vào dịp, đừng nghĩ gì nhé, để đêm nay anh vào thay ca trông ba cho em về nhà nghỉ ngơi.

– Thôi… ở đây cũng thoải mái, ba cũng… chỉ nằm đó thôi nên không cần đâu anh. Anh làm cả ngày vất vả rồi đêm đến cần nghỉ ngơi.

Quân nắm lấy đôi tay lạnh giá của tôi truyền vào đó hơi ấm, tôi bặm môi, nghĩ đến mẹ liền nói:

– Em muốn tìm mẹ mà lúc này chưa đi được, mẹ chủ động bỏ đi nên em cũng không muốn nhờ đến công an. Nếu anh có thể giúp em được chút nào thì tốt quá, mối quan hệ của anh ở thành phố này rộng hơn em…

Quân lắc đầu đáp:

– Thế giới rộng lớn thế này, mẹ vẫn còn trẻ còn khỏe, trong tay lại có tiền thì em tìm mẹ không đơn giản đâu. Nhờ đến công an thì may ra… Anh tin là mẹ sẽ sớm quay về với hai ba con thôi, chẳng qua lúc này mẹ còn sốc.

– Người muốn đi lẽ ra em cũng chẳng muốn tìm, có điều em muốn hỏi mẹ em nhiều điều… Có khi nào… mẹ bỏ ba con em đi theo người khác không hả anh?

Nói đến đây sống mũi tôi cay xè, tôi cố gắng không rơi nước mắt, không muốn phải rơi nước mắt vì người đàn bà ấy thêm một giọt nào nữa.

– Em đừng nghĩ linh tinh, mẹ không phải người như thế đâu.

– Nhưng… mẹ có thể đi đâu được hả anh?

– Em đã hỏi những người quen của mẹ chưa?

– Vâng… hôm nay em đã gọi hỏi người trong họ hàng với bạn bè của mẹ xem mẹ có đến đó không nhưng không anh ạ… Chuyện ba em bị ngã em cũng không muốn nói, không muốn công ty ba rối ren lên. Em chỉ báo cho mọi người ở công ty ba là ba ốm thôi. Từ mai em sẽ thuê người chăm sóc ba rồi lên công ty, anh cũng lo sắp xếp công việc hiện tại cho xong rồi đến nhé.

– Anh biết rồi vợ yêu.

Quân đưa hai tay bẹo má tôi, kéo mặt tôi xuống anh hôn lên môi tôi một cái, đúng lúc có y tá bước vào phòng khiến tôi nóng bừng cả mặt. Có anh rồi tinh thần tôi cũng khá hơn. Tôi đã chuẩn bị tâm lý ba nằm thực vật nên giờ có buồn thì lòng cũng nhẹ nhàng hơn. Cô y tá dặn dò tôi vài câu rồi bước ra. Quân nhìn đồng hồ, nhận thấy phải đi anh hôn lên trán tôi thay lời từ biệt.

Còn lại mình tôi bên cạnh ba, không gian tĩnh lặng làm tôi nhớ đến câu nói ban nãy qua điện thoại của Quân. Tôi không muốn hỏi thẳng anh, cảm thấy mình nên tự tìm hiểu. Trên hết, tôi vẫn tin anh. Có thể nào tôi không tin anh mà lại muốn lấy anh chứ? Tôi tin anh không kém việc tôi tin ba tôi trong sạch, tôi sợ mẹ tôi ở nhà một mình bao ngày sinh tâm bệnh rồi tự tưởng tượng linh tinh, cũng như tôi lúc này không muốn làm Quân nghĩ tôi là vợ mà không tin tưởng chồng.

Tôi đăng nhập mạng xã hội. Vào trang cá nhân của Quân, bức ảnh tôi và anh nắm tay nhau hạnh phúc trước biển vẫn được anh để nguyên vị có gắn thẻ tên tôi, cũng như tôi để tấm ảnh khuôn mặt hai chúng tôi cùng selfie, bao quanh hai đứa là một viền trái tim đầy ngộ nghĩnh. Mỉm cười đọc thêm một lần những dòng bình luận bên dưới. Mối quan hệ của chúng tôi đã sớm được công khai ngay từ những ngày đầu tôi nhận lời yêu anh. Chúng tôi còn trở thành câu chuyện tình đầy ngưỡng mộ trong mắt đám đàn em ở trường đại học. Cuộc đời này… đâu phải ai cũng có được may mắn đó? Hai năm yêu xa chúng tôi vẫn thường nhắn tin gọi điện cho nhau, cảm giác như chẳng còn khoảng cách, có gì vui buồn cũng chia sẻ với nhau. Anh đi đâu cũng báo cáo với tôi, nhiều khi còn chụp ảnh những gì hay ho khoe tôi nữa. Ai chẳng có lúc bận rộn, có lẽ tôi cả nghĩ quá rồi…

Sáng hôm sau, tôi thuê một bác y tá có tuổi trong bệnh viện giúp tôi trông nom ba rồi trở về nhà. Sắp sửa một hồi tôi đến công ty ba. Mọi người trong công ty thấy tôi đều vui vẻ chào đón. Bình thường tôi vẫn hay đến công ty gặp ba nên nhiều người không lạ gì tôi. Nếu không có chuyện đau lòng xảy ra, theo kế hoạch tuần này tôi đã đến đây để ba dần bàn giao việc kinh doanh cho tôi. Giờ không phải là lúc tiếc nuối, tôi muốn gặp thư ký của ba tôi, muốn xem mặt “con hồ ly tinh” đó ra sao, muốn hiểu rõ ràng mọi chuyện xem thế nào.

Mười giờ sáng, chiếc bàn thư ký nhỏ trước phòng làm việc của ba tôi vẫn trống trơn, dường như không có thư ký nào đến đây làm việc cả. Tôi không đem chìa khóa phòng làm việc của ba đi, chỉ muốn ngồi ngoài chờ, không muốn đánh động ả thư ký vì tôi tin ả không biết mặt tôi. Lần gần nhất tôi đến công ty gặp ba thì vẫn bác Hoa có tuổi làm thư ký cho ba, sau đó bác ấy về hưu. Tôi chỉ gọi điện báo với phòng hành chính của công ty ba tôi mệt cần nghỉ ngơi ít ngày, không lẽ vì lý do này mà ả thư ký của ba tôi cũng tự cho phép mình nghỉ luôn sao? Hay ả đã nghe được ở đâu thông tin ba tôi gặp tai nạn nên chuồn êm?

Bước xuống cổng công ty, mở cửa phòng bảo vệ tôi gặp bác Hùng. Từ ngày còn nhỏ theo chân ba đến công ty tôi đã thấy bác rồi, bao nhiêu năm bác chẳng già đi là bao. Tôi cười hỏi bác: .

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

– Bác Hùng đang bận không ạ, lâu lắm rồi cháu không vào đây, dạo này bác có khỏe không bác?

– Nguyệt đấy à, bác vẫn khỏe. Vào đây, vào đây bác hỏi chuyện. Từ hôm cháu về nước cứ vội vội vàng vàng nên bác cũng chưa nói chuyện được. Ăn đồ ăn Tây trắng đẹp hẳn ra đấy cháu gái!

Tôi bước vào ngồi cạnh bác Hùng trong căn phòng bảo vệ chật hẹp. Bác rót chén trà nóng thơm mùi nhài đưa ra trước mặt tôi. Đón lấy chén trà, tôi cười trả lời:

– Cháu vẫn thế thôi, à có khi cháu già đi nhiều ấy bác.

– Thế chuẩn bị cho chúng tôi ăn cỗ chưa thế cháu gái?

– Bác yên tâm, kiểu gì cũng sẽ có cỗ mời bác ạ.

– Vẫn còn yêu cậu kia chứ cháu?

Bác cũng để ý thật, có mấy lần Quân đưa tôi đến cổng công ty mà bác cũng nhận ra. Tôi ngài ngại vâng dạ, vào chuyện chính tôi hỏi bác:

– Sao hôm nay thư ký của ba cháu không thấy đến bác nhỉ. Mọi khi cô ấy có đi làm không bác?

– Có, tuần trước cô ấy vẫn đi làm bình thường mà, từ hôm qua thì hình như bác không thấy đến thôi.