Bên Em Khi Hoàng Hôn Tắt Nắng

Chương 40



Ngồi bên cạnh Phan Đăng Hải trong phòng tư vấn của bệnh viện Thanh Ngọc, tôi nghe chị bác sĩ tầm tuổi bốn mươi giải thích cho chúng tôi được rõ:

– Kỹ thuật IVM có ưu điểm tránh làm buồng trứng bị quá kích so với kỹ thuật IVF cùng nhiều ưu điểm khác, tuy nhiên tỉ lệ thụ thai chỉ khoảng 30%.

Tôi gật đầu hiểu khó khăn còn chờ đợi chúng tôi rất nhiều, cũng chuẩn bị tâm lý cho những điều tồi tệ nhất.

– Thế việc phải tiêm thuốc thì thế nào… có phải là tiêm rất nhiều đúng không bác sĩ?

Hải lo lắng hỏi, chị bác sĩ mỉm cười nhẹ nhàng đáp:

– Sản phụ điều trị bằng IVM sẽ chịu ít đau đớn hơn IVF, cũng không cần phải tiêm hormone để kích trứng đỡ ảnh hưởng đến sức khỏe sản phụ. Hơn nữa, phương pháp này không cần theo dõi bằng siêu âm, thử nội tiết nhiều lần và thời gian điều trị ngắn hơn so với thụ tinh ống nghiệm IVF bình thường.

Nghe có tiếng thở nhẹ bên tai, vẻ căng cứng trên khuôn mặt Hải cũng giảm đi, tôi mỉm cười nhìn anh, xiết chặt bàn tay anh vào những ngón tay tôi. Nở nụ cười mỏi mệt tôi đáp lại bác sĩ:

– Vâng… em hiểu rồi bác sĩ ạ. Chúng em muốn tiến hành kỹ thuật IVM ở bệnh viện mình.

– Vậy hai bạn xuống phòng 103 làm các thủ tục cần thiết nhé.

Tôi và Hải cùng ký vào nhiều loại giấy tờ, đúng lúc đó có chuông điện thoại. Là mẹ tôi gọi về từ Mỹ, tôi lập tức bước ra ngoài đến một nơi yên tĩnh để nghe và để tránh cơn xúc động. Tôi đang mong tin từ mẹ vô cùng. Mẹ đã nói hôm nay các bác sĩ bên Mỹ khám cho ba giờ đang chờ kết quả.

– Mẹ ạ? Tình hình thế nào rồi hả mẹ?

– Ừ, các bác sĩ bên này hội chẩn và quyết định sẽ phẫu thuật cho ba con. Mẹ gọi để thông báo, sáng thứ 5 sẽ tiến hành Nguyệt ạ.

– Vâng… con sẽ báo cho anh Hải biết tin này… họ nhận phẫu thuật cho ba là còn có hi vọng mẹ ạ. – Tôi mừng đến run rẩy trả lời mẹ.

– Ừ… mẹ cũng đang mừng lắm nên gọi báo ngay cho con. Thôi con làm việc đi nhé!

Tôi nghe tin từ mẹ, niềm vui từ đâu lan tỏa từng tế bào trong cơ thể. Ba tôi im lìm suốt gần một năm qua, tôi cứ sợ một kết luận tăm tối… Còn phẫu thuật có nghĩa là còn hi vọng, nếu không khám xong cho ba họ đã từ chối rồi!

Tôi mừng mừng tủi tủi bước lại phòng làm thủ tục. Hải hoàn thành việc đóng tiền, quay ra thấy tôi anh cảm nhận ngay được chẳng cần tôi phải nói, gương mặt anh thoáng sáng lên. Cất lại giấy tờ anh bước cùng tôi ra khỏi phòng, đóng cửa lại anh hỏi tôi:

– Mẹ nói thế nào hả Nguyệt… tin tốt phải không?

– Vâng… các bác sĩ bên đó nhận phẫu thuật cho ba rồi anh ạ… em mừng quá… hức hức…

Hải mỉm cười, anh thở nhẹ một hơi cúi xuống nhìn khuôn mặt ửng đỏ của tôi:

– Bước đầu như vậy là tốt rồi… chúng ta cùng chờ kết quả cuộc phẫu thuật.

– Vâng… hức hức… mong là… ba tỉnh được trở lại…

Những ngày tiếp theo, tôi cùng Hải hồi hộp chờ đợi tin tức về ba từ Mỹ. Tôi cũng cần phải chờ thêm thời gian mới có thể tiến hành bước đầu tiên là chọc hút noãn nên lúc này tâm trí tôi chỉ hướng về ba.

Đêm thứ năm tại Việt Nam cũng là trưa thứ năm bên Mỹ, tôi lập tức gạt nút nghe khi mẹ gọi về. Mẹ khóc qua điện thoại nhưng là âm thanh vui mừng:

– Nguyệt… ca phẫu thuật thành công rồi… hức hức… ba con sẽ sớm tỉnh lại thôi… trời đất ơi… con biết không… bao nhiêu ngày qua mẹ đã dằn vặt bản thân mình thế nào… mẹ cũng đã xóa hết nỗi giận hờn với ba con rồi… mẹ chỉ cần ông ấy tỉnh lại thôi, ông ấy muốn làm gì cũng được… ông trời thương nhà chúng ta rồi Nguyệt ơi…

– Vâng… chắc chắn vì ba là người tốt nên ông trời mới thương ba đấy mẹ ạ…

Tôi sụt sịt đồng tình với mẹ. Người bên cạnh tôi ôm lấy tôi vào lòng cùng chia sẻ niềm vui lớn đến với tôi sau bao lo lắng, sau bao ngày tôi khốn khổ sợ hãi mất ba. Ba tôi… người ba tôi yêu thương nhất, người đàn ông tôi ngưỡng mộ nhất, người yêu thương tôi vô điều kiện… ba tôi sắp tỉnh lại, sắp trở lại là người ba hào sảng của tôi rồi. Còn niềm vui nào lớn hơn đây? Tôi cứ vậy khóc không ngừng trong lòng Hải…

Chỉ ngay ngày hôm sau là ba tôi có dấu hiệu hồi tỉnh. Những ngón tay ba có cử động rất nhỏ, nhưng chỉ cần thế thôi, mẹ tôi đã lại khóc tu tu gọi điện báo cho tôi. Tôi như phản ứng dây chuyền lại khóc tu tu ôm lấy Hải. Ba tôi đang dần hồi tỉnh như phán đoán của các bác sĩ thật rồi!

Một tuần sau đó, mỗi ngày mẹ tôi lại gọi điện về báo những tiến triển của ba. Cho đến một ngày, đôi mắt ba dần hé mở. Mẹ tôi mừng đến không nói được câu gì, chỉ ôm lấy ba tôi mà khóc. Ba tôi chưa thể nói được nhưng đôi mắt ba cho mẹ câu trả lời. Mẹ tôi hỏi, ba tôi nhắm mắt như lời xác nhận. Ba tôi đang trở lại, ba đang hồi phục dần. Còn điều gì kỳ diệu hơn xảy đến với tôi trên cuộc đời này nữa? Nếu có thì… chỉ là một đứa con, đứa con của riêng tôi và Phan Đăng Hải…

Sau thủ thuật chọc hút noãn lần đầu tiên làm Hải lo lắng không yên, tôi cùng anh hồi hộp chờ đợi kết quả. Tiếc rằng cuộc sống không phải là những đường bằng phẳng, việc thụ thai gặp vấn đề không thể tạo thành phôi vì noãn của tôi quá yếu. Nghèn nghẹn trong cổ họng nghe bác sĩ thông báo, tôi muốn khóc cũng không sao khóc thêm được, chỉ đứng lặng như gỗ đá. Hải xoa vai động viên tôi:

– Cứ bình tĩnh em ạ… để cơ thể phục hồi đã… năm sau chúng ta làm lại.

Năm sau sao? Không… tôi không có nhiều thời gian. Thời hạn mẹ chồng tôi đặt ra… Tôi lau nước mắt vừa rơi trả lời Hải:

– Em sẽ nghe theo chỉ định của bác sĩ, khi nào được phép thì em làm tiếp anh ạ, cứ chờ đợi em sốt ruột lắm.

Hải không muốn nghe tôi nhưng anh hiểu một khi ý tôi đã quyết, nếu anh cố tình ngăn cản chỉ khiến tôi thêm đau khổ.

Đúng lúc tôi chán nản đến tuyệt vọng ấy, có một niềm vui lớn thay thế trong cõi lòng tôi. Năm giờ sáng, khi tôi còn trong vòng tay Hải chưa tỉnh giấc mẹ đã gọi điện về. Tiếng mẹ reo lên qua điện thoại:

– Nguyệt… ba con… ba con vừa nói được rồi… ba con nói câu đầu tiên là: “Nguyệt… con Nguyệt đâu?” Ba con nhớ con đầu tiên đấy…

Niềm vui làm khuôn mặt mẹ tôi ngời sáng. Nước mắt trào ra, tôi nuốt một ngụm để có thể tin vào hiện thực. Ba tôi… ba tôi nhớ đến tôi đầu tiên, ba nhớ đến đứa con gái nhỏ của ba đầu tiên sao? Tôi sụt sịt, lí nhí đáp lại mẹ trong cảm xúc dâng trào:

– Quá tuyệt rồi mẹ… ba sẽ bình thường trở lại thôi… mẹ cố gắng chăm sóc ba cho tốt, có tin gì mới mẹ lại gọi cho con mẹ nhé!

– Ừ… mà mẹ vui quá, quên mất ở nhà mới có năm giờ sáng…

– Không sao đâu mẹ, mẹ gọi cho con lúc nào cũng được, con ngóng từng giây mẹ ạ…

– Mẹ biết rồi, ban nãy mẹ bảo ba con là con còn ở Việt Nam, chỉ có mẹ đưa ba sang Mỹ điều trị, ba con hiểu hết đấy con ạ, con đừng lo lắng gì nhé! Các bác sĩ dự đoán khi não ba hồi phục hẳn ba sẽ có thể đi lại được. Họ cũng không ngờ vào khả năng phục hồi của ba con, còn nói cứ như có “God” phù hộ cho ba đấy con ạ.

– Vâng… con vui lắm…

– Ừ thôi con ngủ tiếp đi, còn sớm, thế việc kia thế nào rồi con?

– Chúng con đang chờ đợi thôi mẹ ạ. Thôi con ngủ tiếp một tí mẹ nhé!

Tôi gạt tắt máy, không muốn chuyện buồn của tôi làm mẹ phải suy nghĩ, rồi nhỡ đâu mẹ lại lỡ miệng nói cho ba tôi nghe thì… Hải cũng vừa nghe những gì mẹ tôi nói, niềm vui đầy ắp trong mắt, anh cụng trán vào trán tôi, môi chạm môi, bàn tay hư hỏng lại luồn vào áo. Buổi sáng Phan Đăng Hải thường có nụ hôn chào đón ngày mới với tôi như vậy, có hôm hứng lên còn “vận động yêu đương” nhiệt tình làm hôm đó tôi lờ đờ cả buổi sáng. Cảm xúc khi nãy còn chưa lắng xuống, tôi gạt tay Hải ra chia sẻ:

– Ba nói được rồi… ba hỏi đến em đầu tiên đấy anh ạ… em vui quá hức hức…

– Ừ, anh biết là sẽ thế mà… đúng là con gái rượu của ba… chúc mừng mẹ con em…

Hải mơn man hôn lên má tôi, bàn tay lớn lại chui vào váy ngủ, tìm đến nơi tư mật bên dưới trêu chọc. Đánh thức sớm Hải thế này… xem ra tôi cần ngoan ngoãn chiều anh rồi. Hơn hết tôi cũng yêu anh vô cùng, cũng khao khát anh vô cùng. Tạm gạt bỏ cả niềm vui và nỗi buồn, tôi quyết định tập trung vào khoảnh khắc hiện tại, tận hưởng nhịp điệu vợ chồng ngọt ngào hạnh phúc bên anh…

Ba tôi hồi phục như ăn rau chân vịt của nhân vật thủy thủ “Papai”, sau một tháng từ lúc nói được ba bắt đầu đòi tập đi. Những bước chân đầu tiên ba cần sự trợ giúp của người khác, mẹ tôi vui như tết đứng quay video trực tiếp khoe tôi. Tôi nhìn ba qua video call, nước mắt chảy dài, ba gật đầu ra hiệu ba đã nhìn thấy tôi, có điều ba chưa nói nhiều được. Ba gọi duy nhất tên tôi qua màn hình điện thoại, thế nhưng chỉ cần như vậy thôi đã đủ làm tôi vui đến run rẩy. Tôi vẫn cứ chẳng dám tin vào hiện thực, vẫn cứ ngỡ chỉ là một giấc mơ.

Mẹ tôi hồ hởi nói:

– Bao giờ ba con nói nhiều được, mọi thứ nhanh nhẹn trở lại mẹ mới kể chuyện cho ba nghe, còn để ba con gặp con rể nữa chứ. Mẹ chẳng dám kể gì hết đâu, sợ ba con sốc.

– Vâng… Lúc này đừng gây bất cứ cảm xúc hay xáo trộn nào cho ba mẹ nhé!

– Ừ… mẹ biết rồi con không cần phải dặn đâu.

– Thế mẹ nhé… con ngắt máy đây.

Tôi chưa để ba gặp Hải, trong sâu thẳm tôi có một nỗi sợ hãi mơ hồ, đó là ba nhận ra anh, thậm chí có thể ba còn căm thù anh. Nhưng có lẽ tôi đã lo lắng quá rồi, nhất định ba sẽ không biết anh là ai, cũng như ba không thể biết hiện tại anh là tổng giám đốc của Thắng Lợi, cả ngày xưa nữa anh cũng chẳng có liên quan gì đến ba.