Bên Em Khi Hoàng Hôn Tắt Nắng

Chương 7



Quân cúi xuống hôn lên hõm cổ tôi, hai tay gọng kìm ra sức xiết chặt mặc tôi vùng vẫy. Toạc! Gã điên cuồng xé toạc chiếc áo sơ mi tôi đang mặc. Tôi lắc đầu, toàn thân chống cự trong bất lực. Môi gã lần tìm đến nơi vun đầy trên ngực tôi, dùng răng cắn xé áo lót của tôi, bàn tay kia lần mò chui vào váy. Nhân lúc gã phải dùng một tay cởi bỏ thắt lưng, tôi mím răng hết sức bình sinh, dùng đầu gối đạp một phát chí mạng vào giữa hai chân gã.

Quân gầm lên một tiếng, mặt mũi đen kịt nhăn nhó gã cong người ôm lấy thằng em đau điếng. Tôi không có thời gian mà quan sát gã, chỉ biết cần phải thoát khỏi đây, sấp ngửa chạy ra khỏi nhà. Nhà tôi chẳng có ai, nếu tôi cứ chạy lên gác thì không phải là cách hay, sức tôi làm sao bằng được gã, thế nên tôi chạy ra ngoài. Gã chỉ chậm hơn tôi một nhịp, ngay sau đó cặp chân dài của gã đuổi theo tôi. Tôi vừa chạy vừa vẫy xe trong hoảng loạn, mồ hôi cùng nỗi sợ hãi căng tràn lồng ngực. Hai tay giữ lại vạt áo xộc xệch, tóc tai tôi rũ rượi. Trong khoảnh khắc Quân chỉ còn cách vài mét tôi đã kịp lên một chiếc taxi vừa đến. Ngồi trong xe nhìn lại phía sau, Quân tức tối gầm lên một tiếng tôi mới tin là mình thoát được khỏi gã. Lúc này tôi mới dám thở phào một hơi, tim vẫn còn đập thùm thụp nhưng tôi biết mình đã an toàn.

– Sao rũ rượi thế em gái? Chồng đánh à?

Tôi chẳng biết phải nói gì. Dù thế nào tôi với Quân nhìn vẫn rất xứng đôi, tôi và gã còn suýt là vợ chồng, nói gã định cưỡng hiếp tôi nghe có vẻ không được hợp lý. Tôi chẳng nói gì với anh lái xe, chỉ thở dài một hơi, cố gắng chỉnh trang lại váy áo được chút nào tốt chút ấy. Nhớ ra trên người tôi chẳng có gì, di động không, tiền không, giấy tờ không, tôi đi vội quá giờ phải về nhà mới lấy được, thế nên tôi đành nói:

– Anh đưa em qua ngõ 128 phố X. Em bị đuổi đánh nên không mang theo tiền. Phiền anh chờ em một chút ở đầu ngõ nhé!

– OK.

Taxi dừng ở đầu ngõ, tôi chạy vài bước vào trong, gõ cửa nhà con bạn thân từ ngày đại học. Cái Vy bạn tôi đang gội đầu, nghe tiếng tôi nó đành gác lại mái tóc ướt nhẹp ra mở cửa. Nhìn tôi trong bộ dạng tan tác nó ngạc nhiên tròn mắt hỏi:

– Mày làm sao thế Nguyệt?

– Cho tao vay ít tiền trả tiền taxi cái đã.

Trả xong tiền taxi, tôi thất thểu bước trở lại nhà Vy. Vy không phải là người thành phố này, học xong nó không muốn về quê nên thuê trọ ở đây, sống có một mình nên khá thoải mái. Vy vứt cái áo sơ mi cho tôi mượn, ngồi cạnh con bạn thân tôi mới trấn tĩnh lại mà kể tất cả mọi chuyện cho nó nghe về Quân.

Vy vừa ngạc nhiên lại vừa thất vọng, nó bĩu môi:

– Tao cứ tưởng lão Quân soái ca thế nào, mất công ngưỡng mộ bao năm. Mẹ thằng chó! Để tao cho con kia một trận!

– Thôi, loại người như nó đánh ghen cho bẩn tay, phút cuối nó lại còn định cắn càn, may đời tao thoát được, hú vía!

– Cũng còn may cho mày, tao mà là mày tao thuê người nện cho nó một trận, tưởng thế là xong à?

– Thôi, giờ tao chỉ muốn được yên, oán chồng oán cũng chẳng để làm gì, nó cũng chẳng xơ múi được gì từ tao, may nữa là tao chưa giao công ty nhà tao cho nó…

Tôi thở dài một hơi, nhớ ra sáng mai theo kế hoạch tôi và Quân sẽ cùng đến công ty gia đình tôi làm việc. Lỡ kế hoạch thế này gã cũng phải mất cả công việc tốt bên công ty kia như lời gã nói, vậy thì cũng coi như bài học cho gã.

– Thế cái nhà mày cứ kệ nó làm loạn ở đấy à, mà nó bỏ về thì lại dâng cho trộm.

– Thì tao còn làm được cái gì nữa, không có mày thì còn đếch có cái áo mà mặc.

Ánh mắt con Vy bỗng chiếu vào ngực tôi, nó cười đểu:

– Lần đầu tiên thấy xôi của mày, cũng đầy đặn phết nhở? Thằng Quân nhịn cũng giỏi đấy!

– Lạy mày, thôi đừng nhắc đến nó nữa. Giờ cho tao mượn điện thoại tao gọi công ty bảo vệ cái đã.

Tôi chẳng nghĩ được gì, ít nhất tôi cũng cần có người bảo vệ thì mới về nhà được. Ba mươi phút sau, một vệ sĩ kiêm lái xe vạm vỡ mặc âu phục đen đeo kính đen nhìn rất chuyên nghiệp xuất hiện, tôi hài lòng từ biệt con bạn tốt ra về.

Khi tôi về đến nhà, Quân đã bỏ đi từ lúc nào, gã còn cẩn thận chốt lại cổng cho tôi. Có lẽ gã thấy mọi chuyện như vậy là quá đủ. Xem lại camera an ninh gắn ở cổng, tôi thấy gã bỏ đi ngay sau khi tôi chạy trốn.

Chuyện tình bốn năm của tôi và Quân kết thúc theo cái cách không thể nào chuối củ hơn, nghĩ vừa giận tím mặt lại vừa cảm thấy có gì đó tức cười. Cứ ngỡ yêu đương đậm sâu, gắn bó dài lâu, ai dè lại thành kẻ bản thân ghét đến thấu phổi. Nhếch miệng cười chua chát, ngó thấy chai rượu ba tôi đang uống dở để trên tủ kính bếp, tôi lôi ra nhâm nhi. Có một mình mình, uống bao nhiêu cũng chẳng ai ngăn, say thế nào cũng chẳng ai quản, vừa tự do lại vừa cô độc, cảm giác này chẳng thú vị chút nào cả… Tôi đang thất tình, đang thất tình đấy! Cứ đinh ninh vài ngày nữa làm cô dâu xinh đẹp được yêu thương nhất thế giới này, có được soái ca trong mơ, có điểm tựa vững chãi trước sóng gió cuộc đời đang ập đến, cuối cùng lại thành bị cắm một cái sừng dài cả mét, bị coi như cái mỏ tiềm năng của gã họ đào, rồi lại còn suýt thành nạn nhân của một vụ hấp diêm, còn cái gì tức cười hơn nữa không? Tôi cười nửa miệng nhìn theo bóng chai Chivas, cảm thấy thế giới trước mặt xoay tròn như trong cơn gió lốc khiến tôi chẳng thể dậy nổi, chẳng thể vào với ba tôi đêm nay được nữa rồi…

Chẳng uống được bao nhiêu chất cồn tôi đã buồn ngủ nên cũng coi là cái lợi, tỉnh dậy trong trạng thái ê ẩm tê bì cả cánh tay. Cảm giác cuộn lên trong bụng khiến tôi chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, bao ấm ức về chuyện tình với gã họ “đào lai sở” cũng theo những gì trong bụng tôi trào hết ra ngoài. Tôi tự hứa với lòng sẽ không buồn đau một phút giây nào về quá khứ đã qua nữa. Những kỷ niệm tươi đẹp của mối tình thuở sinh viên tôi sẽ cất lại một góc êm dịu trong trái tim, tôi trân trọng những cảm xúc ấy, còn người đàn ông kia, nếu ngay cả lúc ấy gã đến với tôi cũng chỉ vì động cơ thấp hèn thì tôi cũng chẳng quan tâm…

Hứa với lòng là vậy nhưng lúc này nước mắt của tôi bỗng từ đâu kéo đến, như mưa nguồn, như thác lũ. Tôi khóc như chưa bao giờ được khóc. Bao đau khổ dồn nén chất chồng khiến tôi cảm thấy mình đang ở hố sâu địa ngục. Trong phút chốc, tôi không còn ai cả. Tôi đã nghĩ mình có Quân, ít ra cuộc đời mình còn may mắn, ít ra mình còn một điểm tựa khi tôi mất hết người thân, vậy mà… Tôi chỉ còn một thân một mình đối diện với thế giới này. Tôi chẳng còn ai nữa rồi, chẳng còn ai nữa… Tôi cứ vậy ngồi phịch xuống sàn nhà mà khóc, khóc đến mức lạc cả tiếng, khóc đến nỗi họng bỏng rát, hai mắt sưng híp tịt cũng chẳng ai nghe đến. Tận cùng của cô đơn có lẽ là cảm giác này, thứ cảm giác muốn dồn con người ta xuống vực sâu tăm tối, chẳng còn chút ánh sáng của ngày mai, của hi vọng… Tôi lúc này, tuyệt vọng, bi ai, đau đớn, bàng hoàng, giống như đang ở trên đỉnh núi cao bỗng chốc trượt chân rơi xuống vực sâu thăm thẳm…

Chẳng biết bao lâu tôi mới gượng dậy khỏi sàn đá hoa lạnh lẽo. Tôi còn có ba, ba cần tôi, công ty cần tôi, tôi không thể buông bỏ, tôi cần phải vững vàng. Đừng khóc lóc ỉ ôi như trẻ con đòi kẹo, cuộc đời không phải là một trò đùa, vận mệnh không thể nào chống cự, chỉ có thể nương theo mà vươn lên. Đúng, tôi phải vươn lên! Tôi được sinh ra trên thế giới này không phải để chịu khuất phục, không phải là cánh bèo được số phận o bế, lúc nước nổi ở đỉnh cao mà khi khô hạn phải chịu kiếp bùn lầy. Tôi phải chèo lái cuộc đời mình dù số phận có khắc nghiệt đến thế nào, đó mới là tôi, Lương Minh Nguyệt, cô con gái mạnh mẽ ba tôi luôn tự hào, luôn mong đợi mà chẳng cần thằng con trai nào nối dõi.

Tôi bước đến bồn rửa mặt lau sạch nước mắt, dậm hai tay vào mắt giữ một hồi cho đôi mắt bớt sưng mọng. Thở hắt ra, tôi hiểu hơn lúc nào hết tôi cần phải mạnh mẽ, tất cả những gì số phận muốn đánh gục tôi nhất định tôi sẽ đón nhận, sẽ coi tất cả là thử thách để tôi luyện lòng người.

Tối qua tôi đang ăn dở chiếc bánh mì, vừa ăn đã nghẹn lại trước những bức ảnh và video mà thám tử gửi đến, bụng rỗng lại thêm rượu mạnh khiến dạ dày tôi cồn cào. Chán nản ôm bụng, tôi vứt lại tất cả, lên xe hơi của vệ sĩ để đến bệnh viện. Ở nơi đông người, nhất định tâm trạng của tôi sẽ tốt hơn. Tôi đến với ba tôi một lát, dặn dò bác y tá rồi qua công ty, tập trung giải quyết những gì tôi cần phải đối mặt hơn là cứ chìm vào những gì tồi tệ.

Khi tôi bước vào công ty, bác Hùng bảo vệ bỗng gọi tôi:

– Nguyệt, bác có cái này muốn cho cháu xem.

Tôi giật mình vội bước vào phòng bảo vệ. Hôm trước tôi đã nhờ bác nghĩ cách giúp tôi xem cô thư ký kia liệu có thể kiếm ở đâu, dĩ nhiên bác không hiểu nguyên nhân nhưng có vẻ bác cũng lục tìm lại những hình ảnh camera có mặt cô ta.

– Cháu nhìn này, biết đâu hình ảnh này có thể giúp được cho cháu.

Tôi sững lại trước hình ảnh Hà xách một chiếc túi vải bao chai nước như kiểu túi giữ nhiệt, phải rất tinh mắt mới có thể soi ra được logo của tổng công ty Thắng Lợi trên chiếc túi nhỏ đó. Quả thực, nếu công ty tôi không cùng ngành hàng với Thắng Lợi, có lẽ hình ảnh này không có ý nghĩa gì cả, thế nhưng chúng tôi cũng có loại túi gần giống như vậy làm quà tặng riêng cho cán bộ nhân viên trong công ty, điều ấy có nghĩa là… cô ta hoặc người thân của cô ta từng là nhân viên của Thắng Lợi? Có thể cô ta mới vào nên không biết loại túi của công ty chúng tôi, thế nên cô ta nghĩ không ai chú ý đến loại túi mà cô ta sử dụng. Chi tiết này vô cùng đắt giá, mắt sáng lên, tôi cảm ơn bác Hùng một tiếng rồi bước nhanh lên phòng làm việc. Hà có liên quan đến Thắng Lợi, đối thủ lớn của chúng tôi. Điều này có nghĩa là gì? Tổng công ty Thắng Lợi lâu nay không để chúng tôi vào mắt, có khi nào lúc này bọn họ muốn thâu tóm chúng tôi không?