Bên Lồng Ngực Trái

Chương 13: Ảo Ảnh



Vừa sáng sớm là Mộc Miên đã đến trụ sở công ty cổ phần X để làm việc với một số nhà tài trợ và ban điều hành ở đó. Sắp đến Tết nên thời gian diễn ra chung kết càng phải chu toàn và không được trì trệ, tân hoa hậu năm nay cũng chỉ có vài tháng để trau dồi để đến với đấu trường nhan sắc quốc tế, tranh thủ thời gian càng nhanh càng tốt, có trục trặc thì kế hoạch xem như tất cả đều đổ bể.

- Cảm hơn các vị đã tin tưởng tôi, Tôi rất vui vì lần hợp tác này của chúng ta.

Mộc Miên bắt tay chào các nhà tài trợ và ban tổ chức rồi ra về.

- Để tôi tiễn cô.

Ái Như, đương kim hoa hậu chủ động ngỏ lời và đi cùng Mộc Miên rời khỏi toà nhà.

- Tôi rất vui khi cô chấp nhận thiết kế vương miện cho chủ đề năm nay. Nghe danh đã lâu bây giờ mới được tiếp xúc, quả là vượt ngoài mong đợi của tôi.

- Tôi cũng vậy đấy, chỉ biết cô qua ảnh trên báo và những video về hoạt động của công ty, bây giờ mới được gặp mặt. Hình như cô còn thắng được giải 'Ngọc nữ nhân ái'.

- Đúng vậy, năm đó tôi thắng được giải phụ và cả ngôi vị cao nhất, cũng là hoa hậu thu hút truyền thông nhất cho đến thời điểm hiện tại.

- Thật sự tôi khâm phục cô, để đạt những thành tựu như bây giờ không phải là điều dễ dàng.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện với nhau rất vui vẻ cho đến khi đến thang máy thì vô tình Ái Như va phải nhân viên khiến cafe đổ hết vào váy của cô ấy.

- Úi!

- Chị... Chị Như...

Cô nhân viên xanh mặt vội vàng luyên thuyên trấn an cô ấy.

- Chị đợi một chút, em tìm khăn giấy cho chị ngay.

- Ừm... Thôi được rồi, không sao đâu. Chị vào thay bộ khác là được.

Ái Như mỉm cười với cô nhân viên ấy rồi quay sang nói với Mộc Miên.

- Chúng ta vào trong thôi!

Mộc Miên mỉm cười với cô nhân viên kia và đi cùng Ái Như vào thang máy. Tuy nhiên, khi Mộc Miên vừa quay lưng đi vào thì Ái Như đã liếc mắt nhìn nhân viên với sắc mặt giận dữ rồi mới vào trong.

Vốn dĩ gia thế của Ái Như không hề tầm thường, dây mơ rễ má với người trong showbiz rất rộng nên năm đó chọn cô ấy đăng quang chính là con cờ truyền thông tốt nhất, dễ dàng thu hút nhà tài trợ cho mùa giải những năm sau. Tuy rằng đấu trường quốc tế và cả nhiệm kỳ không nổi bật nhưng với truyền thông mạnh nên cái tên Ái Như vẫn chưa bao giờ hết hạ nhiệt cả.

Trong khi Mộc Miên không để ý thì Ái Như đã bày ra vẻ mặt tức tối, hậm hực của mình. Cái gì cũng có mặt trái của nó. Người luôn cười cười nói nói cũng chưa chắc đã là người có tâm tính tốt. Ái Như là người rất giỏi diễn trò, vẻ ngoài nhân ái hoàn hảo của cô ấy đã làm mờ mắt biết bao nhiêu người hâm mộ ngoài kia. Còn trong công ty thì chẳng ai xa lạ gì tính khí nắng mưa thất thường đó cả.

Sau khi rời khỏi nơi đó thì Mộc Miên lại vùi đầu vào những bản thiết kế của mình. Thứ cô quan tâm nhất lúc này là hoàn thành thật tốt ước mơ còn dang dở của Trọng Nam.

Chỉ còn không bao lâu là đã đến Tết, cô muốn mình dành trọn quãng thời gian này cho người thân để bù đắp tất cả sau những tháng năm rời xa quê nhà. Hiện tại cũng nhận được sự chiêu mộ của vài công ty, tập đoàn lớn cũng có nhưng cô vẫn phân vân, chưa biết môi trường nào sẽ phù hợp với mình.

[Cốc! Cốc!]

- Mộc Miên, mẹ vào được không?

- Dạ được!

Mộc Miên đi đến mở cửa cho bà Trần. Bây giờ mẹ cô đã hạn chế đi công tác do vấn đề sức khỏe, suốt ngày bà chỉ ở nhà, khi cần giải quyết việc của công ty thì mới ra ngoài thôi.

- Mẹ vào đi ạ.

[Cạch!]

Đợi bà ấy đi vào trong rồi cô mới đóng cửa lại. Bà Trần đặt khay thức ăn lên bàn xong thì nhìn những bản vẽ của Mộc Miên và lắc đầu vài cái.

- Con làm gì thì làm cũng phải nhớ tới bản thân của mình chứ. Mẹ có mang một ít thức ăn, còn có trà sen nữa này.

- Dạ! Con cảm ơn mẹ!

Mộc Miên cười tít cả mắt và ngồi xuống bên cạnh bà. Biết bao nhiêu năm trôi qua, thật sự cô rất "thèm" cảm giác có người thân lo lắng cho mình như vậy. Đặc biệt là sự quan tâm của mẹ dành cho cô, mỗi tối bà ấy thường đến phòng chỉ đơn giản là tâm sự để hai mẹ con có thể hiểu nhau hơn.

- Con sao rồi? Đã có bạn trai chưa vậy? Thiệt tình cha mẹ lo chết đi được.

- Thì con cũng đang tìm mà mẹ, chẳng qua là không ai chịu con thôi. - Cô nũng nịu ôm lấy cánh tay của bà.

- Làm như mẹ không biết vậy, Hải Nhi có nói rồi, ai con cũng từ chối cho bằng được. Giờ sao? Con bé Nhi giờ chịu lên xe hoa rồi còn con thì chưa có bạn trai nữa. Để qua tuổi ba mươi xem còn có ai thèm không ha.

- Sao mẹ không đặt niềm tin vào con gì hết vậy? Vả lại con thấy độc thân cũng tốt mà, chẳng ai quản thúc.

Cho dù đã hai mươi tám nhưng trước mặt cha mẹ thì Mộc Miên vẫn mãi là cô công chúa nhỏ. Vậy nên lúc nào cô cũng vô tư mè nheo với họ mà chẳng cần biết điểm dừng.

- Mẹ biết! - Bà Trần thở dài, nắm lấy tay cô - Nhưng con thấy đó. Cha mẹ cũng lớn tuổi rồi. Ước nguyện lớn nhất của một đời người là được nhìn con cái yên bề gia thất và mãi mãi được hạnh phúc mà thôi. Tương lai không ai nói trước điều gì cả, biết đâu vài năm nữa không còn cha mẹ ở bên cạnh thì con cũng còn người đàn ông luôn yêu thương mình để dựa dẫm vào chứ.

- Mẹ, mẹ đừng nói vậy mà. Sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu. Cha mẹ sẽ sống với con lâu thật lâu nữa. Bộ mẹ không muốn bồng bế cháu ngoại sao?

- Muốn chứ, nhưng con cứ như thế này thì đến bao giờ đây? Mẹ biết rằng con không quên được Trọng Nam, tuy nhiên con cứ sống như vậy thì sao thằng bé an lòng được.

Mộc Miên giương ánh mắt đã đỏ hoe nhìn bà. Lúc nào cũng vậy, có mẹ ở bên cạnh là tuyệt vời nhất. Vươn tay ôm lấy bà, cô sụt sùi như một đứa trẻ. Từ nay về sau cô sẽ không bao giờ rời xa họ nữa, mãi mãi cũng không bao giờ.

Không phải là Mộc Miên không muốn mở lòng mình. Cô muốn chứ, một người phụ nữ đã gần ba mươi như cô rất thèm cảm giác được ai đó quan tâm, chiều chuộng, rất muốn có người đưa đón mình sớm tối. Nhưng cho đến tận bây giờ cô vẫn không thể tìm được một người mình đủ tin tưởng, không một ai mang lại cho cô cảm giác khao khát được bảo vệ và yêu thương.

Cho dù bao nhiêu năm nữa thì Mộc Miên vẫn muốn chờ đợi. Thứ cô cần là một tình yêu đích thực chứ không phải là một mối quan hệ chóng vánh, chẳng thể đi đến đâu.

...

[Leng keng! Leng keng!... ]

Một người đàn ông bước vào một quán ăn nhỏ gần một trường cấp ba của trung tâm thành phố. Tuy chỉ là một quán nhỏ nhưng nó đã tồn tại gần hai mươi năm bởi vì hương vị đặc trưng và không gian vô cùng thoải mái.

Ngồi xuống chiếc bàn ở cạnh cửa sổ, anh rất thích ngồi ở đây, vừa có những cơn gió thoang thoảng không ngừng thổi, vừa có thể ngắm nhìn lòng đường bộn bề tấp nập. Đã từng ngồi rất nhiều vị trí trong quán, nhưng khi ngồi ở đây thì anh mới cảm thấy bản thân được thư giãn được vài phần.

- Cậu Biện! Lâu rồi mới gặp lại cậu.

Một người phụ nữ đứng trước mặt của anh. Bà ấy là chủ quán và khoảng chừng ngoài bốn mươi tuổi.

- Chào dì!

- Dạo này ít thấy cậu đến đây, công việc bận rộn lắm sao? - Dì ấy hỏi.

- Thời gian cuối năm nhiều việc nên tôi thường đi công tác xa. Vừa về đến là đến đây tìm dì.

Dì ấy mỉm cười tươi tắn và nói:

- Hôm nay cậu vẫn dùng như cũ chứ? Có gọi thêm gì nữa không?

- Vẫn như cũ nha dì.

- Cậu chờ tôi một chút, sẽ có cho cậu ngay.

Sau khi dì ấy vào trong thì Hiểu Đông đã đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Một tuần chẳng biết anh đến đây bao nhiêu lần. Cứ rảnh rỗi là chạy đến đây, ăn một món đặc sản, nhâm nhi một tách trà ấm là tâm có thể được tĩnh lặng. Mỗi người đều có một các giải khuây riêng, đối với anh thì chỉ cần như thế này là đủ. Hiểu Đông thích cảm giác quen thuộc này, một cảm giác vừa đong đầy mà lại vừa thiếu sót. Đong đầy là vì bản thân đã biết mục đích của mình là gì, thiếu sót là vì ở phía đối diện lúc nào cũng trống vắng, bao năm vẫn không có một ai.

- Đây, thức ăn của cậu đã xong rồi.

Dì chủ quán đặt phần ăn và tách trà xuống bàn. Mỉm cười nhìn anh, dì ấy ngồi xuống chiếc ghế ở đối diện và tiếp lời:

- Cậu có biết không, mỗi lần cậu ngồi ở đây, gọi những thứ này thì tôi lại nhớ đến một cặp đôi trẻ. Lần nào họ đến cũng ngồi ở bàn này, gọi những món như vậy. Ấy vậy mà mười năm qua chẳng thấy họ quay lại nữa, không biết bây giờ đã ra sao. Giờ thấy cậu như thế này thì tôi lại liên tưởng đến chàng trai kia, cậu ấy rất nhường nhịn và chiều chuộng bạn gái của mình. Chỉ có điều trông họ rất hạnh phúc còn cậu thì lại toát lên một vẻ cô đơn.

- Cuộc sống mà dì, không ai giống ai cả. Bây giờ tôi một mình ngồi ở đây, biết đâu được vài ngày, vài tháng hoặc là vài năm nữa trước mặt tôi sẽ thêm một người thì sao.

- Cậu nói đúng đó, tuổi này rồi, yên bề gia thất cho cha mẹ an lòng.

Dì chủ quán mỉm cười với Hiểu Đông rồi rời đi. Chỉ còn một mình ở chiếc bàn vắng, anh mỉm môi cười gượng rồi cầm lấy đũa trộn thức ăn trong dĩa. Trộn được vài đũa thì bỗng chốc có một đôi đũa khác gắp vài lát thịt cho vào dĩa của anh. Ngước mắt nhìn lên thì anh nhìn thấy đối diện mình là một cô gái với mái tóc đen dài suông mượt cùng với nụ cười ngọt ngào biết là bao.

Hoàn toàn không nhìn lầm. Trước mắt Hiểu Đông chính là Mộc Miên nhưng không phải trong hình dáng một người phụ nữ trưởng thành, chín chắn như những lần đã từng gặp gỡ, mà bây giờ trông cô vẫn rất ngây thơ với tà áo dài trắng tinh khôi của tuổi học trò. Một tay chống cằm, cô ấy vui vẻ nhìn anh cười đến tít cả mắt.

- Sắp đến kỳ thi tốt nghiệp rồi, anh phải ăn nhiều một chút để có sức mà ôn bài nữa.

Đưa tay dụi hai mắt để chắc chắn bản thân mình không nằm mơ. Tuy nhiên, khi vừa nhìn lại thì trước mắt chỉ là một chiếc ghế trống, hoàn toàn không có một ai.

Mười năm qua anh rất thường xuyên đến đây nhưng chưa bao giờ xảy ra tình trạng này, kể từ khi gặp được Mộc Miên thì mọi mập mờ trong tiềm thức càng được thêm rõ nét. Mái tóc ấy, dáng người ấy và cả nụ cười ấy nữa. Không sai, cô ấy chính là người con gái thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của anh. Nhưng cuối cùng thì mọi thứ có sự liên kết gì chứ? Tại sao nghĩ đến Mộc Miên là tim của anh lại thổn thức như thế này?

Lúc trước trong lòng chỉ mang cảm giác nôn nao khó tả, nó khiến anh khước từ với tất cả các cô gái ngoài kia, thậm chí cái liếc mắt đến họ cũng không hề màng. Ấy vậy mà kể từ khi gặp Mộc Miên thì mọi thứ đều thay đổi một cách chóng mặt. Cô gái đó rất đặc biệt. Đặc biệt đến mức khiến anh như có lửa đốt ở trong lòng.