Bệnh Chữa Rồi

Chương 39: Mất tích



Vì phòng ngừa con chó ngốc kia lại mang đến phiền toái cho hắn, Thạch An Yến cố ý phái người chuyên môn nhìn nó, một ngày 24 giờ đều ở bên cạnh nhìn chằm chằm, xích cũng không khóa, để tránh con chó ngốc này bởi vì "không thể vừa chạy vừa tru lên, buổi tối không thể cắn sô pha, không thể phá dép lê của hắn" đủ các loại lý do khó chịu, tiện đà không hề báo trước mà cắn hắn một ngụm.

Tóm lại, hắn nỗ lực làm con chó ngốc này luôn được sống trong cảm giác vui vẻ, tranh thủ cho đến khi Tiểu Huyên thanh tỉnh.

Trả giá là sẽ có thu hoạch, từ khi Đặng Văn Hồng đóng phim cũng đã mai danh ẩn tích, trong vòng nửa tháng này, con chó ngốc tuy rằng sẽ không nghe lời giống như trước kia, nhưng cũng không quá bài xích hắn, mấy ngày gần đây lại càng rất thân cận với hắn, buổi tối cơ bản đều ở trong phòng ngủ của hắn.

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, hắn không có kêu người đi theo vào phòng ngủ nhìn chằm chằm nó nữa, bởi vì hắn không muốn lúc ngủ mà bên cạnh còn có đứng một người sống đứng nhìn chằm chằm.

Ngay từ đầu hắn còn có phần không yên tâm, liền phân phó người ở bên ngoài canh chừng, có động tĩnh gì thì tùy thời xem xét, như thế qua đi mấy ngày, hắn thấy Husky vẫn luôn rất ngoan, nên không hề muốn lãng phí nhân lực.

Nhưng không nghĩ tới lúc hắn vừa thả lỏng cảnh giác được hai hôm thì đêm khuya Husky thế nhưng lén lút chuồn ra khỏi phòng ngủ, chạy ra ngoài.

"...... Ta đã khóa kỹ cửa phòng ngủ, chắc là nó dùng móng vuốt cạy cửa ra" Thạch An Yến uống một ngụm nước.

"Lại là ở trong tình huống ta không phát hiện, bình thường có con Husky nào giống vậy sao?"

Thẩm Huyền "...."

Lăng Hi "...."

"Ta luôn có cảm giác là trước kia nó thân cận với ta là để cho ta thả lỏng cảnh giác". Thạch An Yến rầm một tiếng đem cái ly đặt xuống, con ngươi sắc bén lộ ra một tia lạnh lẽo.

"Các ngươi nói xem có phải nó thành tinh rồi hay không?"

Thẩm Huyền "...."

Lăng Hi "...."

Lăng Hi giải thích nói "...... Thỉnh thoảng nó sẽ thông minh một chút"

"Nó thông minh hơi quá rồi" Thạch An Yến nói xong bình tĩnh lại hai giây, chậm rãi thoát khỏi ý nghĩ quỷ dị "bị một con chó ngốc lừa gạt" rốt cuộc không để cho cảm xúc của chính mình lộ ra ngoài như vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Hi.

"Bạn bè của các ngươi còn có ai?"

"Ta không rõ ràng lắm" Lăng Hi nói

"Ta cảm thấy Cố Huyên sẽ không mang theo Husky đến từng nơi của tất cả bằng hữu mình đâu, nhưng hắn cũng có hứa sẽ mang nó đi chung cư của hắn chơi, ngươi có thể tìm ở mấy nơi khác tại thành phố C"

Bọn họ mới từ viện điều dưỡng trở về, cũng không nhìn thấy Husky, mà nó không có tới tiểu lâu, nhà của Đặng Văn Hồng hiện tại nó lại không rõ ràng lắm, tổng kết lại chỉ có thể đoán trước một chút như vậy, nhưng tai nạn xe cộ đến nay đã qua đi lâu như vậy, Husky đến mấy chỗ kia phỏng chừng cũng không có đồ ăn để ăn, hy vọng nó sẽ không bị đói chết.

Thạch An Yến lo lắng, nhanh chóng nhớ tới hai chỗ, cùng bọn họ hàn huyên đơn giản, bỗng nhiên cười như không cười hỏi "Chuyện lần trước kia rốt cuộc có hay không?"

Lăng Hi điều chỉnh mặt đệ đệ nhà mình, thần sắc thể hiện ta chỉ là đứa trẻ vô tội thuần khiết "Ngươi đang nói cái gì?"

"...." Thạch An Yến nói "Đừng giả ngu, là chuyện lần trước chúng ta nói ở điện ảnh thành"

*Là khu vực chuyên dùng để quay phim, ở đó có đủ các loại bối cảnh dùng để quay phim.

"À, cái kia" Lăng Hi kinh ngạc hỏi "Không phải đã nói là không liên quan tới ta sao?"

Thạch An Yến thấy hắn vẫn như cũ đề phòng đến tích thủy bất lậu* hơn nữa có Thẩm Huyền ở bên cạnh nhìn chằm chằm, cũng lười đến cùng hắn dây dưa, chỉ là lồng ngực không thể ức chế mà có vài giây tối tăm —— rốt cuộc hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ đấu với một đứa trẻ và một con chó ngốc, thế mà vẫn nằm ở thế hạ phong, khiến cho hắn cơ hồ muốn hoài nghi nhân sinh.

*Một giọt nước cũng không để lọt, ý là chê LH kín miệng (có chú thích ở chương trước)

Hắn rất nhanh đứng dậy cáo từ, lên xe rồi không khỏi hơi dừng lại, hỏi "Tiểu Huyên và Husky quen biết nhau đã bao lâu?"

Lăng Hi cùng Thẩm Huyền nháy mắt hiểu rõ người này hoặc là tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu không thấy Husky, muốn chuẩn bị trước tâm lý, hoặc chính là nhẫn nại bị Husky quét sạch sẽ, muốn đổi một con bề ngoài giống thế, bởi vì không ai xác định được Cố Huyên khi nào có thể tỉnh, nếu thời gian dài, Cố Huyên có lẽ sẽ không nhận ra chó của mình.

Nhìn tình huống trước mắt, bọn họ đều cảm thấy cái sau có tỷ lệ lớn hơn, tức khắc trầm mặc, đặc biệt muốn nói một câu ngươi thức tỉnh đi, đó chính là Cố Huyên, nếu thật sự đổi rồi ngươi còn muốn theo đuổi người ta thế nào hả?

Lăng Hi ý đồ đem ý nghĩ phát rồ này của hắn kéo trở về "Nhận thức không lâu, nhưng nó rất có linh tính, Cố Huyên dạy nó rất nhiều thứ, cho nên vẫn luôn rất thích nó"

Thạch An Yến tùy ý ừ một tiếng, lên tiếng kêu gọi, lên xe chạy lấy người.

Lăng Hi cùng Thẩm Huyền liếc nhau, Thẩm Huyền hỏi "Ngươi nói xem khi nào hắn sẽ phát hiện sự thật?"

"Ai biết" Lăng Hi hơi hơi mỉm cười.

"Nếu hắn và đường ca của ta ăn nhiều thêm vài bữa cơm, thuận tiện oán giận Husky vài câu, có lẽ có khả năng sẽ được dẫn dắt"

"Như thế đi"

Cơm trưa xong Lăng Hi ngủ một giấc, theo thường lệ ở trong phòng ngủ lên mạng, thông qua video cùng ông nội thảo luận sự tình, mà lúc này chỉ nghe dưới lầu bỗng nhiên truyền đến một chút động tĩnh, hắn nghe xong trong chốc lát, vừa mới khép lại máy tính, ngay sau đó cửa phòng bị gõ vài tiếng.

Bảo mẫu thử hỏi "Tiểu thiếu gia, người đã thức chưa?"

Lăng Hi đi qua mở cửa "Rồi, làm sao vậy?"

"Dưới lầu có người tìm người, nói là biểu tỷ của người"

Lăng Hi ừ một tiếng, nói bảo mẫu đem hắn đẩy đến cửa thang lầu, lễ phép mà ngăn trở ý định muốn ôm hắn của cô, chậm rãi đứng dậy đi xuống. Bảo mẫu cả kinh, vội vàng đỡ hắn "Còn chưa thể động đâu"

"Không sao" Lăng Hi ôn hòa nói, hắn không thích cùng người khác thân cận, trước đó không có biện pháp đành phải chịu đựng Thẩm Huyền, hắn không muốn lại có thêm một người, dù sao dưỡng lâu như vậy, hắn đã có thể hoạt động đơn giản, chỉ là còn có chút bất tiện mà thôi.

Bảo mẫu thật cẩn thận đỡ hắn ngồi xuống sô pha, xoay người đi dọn xe lăn.

An Nghi ở trước mặt người nhà chưa bao giờ ngụy trang, tuy rằng chưa nói nói chuyện với Lăng Bắc, nhưng trước kia ngẫu nhiên có thể thấy vài lần, đương nhiên cũng sẽ không giả vờ thục nữ. Nàng nhìn theo bảo mẫu rời đi, hỏi "Hẳn là biết ta đi, ta là biểu tỷ của ngươi, chân thương của người hòi phục thế nào rồi?"

"Nhanh"

"Tốt, ta đến thăm ngươi, thuận tiện mang ngươi đi chơi"

"Có thể không ra khỏi cửa sao?"

"Đứa nhỏ này, nói mớ cái gì đâu không" An Nghi thanh âm ôn nhu, ánh mắt lại lạnh băng "Có còn chưa tỉnh ngủ hay không? Không có việc gì, trong chốc lát ta mang ngươi đi chơi một vòng thì tốt rồi"

Lăng Hi "...."

An Nghi ngẩng đầu liếc mắt một cái, chủ động tiếp nhận xe lăn từ bảo mẫu, ôn nhu nói "Đến đây, ta đỡ ngươi lên, chúng ta đi điện ảnh thành nhìn xem ngươi biểu ca Tiểu Kỳ và đường ca của ngươi"

Lăng Hi biết có bảo tiêu Thẩm Huyền lưu lại, An Nghi không có khả năng cưỡng chế đem mình mang đi, chỉ là nha đầu này tính cách quá mang thù, lần này không như nguyện, lần sau gặp được không biết sẽ thế nào, liền dứt khoát tùy nàng, chủ động cùng nàng rời đi.

Hắn đại khái có thể đoán được mục đích nàng tới đây.

Lăng gia hiện tại tuy nói có ông nội tọa trấn, nhưng rốt cuộc vẫn cần một người lãnh đạo trẻ tuổi đầy hứa hẹn, dĩ nhiên thái độ của ông nội là quan trọng nhất. Ở một việc ngoài ý muốn, ông nội tuy nói sẽ đến phòng bệnh thăm hắn, nhưng rất nhanh lại khôi phục trạng thái chẳng quan tâm, làm cho hai nhà kia dù biết được hắn có thể mở miệng nói chuyện, cũng không thu hút quá nhiều lực chú ý.

Mà tối hôm qua hắn có trở về một lần, ở thư phòng hàn huyên với ông nội nửa ngày, hai nhà kia không có khả năng lại làm lơ hắn, bởi vậy An Nghi liền bị tiểu cô phái tới xem hắn.

An Nghi thấy hắn thức thời liền vừa lòng, lái xe khỏi ra tiểu khu, cười nói "Kêu một tiếng biểu tỷ nghe một nào"

"Ta không quen" Lăng Hi nói "Trực tiếp xưng hô tên được không?"

"Tùy tiện đi" An Nghi lái xe ra đường chính, quả thật không thèm để ý một tiếng biểu tỷ này của hắn.

Nàng không thích mệnh lệnh của cha mẹ, cũng không thích dứa trẻ này, so với mẹ và đại cữu thượng vị, nàng càng hy vọng biếu ca Lăng Hi có thể mau chóng dưỡng thân thể khỏe lại, như vậy nàng sẽ không cần thời thời khắc khắc đều có một loại lo lắng "Lăng gia sẽ bị mấy người không đáng tin cậy kia phá đổ"

Chỉ là nàng không nghĩ tới trong nhà sẽ xuất hiện biến số Lăng Bắc này. Lăng Bắc không phải mắc bệnh tự kỷ sao, ông ngoại cùng biểu ca đã sớm biết, hay vẫn chưa biết gì? Một đứa trẻ sáu tuổi có khả năng có tâm cơ như vậy sao?

Từ từ, không đúng, dù cho ông ngoại và biểu ca có biết chuyện này hay không, Lăng Bắc nếu có thể có bản lĩnh ở dưới mí mắt mọi người giấu đến bây giờ, liền chứng minh đây là một chuyện không đơn giản.

Còn có, thân phận người thừa kế của biểu ca Lăng Hi đã là ván đóng thuyền, căn bản không cần phải nói dối tình huống của Lăng Bắc, cho nên nàng cảm thấy tỷ lệ Lăng Bắc trước giờ luôn ngụy trang vẫn lớn hơn một chút.

Thật chán ghét.

"Biểu đệ à" An Nghi thân thiết nói, "Nhàm chán không, nếu không để biểu tỷ kể chuyện xưa cho ngươi nha?"

Lăng Hi "...."

An Nghi căn bản không cần chờ hắn trả lời, cơ hồ không hề dừng lại, ngay sau đó liền nói tiếp, "Ngày xưa có một người nông dân, trong một mùa đông rét lạnh hắn gặp được một con rắn bị đông lạnh...."

Lăng Hi yên lặng nghe chuyện xưa người nông dân và con rắn, hơi có chút dở khóc dở cười, hoá ra nha đầu này là cảm thấy bất bình thay hắn, cảm thấy hắn sủng Lăng Bắc lâu như vậy là sủng ra bạch nhãn lang* sao?

*kẻ vong ơn, bội nghĩa

An Nghi trong lúc đang đợi đèn đỏ nhìn hắn, gần như hiền lành mà sờ sờ đầu hắn "Biểu đệ à, ngươi nói xem con rắn này thật là quá đáng giận đúng không?"

"Ừm"

An Nghi có chút vừa lòng, ngữ khí càng thêm ôn nhu, một bên lái xe, một bên rót canh gà cho tâm hồn hắn*, chờ tới điện ảnh thành, nàng đã bất tri bất giác đem đề tài lái tới chuyện xưa, "Đông Quách tiên sinh và con sói" khiến cho hắn cực kỳ cạn lời.

*Bồi dưỡng, ý muốn tâm hồn Lăng Bắc tốt hơn

Lần này Lăng đại thiếu làm đạo diễn cho một bộ phim cổ trang, bọn họ đến ngay thời điểm các diễn viên vừa mới kết thúc một cảnh quay. An Kỳ gần đây vẫn luôn ở phim trường làm đủ chuyện tạp nham, lúc này nhìn thấy bọn họ lập tức sung sướng mà chạy lại, chủ động đẩy xe lăn tới "Tỷ tỷ ~ ngươi tới thăm ta sao?"

An Nghi gật gật đầu, cùng hắn sóng vai mà đi, tiếp theo liền thấy Thẩm đại thiếu xa xa vừa đúng lúc từ đối diện rảo bước tiến lên phim trường, bỗng nhiên quay đầu, không chớp mắt nhìn thẳng người nào đó.

An Kỳ chớp chớp mắt "Làm sao vậy?"

An Nghi nắm hắn cằm đem đầu của hắn chuyển qua, gằn từng chữ một thân thiết hỏi "Nói cho ta, vì cái gì mà hắn lại tới tận đây?"

An Kỳ "=口="

An Kỳ yếu ớt nói "Không có liên quan tới ta...."

"Ồ?"

"Thật mà" An Kỳ bỗng nhiên trước mắt sáng ngời "Ngươi nhìn đi nhìn đi, hắn đến tìm đại biểu ca, không phải tới tìm ta đâu ~"

"Vô nghĩa, đại biểu ca là đạo diễn, bọn họ là bạn bè, đương nhiên sẽ muốn tán gẫu vài câu!"

Lăng Hi bất đắc dĩ mà nhìn theo bọn họ đi đến một bên nói nhỏ, nhìn chung quanh một vòng, rất nhanh đã thấy Đặng Văn Hồng đi về phía mình.

"Sao ngươi lại tới đây?"

"Thân bất do kỷ"

Đặng Văn Hồng liếc đôi long phượng thai một cái, nháy mắt đã hiểu, cười tủm tỉm mà đẩy hắn đi đến khu nghỉ ngơi, "Husky lại đi tìm ngươi?"

"Không có" Lăng Hi đem phỏng đoán nói lại một lần, "Ngươi thấy sao?"

"Khả năng này không lớn" Đặng Văn Hồng nghĩ nghĩ, "Mấy chỗ kia của hắn đều là cao tầng, hắn hiện tại là bộ dạng này, hẳn là so với ai khác càng hiểu rõ là mình không vào được.... "

Hắn hơi hơi dừng lại, cùng Lăng Hi liếc nhau, cơ hồ nghĩ tới cùng vấn đề: Nói như vậy, rốt cuộc con chó ngốc kia đã đi đâu?