Bên Thu

Chương 2: Hoàng hôn giăng kín



Ngô Ngu bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô vừa nâng mí mắt đã bị mây tía khuất nửa sau rèm cửa sổ đâm xuyên, như muốn thiếu đốt nhãn cầu.

“Ai thế…” Cô uể oải nhấc người dậy.

Giọng chị Lâm từ bên ngoài vọng vào: “Nhóc, có người tìm em.”

Ngô Ngu tỉnh hẳn, xuống giường kéo lê giày.

Cô ngại dép lê nhà trọ bẩn, chỉ đi giày vải của mình, còn là đôi Converse Chuck 1970s nhái bị giẫm phẳng gót làm dép trong nhà.

Lệt xệt vài tiếng trên mặt đất, Ngô Ngu mở cửa, nhìn thấy chàng trai sau lưng chị Lâm.

Từ ngoại hình đến chiều cao, anh khiến cô thật bất ngờ.

Chị Lâm không tính thấp bé, chỉ khiêm tốn hơn cô một cái trán nhưng giờ lại bị người phía sau lấn át biến thành chim cút.

Ngô Ngu mỉm cười, biết thừa còn hỏi: “Tìm tôi?”

Người đàn ông gật đầu, rất nhanh.

Chị Lâm tò mò: “Đây là ai?”

Ngô Ngu nói: “Chị không cần xen vào.”

Chị Lâm tỏ vẻ chẳng thèm đếm xỉa, lách sang một bên nhường lối ra vào.

Chị phủi tạp dề hai lần, đảo mắt nhìn hai người trong ngoài, cuối cùng khóa chặt Ngô Ngu: “Có cần… bữa tối cho hai người không?”

Ngô Ngu liếc đối phương: “Tùy chị.”

Chị Lâm trừng mắt, xoay người xuống lầu.

Đợi chị đi khỏi, ánh mắt cô quay về người trước mặt, anh không nhúc nhích, cô cũng thong dong. Giằng co một hồi, Ngô Ngu nói: “Đứng làm gì, vào đi?”

Khi cô nói, bàn tay đặt nhẹ trên khung cửa.

Cánh tay phụ nữ dù mảnh khảnh đến đâu, thân hình gầy gò nhường mấy cũng chiếm hơn nửa lối đi.

Căn bản không có chỗ vào.

Đối phương biết cô muốn gây khó dễ, lạnh giọng: “Cô chặn cửa tôi vào thế nào?”

Ngô Ngu mím môi không nhường bước, chỉ rời tay khỏi cửa, đặt lên ngực trái anh.

Chàng trai mặc áo polo màu xanh đậm không phù hợp với lứa tuổi, vị trí đó vừa hay có túi tiền.

Trông anh có vẻ không ổn, song phản ứng lại rất nhanh nhẹn. Anh bắt lấy cổ tay cô: “Làm gì?”

Anh nắm rất đau nhưng cô không giãy giụa, chỉ nhíu mày: “Soát người. Lỡ cậu mang thứ gì có thể uy hiếp tôi thì sao?”

Anh hít sâu, kiên nhẫn rõ ràng chạm đáy.

Vừa ném cho anh một ánh mắt đùa giỡn, Ngô Ngu đã bị giữ vai, đẩy lùi vào trong phòng mấy bước, hai tay cô trói quặt lên bức tường cạnh cửa, bị đè chặt từ trên xuống dưới.

“Có khác nhau không?”

Năm ngón tay anh dùng sức bóp gáy cô như thể đang trút giận.

Ngô Ngu không thể cựa quậy, khuôn mặt và nửa người trên bị ép sát vào mặt tường cứng rắn, một nửa ngũ quan bị tóc che rối tung rối mù.

Cô không chống cự, cũng không xin tha, chi nặn nụ cười, ậm ừ một tiếng, mềm mại, lạnh lùng, có chút giễu cợt.

Cô bị buông ra.

Ngô Ngu cử động quai hàm đau nhức, ngoảnh đầu tiếp tục quan sát người khác giới xuất hiện trong phòng.

Cuộc đối đầu chốc lát như khiến anh kiệt sức, anh móc hộp bao cao su chưa mở trong túi quần ném lên giường, cởi mũ và ngồi xuống góc giường.

Ngô Ngu quay về bàn, lấy chai nước khỏi túi nilon đưa anh.

Chàng trai tiếp nhận, ngửa đầu uống hơn nửa chai, thở phào rồi đóng nắp trả lại.

Thậm chí còn không liếc mắt nhìn cô.

Giống như cho thú cưng ăn, cô lại ném một túi bánh mì khác trúng giữa tay anh, người đàn ông khựng lại, nhưng không mở ra.

Chẳng hiểu sao trên gương mặt khôi khô, thân hình cao lớn kia lại có vẻ ủ rũ.

“Ăn một chút đi.” Ngô Ngu đứng cạnh bàn: “Chớ để lát nữa ngất xỉu.”

Chàng trai giương mắt, sốc toàn tập trước sự thẳng thắn của cô.

Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Nơi đó tràn ngập sương mù hồng tím, hệt một tấm chăn nhung mềm mại.

Nghe anh nhai bánh mì, cô đảo mắt hỏi: “Cậu tên gì?”

Tiếng nhai của anh dừng lại: “Quan trọng không?”

Trong lúc trò chuyện, Ngô Ngu vô thức gõ giày xuống đất, phát ra âm thanh va chạm nhẹ, cuối cùng khi giày sắp tuột xuống thì cong ngón chân giữ lại.

Sau vài lần như thế, cô đã có thể nắm rõ giới hạn của anh, bèn hỏi: “Vậy trên giường tôi nên gọi cậu là gì?”

Người đang ăn bánh rõ ràng trầm ngâm.

Yên lặng vài giây, anh nói: “Quý Thời Thu.”

“Quý – Thời – Thu.” Cô gằn từng chữ trong tên anh, “Chữ nào?”

Không chờ anh đáp…

“Để tôi đoán xem.” Ngô Ngu ngồi trên bàn nhảy xuống, lại gần: “Quý (mùa), Thời (thời gian), Thu (mùa thu).”

Mỗi từ là một bước, cuối cùng đứng ở bên cạnh anh: “Phải không?”

Chàng trai không đáp.

“Cậu muốn gọi tên đầy đủ, hay gọi là Tiểu Thu?”

Anh không có khẩu vị, buông ổ bánh mì ăn dở, vẫn hờ hững như trước.

Anh đang nhịn cô, miễn cưỡng đối phó cô.

Ngô Ngu bật cười.

Nhìn mái tóc đen của anh bị mũ đè và phần mái bù xù, cô giơ tay chạm vào.

Anh hơi né tránh, tỏ ra chán ghét: “Lại sao nữa?”

Ngô Ngu xòe bàn tay vừa xoa tóc anh, vân vê như đang hồi tưởng lại sự đụng chạm, sau đó ngước mắt: “Sửa lại tóc cho cậu.”

“Khỏi.” Anh phất tay hai lần, nghiêng mặt tránh cô như thể trên người đối phương chứa đầy chất độc, chỉ cần nhìn thêm một cái cũng mất mạng.

Ngô Ngu vô cớ nóng lên, tay giữ cằm anh. Anh muốn tránh thì cô càng dùng sức, mặc kệ bộ râu lún phún đâm vào làn da mềm mại của mình.

“Đây là thái độ… xin người ta thu nhận của cậu sao?”

Ngón tay cái của cô xoa một đường rãnh khó phát hiện ở giữa cằm anh.

Nhưng không phải dùng lòng ngón tay.

Mà dùng móng tay, rìa móng tay.

Hai ngày trước, Ngô Ngu đã sơn móng tay màu đỏ carmine, là màu của máu sắp đông.

Mơn trớn qua lại.

Hơi thở của Quý Thời Thu dần trở nên nặng nề.

Cô quay mặt anh lại một cách mạnh mẽ, chàng trai không phản kháng, để móng tay móng tay cô cào từ cằm đến môi dưới. Khi cô giơ ngón cái màu màu đỏ sậm lên, nhẹ nhàng ấn vào giữa đôi môi khô khốc của anh như muốn đút người ăn, bàn tay người đàn ông phủ trên gối đã nắm chặt đến mức nổi gân xanh.

Ngô Ngu cụp mi, nhìn phản ứng của anh rất hài lòng, mới buông anh ra: “Đi tắm rửa đi.”

*

Phòng tắm vang tiếng nước róc rách, Ngô Ngu nhìn cánh cửa khép kín rồi nhìn quanh phòng.

Ý tưởng mượn thời cơ kiểm tra quần áo Quý Thời Thu thất bại, người đàn ông này da mặt mỏng, vào trong mới cởi áo.

Chỉ là nhìn người anh trống trơn, hiển nhiên cũng không có quần áo để thay.

Nghĩ bụng, Ngô Ngu xuống lầu, thấy chị Lâm đang ngồi ở bàn trà xem tivi, chị vừa ăn tối xong, mùi mì vẫn còn bay khắp nơi.

Ngô Ngu đứng ở góc hành lang, khẽ ngửi: “Chị ăn vụng à?”

Chị Lâm ngẩng đầu: “Em ổn chứ?” Nhìn thêm lần nữa: “Người kia đâu?”

Ngô Ngu bị chọc cười: “Ổn cái gì?”

Chị Lâm nheo mắt: “Muốn chị nói toạc ra? Không biết xấu hổ.”

Cô cười nhạt: “Trong thôn có thể mua quần áo nam ở đâu?”

Chị Lâm giật mình: “Chị có. Quần áo người chết, em lấy không?”

Ngô Ngu hơi ngạc nhiên: “Sao chị còn giữ quần áo người chết?”

“Chồng chị, năm kia ra ngoài làm ăn không thấy về, cũng mất liên lạc nên tôi coi anh đã chết.” Chị nhìn cô: “Nếu muốn thì lấy em 10 đồng một bộ.”

Cô nghẹn một giây: “Xem đã, hợp thì mua.”

“Em tìm được người gì…” Chị Lâm lẩm bẩm một cách kỳ lạ, đứng dậy vào phòng ngủ, giữa đường dừng chân: “Buổi tối cậu ta sẽ không đi.”

“Đã bảo chị mặc kệ rồi.” Ngô Ngu đuổi kịp bước chân chị.

Chị Lâm thở dài, ngồi xổm xuống, từ dưới gầm giường lôi ra một thùng đựng đồ lớn.

Chị lục lọi một đống quần áo gọn gàng, ném trên giường rồi chỉ: “Em chọn đi.”

Ngô Ngu hỏi: “Người chết nhà chị cao bao nhiêu?” Chớ lãng phí tiền rồi không mặc được.

Chị Lâm nhoẻn cười, nghiêm cẩn hồi tưởng vài giây: “Quên rồi.”

Ngô Ngu bất đắc dĩ nhặt một bộ mở ra, khoa tay múa chân kiểm tra.

Cảm thấy khá ổn, cô chọn ba bộ đồ màu trơn, mang lên lầu.

Về phòng, chàng trai đã tắm xong, ăn mặc đầy đủ – vẫn bộ quần áo cũ. Anh đứng ở cửa sổ, mái tóc ẩm lòa xòa sau gáy thấm ướt cổ áo, giọt nước lan khắp tấm lưng rộng lớn, tựa ánh hoàng hôn dần giăng kín bên ngoài căn nhà.

Ngô Ngu chăm chú nhìn nơi ấy, không bước vào trong.

Quý Thời Thu nghe thấy cửa mở cũng quay đầu nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau.

Cô khóa cửa, đặt bộ quần áo cũ có mùi long não lên giường: “Cởi.”

Quý Thời Thu chau đôi mày rậm.

Thế nhưng anh không hỏi nhiều. Việc tắm rửa có vẻ đã khiến đầu óc anh úng nước, đồng thời cũng khơi thông suy nghĩ của anh, biến con người thà chết không nghe từ khi vào nhà trở nên thành thật đi vào khuôn khổ.

Anh lập tức cởi áo qua đầu, động tác nhanh nhẹn. Anh sải bước trong phòng tối, thân hình như báo săn sau nạn đói, cường tráng và săn chắc. Lúc đi ngang qua Ngô Ngu, cô cảm giác nếu anh muốn là có thể vồ lấy cô, dùng hàm răng sắc nhọn cắn phập vào động mạch của cô, xé xác và hút máu cô bất cứ lúc nào.

Dây thần kinh ở gáy Ngô Ngu giần giật.

Anh vò quần áo thành quả bóng, ném mạnh vào thùng rác.

Cô cười thầm trong lòng.

… Cũng không thành thật lắm.

Chỉ là thay đổi cách trú giận.

Ngô Ngu nhếch môi, mắt không rời bộ ngực trần của anh nửa phân.

Cô nhìn anh đi đến bên giường, định lấy quần áo mà cô mang lên.

Ngô Ngu tiến lên một bước, níu cánh tay anh: “Tôi mặc cho cậu nhé?”

Quý Thời Thu dừng tay, không giãy giụa, nhìn sang.

Trong phòng thiếu ánh sáng, khuôn mặt anh tối tăm góc cạnh, ở khoảng cách gần nhường ấy, cô thoáng ngửi được mùi sữa tắm tỏa ra từ cơ thể anh, trôi lơ lửng giữa hai người.

Anh mấp máy cánh môi, hỏi một cách vô cảm: “Rốt cuộc tôi nên làm gì?”

Môi anh thiên dày, đường nét rõ ràng, gần như không có huyết sắc, thoạt nhìn nặng tình lại rất đỗi vô tình.

Ngô Ngu nhìn mê mẩn.

Cô nghe thấy giọng mình đang nói:

“Làm tôi.”