Bên Lồng Ngực Trái

Chương 29: Đêm Giao Thừa



Đêm ba mươi Tết quả thật vừa ấm áp lại vừa náo nhiệt. Mộc Miên nhìn chú chó con đang ngủ say trong nệm mà vô thức nở một nụ cười dịu dàng. Người đàn ông ấy thật sự rất nhanh nhẹn, trong khi hai người ở quán ăn thì anh ấy đã cho người mang tất cả những thứ cần thiết của Tí Nị đến đầy đủ, không hề thiếu một thứ gì. Qua những vật dụng này thì cũng hiểu được anh vô cùng chu đáo khi chăm sóc cho nó. Nếu như đã tặng cho cô thì nhất định cô sẽ chăm sóc nó thật tốt để anh không thất vọng.

- Bé cưng, ngủ ngon.

Nhẹ nhàng rời khỏi phòng, Mộc Miên xuống phòng khách để cùng ông bà Trần đón giao thừa chào năm mới. Những năm trước chỉ toàn đón giao thừa với Hải Nhi, năm nay được đón cùng gia đình thì quả nhiên ấm áp hơn nhiều.

- Cha mẹ!

- Con ngồi xuống đây đi, xong chương trình này thì sẽ bắn pháo hoa rồi đấy. - Ông Trần cao hứng.

- Năm nào cha mẹ cũng đón giao thừa như thế này sao?

Ngồi xuống ghế sofa, Mộc Miên tiện tay cho một miếng mứt gừng vào miệng.

Bà Trần gật đầu.

- Ừm, năm nào cha mẹ cũng đón giao thừa rồi mới đi ngủ. Không những vậy mà mẹ còn mong chờ đến ngày cả nhà ta được đoàn tụ như thế này. Năm nay mới là một cái Tết đúng nghĩa đấy.

Bà Trần đặt tay lên tay của Mộc Miên. Cả đời ông bà chỉ có mỗi một người con gái nên họ luôn dành cho cô tất cả những gì tốt đẹp nhất. Mộc Miên thích gì thì cứ làm, mọi thứ gì cũng luôn nhận được sự ủng hộ từ phía phụ huynh một cách triệt để.

- Xời! Năm sau có con rể và cháu ngoại nữa mới gọi là đoàn tụ đúng nghĩa. - Ông Trần bĩu môi.

- Cha! - Mộc Miên phụng phịu hai má.

- Cha làm sao? Mà cậu thanh niên đưa con về hôm trước cũng không tệ, được thì dắt về nhà nhiều một chút.

Nghe nhắc đến Hiểu Đông, bất chợt đôi má đào của Mộc Miên trở nên đỏ ửng như quả gấc.

- Ơ? Sao cha biết chứ? Con nhớ hôm đó chỉ có mẹ thấy thôi.

- Cha xem camera ở cổng nên trông thấy, tướng mạo cũng tốt, nhìn cậu ấy thì có vẻ cũng có chỗ đứng trong xã hội. Người trưởng thành như vậy rất hợp với con. - Bà Trần bật cười.

Hai ông bà cứ luôn miệng nhắc đến Hiểu Đông, đặc biệt là bà Trần. Từ sau ngày bà trông thấy hai người nói chuyện ở trước cổng thì đã không ngừng nhắc nhở cô phải suy nghĩ cho tương lai rồi. Mộc Miên có thể làm gì được chứ. Cả hai quen biết không bao lâu, gặp nhau cũng chỉ vài lần, không rõ anh đã có bạn gái hay thậm chí là vợ sắp cưới hay chưa. Trông cũng không lớn hơn cô là mấy, lại còn là ông chủ lớn nên chuyện tình cảm không dễ dàng gì đoán được.

[Kính thưa quý vị, nơi thiêng liêng mà chúng ta đang đứng ở đây chính là công viên Lễ Trực. Một trăm hai mươi năm trước, vị lãnh tụ vĩ đại của chúng ta đã đứng lên giành lại độc lập cho dân tộc tại nơi đây. Ngày hôm nay, ngay tại công viên mang tên người lớn nhất cả nước, chúng ta hãy cùng đếm ngược đến thời khắc thiêng liêng nhất của năm mới, thời khắc đoàn tụ với người thân, quây quần bên gia đình. Và bây giờ xin mời quý vị hãy cùng chúng tôi đếm ngược mười, chín, tám,…]

Bà Trần vui vẻ ngồi trong vòng tay ấm áp của hai cha con. Sau mười năm thì cuối cùng cũng có ngày cả nhà lại hạnh phúc quây quần bên nhau như lúc Mộc Miên còn nhỏ dại.

[Ba, hai, một. Chúc mừng năm mới!]

Tiếng pháo hoa nổ ì đùng trên bầu trời đêm làm sáng rực cả một góc trời. Mộc Miên nũng nịu ôm lấy ông bà Trần sau bao nhiêu năm xa cách. Cuối cùng thì ước mơ giản đơn của cô cũng có thể thực hiện được, và sau này vẫn sẽ như thế, cô vẫn cùng họ yên bình đón giao thừa sung túc như thế này.

[Reng! Reng!]

Chuông điện thoại chợt reo lên in ỏi, lấy trong túi ra thì thấy một số lạ. Không biết ai đã gọi cho mình, Mộc Miên do dự một lúc rồi lướt nút xanh nghe máy.

- Xin chào! Tôi là Mộc Miên.

[Chào Mộc Miên, chúc cô năm mới vui vẻ, suông sẻ mọi việc.]

- Ơ…

Nhận ra giọng nói của người bên kia, Mộc Miên vội vã đi ra ngoài nói chuyện. Ngay lúc này đây cô có thể cảm thấy tim mình bỗng nhiên đập mạnh liên hồi, bản thân cũng ngại ngùng mà mãi ấp úng.

- Anh… Anh là Hiểu Đông!?

[Xin lỗi, không biết tôi gọi giờ này có làm phiền đến cô không?]

- Không đâu! Vừa qua năm mới đã nhận được lời chúc của anh thì thật quý hoá. Chúc anh năm mới vui vẻ, vạn sự như ý, hạnh phúc an khang.

[Cảm ơn cô…]

[Mộc Miên, còn vào xem giúp mẹ thứ này với.] - Bà Trần.

- Dạ! Con vào ngay đây!

Mộc Miên nói vọng vào trong rồi nói với anh qua điện thoại:

[Mẹ gọi tôi có việc, hẹn gặp anh một ngày gần nhất nha. Cảm ơn lời chúc của anh.]

- Được, tạm biệt cô.

Hiểu Đông nhìn cuộc gọi đã kết thúc trong màn hình mà bật cười ngây ngốc. Không ngờ vào ngày đầu năm mới lại được nói chuyện với Mộc Miên như vậy. Anh đã cố tình đợi khoảnh khắc giao thừa chỉ vì muốn ngày đầu năm có thể nghe được giọng của cô và xem nó như một điều may mắn của mình.

- Hiểu Đông à! Con làm gì cứ tủm tỉm mãi thế?

Bà Biện vừa nhâm nhi tách trà vừa khó hiểu nhìn con trai. Không nghe rõ anh nói chuyện gì nhưng thấy thái độ này thì đoán chắc không phải nói chuyện với người cùng giới đâu nhỉ?

- Không có gì đâu mẹ.

Ngồi xuống bên cạnh cha mẹ, Hiểu Đông bình thản lấy trái cây trong đĩa và ăn ngon lành. Ông bà Biện đưa mắt nhìn nhau một lúc, nhìn anh như thế thì sao bà tin là bình thường được. Bà Biện quay người sang vỗ vai anh, tìm chuyện gặn hỏi:

- Con trai, Tí Nị đâu rồi? Vừa rồi ra ngoài con còn bế nó theo mà.

- Mẹ còn hỏi con? Chẳng lẽ có người mang đồ của nó đi mà mẹ không biết?

Nói đi nói lại chỉ khiến Hiểu Đông phì cười. Rõ ràng anh đã cho người mang hết đồ của Tí Nị đi thì lẽ nào bà Biện lại không biết. Kiểu này là muốn thăm dò rồi đây.

- Đừng nói con mang nó đi bán rồi nhé? Ôi trời, thằng con vô nhân tính này. Nó dễ thương đến thế cơ mà. - Bà tiện tay đánh vào anh vài cái.

- Mẹ! Đầu năm đầu tháng đừng đánh con. Mẹ yên tâm, con mang nó cho mẹ nó nuôi rồi.

- Mẹ?

Hai ông bà lại quay đầu nhìn nhau. Những ngày qua rõ ràng ở nhà Hiểu Đông luôn xưng “cha” với Tí Nị, bây giờ lại nói nó có “mẹ” thì chẳng phải đang có mối quan hệ trên mức bạn bè ở bên ngoài rồi sao.

- Cho ai thì cho, đừng nói con lại mang nó đến cho cô hoa hậu kia đấy.

Ông Biện nhớ đến chuyện Hiểu Đông bị lợi dụng tăng sức nóng cho Ái Như mà tâm tình bỗng trở nên không tốt.

- Không có đâu, con đã không liên lạc với cô ấy lâu rồi.

Nhàn nhã hớp một ngụm trà, thái độ của anh rõ ràng không quan tâm đến Ái Như cho lắm. Thấy con trai dửng dưng với chuyện cũ như vậy khiến bà Biện cảm thấy rất vui. Vỗ nhẹ vào tay anh, bà hỏi:

- “Mẹ” của Tí Nị là con cái nhà ai? Làm công việc gì? Có phải là một cô gái tốt không?

- Mẹ đừng hấp tấp vậy chứ! Cô ấy vẫn chưa để con vào mắt đâu.

Hiểu Đông thở dài một hơi rồi tựa người vào ghế. Hiện tại anh đang suy nghĩ làm sao có thể tạo thêm cơ hội để gặp Mộc Miên mặc dù vừa gặp nhau không quá ba giờ trước.

- Được được, vậy cha mẹ sẽ chờ để xem sau này con dâu tương lai là người như thế nào. Mà mẹ nói với con này, nay con đã ba mươi tuổi rồi, vậy nên nhất định phải mặt dày vào một chút, quyết liệt bám lấy con gái người ta. Lần này phải thành công mang con dâu về cho mẹ. Còn khó quá cứ nói với mẹ một tiếng, mẹ ra tay giúp con.

Ông Biện vòng tay trước ngực cười khẩy.

- Xời! Có việc theo đuổi con gái nhà người ta mà cũng không xong thì quá mất mặt Biện Sính tôi rồi. Bà cứ kệ nó, tôi còn muốn bày trò cho nó khổ sở để nó biết có được vợ cũng không dễ dàng.

Hai ông bà cứ liên tục thay nhau luyên thuyên khiến Hiểu Đông chẳng biết nói gì thêm ngoài việc cười trừ. Đôi vị phụ huynh này chẳng hứng thú việc gì, chỉ hứng thú mỗi chuyện tình cảm của anh mà thôi. Nhưng mà cha của anh nói đúng. Chẳng lẽ chuyện theo đuổi Mộc Miên lại nhờ đến người khác ư? Không còn ý nghĩa! Phải tìm cách để tự mình tạo cơ hội mới thôi. Để xem… Những ngày Tết như thế này quả là cơ hội tốt chứ nhỉ?