Bệnh Độc Thân

Chương 1: Hàng xóm mới



Lúc Hướng Mặc tắm rửa xong quay trở lại phòng ngủ, người nằm trên giường vẫn chưa rời đi.

Anh cởi khăn tắm quấn quanh eo, lấy quần lót trong tủ ra mặc vào, cái mông tròn trịa kéo theo đường cong săn chắc khi anh khom lưng đúng là khiến người ta không thể nào rời mắt nổi.

Đàm Tống vén chăn bước xuống giường, ôm Hướng Mặc từ phía sau, vùi mặt vào cổ anh, thấp giọng hỏi: "Ngày mai đến nữa được không?"

"Không." Anh trả lời không chút do dự, như một điều hiển nhiên.

Đàm Tống có vẻ đã quen với sự lạnh nhạt của Hướng Mặc, chỉ cười nói chứ không để ý lắm: "Cậu đúng là vô tình."

Hướng Mặc chưa bao giờ cảm thấy mình và Đàm Tống cần có tình cảm gì ở đây cả.

Chỉ đơn giản giúp nhau giải quyết nhu cầu sinh lý thôi, chú ý giới hạn là cách tốt nhất để cả hai hòa hợp.

"Gần đây có đồng nghiệp mới đến công ty." Đàm Tống tự giác lùi về sau nửa bước, "Dáng dấp cũng được, tính tình khá tốt. Cậu nói xem tôi có nên theo đuổi không?"

Nghe thì có vẻ đang tìm chủ đề mới, nhưng Hướng Mặc hoàn toàn cảm nhận được rằng Đàm Tống đang thử thăm dò phản ứng của mình. Như là không cam lòng bị từ chối, hắn ta nhất quyết phải có được một chút phản ứng khác thường từ anh để bù lại.

Lúc hai người mới bắt đầu tiếp xúc, Đàm Tống không phải thế này, tuy nhiên gần đây hắn ta càng ngày càng có khuynh hướng vượt quá giới hạn.

"Nếu thích thì cứ theo đuổi đi." Hướng Mặc mặc quần ngủ, biểu cảm nhàn nhạt, không có chút thay đổi nào.

Đàm Tống đánh giá Hướng Mặc một hồi, cuối cùng cũng thở dài coi như chịu thua, nửa thật nửa đùa nói: "Bỏ đi, tôi tiếc cậu."

✧✧✧

Chỉ nói tình dục, không nói tình yêu. Đây chính là mối quan hệ giữa Hướng Mặc và Đàm Tống.

Cả hai đều thuộc tuýp người xem trọng sức khỏe thể chất và tinh thần, không bao giờ chơi bậy, sau khi trở thành bạn giường cố định thì cũng chỉ qua lại với nhau.

Quan hệ tưởng như thân thiết, bền chặt, nhưng thực chất lại rất mong manh.

Hướng Mặc chỉ biết Đàm Tống là nhân viên tiêu thụ của một cửa hàng 4S [1], đổi lại Đàm Tống cũng chỉ biết Hướng Mặc đang mở một phòng tranh. Ngoài chuyện này ra, những hiểu biết của cả hai về nhau thậm chí còn không sánh bằng bạn bè bình thường.

[1] Cửa hàng 4S tên đầy đủ là cửa hàng dịch vụ mua bán xe 4S (Automobile Sales Servicshop 4S), đây là một doanh nghiệp bán ô tô 4 trong 1 tích hợp bán xe (Sale), phụ tùng (Sparepart), dịch vụ sau bán hàng (Service), phản hồi thông tin (Survey).

Nếu như Đàm Tống quyết định theo đuổi đồng nghiệp, đương nhiên hai người sẽ chấm dứt mối quan hệ bạn giường.

Hướng Mặc cảm thấy không thành vấn đề, tình dục chỉ là thứ điều hòa cuộc sống của anh, không phải thứ tất yếu, không nhất thiết phải giải quyết nhu cầu sinh lý mới sống được.

Tuy nhiên có vẻ như thái độ thờ ơ của anh không phải là câu trả lời mà Đàm Tống mong chờ.

✧✧✧

Mặc quần áo vào xong, cầm điện thoại lên, khi Đàm Tống chuẩn bị rời đi thì trong phòng ngủ yên tĩnh bất ngờ vang lên tiếng "cành cạch".

Âm thanh phát ra từ tầng trên, rất đều đặn, nếu như Hướng Mặc đoán không lầm thì đó là tiếng giường sắt rung chuyển.

Đàm Tống không khỏi tặc lưỡi, cất giọng giễu cợt: "Người anh em tầng trên mãnh liệt ghê."

Trong đầu Hướng Mặc cũng hiện lên suy nghĩ tương tự.

Trước khi Đàm Tống đến, tầng trên đã bắt đầu "vận động", sau đó nghỉ ngơi một lúc, bây giờ lại tiếp tục hiệp thứ hai.

Song, khác với tâm tư mỉa mai một cách thuần túy của Đàm Tống, Hướng Mặc lại khẽ nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên vẻ bất mãn.

—— Anh thật sự rất ghét tiếng ồn.

✧✧✧

Chỗ Hướng Mặc thuê là một căn nhà cũ có ba tầng.

Ngay cổng vào lịch sự tao nhã treo bảng hiệu "Phòng tranh Bút Mực", đẩy cửa bước vào sẽ thấy ngay một phòng tranh nho nhỏ nằm khuất ở khu phố thị sầm uất. ngôn tình hài

Trong phòng tranh có bàn dài, giá vẽ cùng với đầy đủ họa cụ, trên tường treo rất nhiều tác phẩm của Hướng Mặc và các học viên.

Từ cầu thang gỗ phòng tranh lên tầng hai, căn phòng quanh năm đóng cửa ở hành lang bên trái là phòng ngủ của Hướng Mặc, còn không gian bên phải luôn luôn mở cửa là bếp và nhà vệ sinh dùng chung.

Hướng Mặc thuê tầng một và tầng hai, nguyên căn nhà lớn chỉ còn trống mỗi phòng ngủ và ban công tầng ba.

Do tiền thuê nguyên căn quá cao, giá một phòng cũng không hề rẻ, thành thử ra từ khi Hướng Mặc dọn vào, phòng ngủ tầng ba vẫn chưa từng có ai vô ở.

Cách nơi này vài trăm mét đi bộ chính là trung tâm phồn hoa, thuê một căn ở đó tất nhiên sẽ hời hơn thuê tầng trên chỗ Hướng Mặc nhiều.

Vậy nên nếu không phải cảm thấy thuê nhà cũ sẽ thảnh thơi và an nhàn, hay do muốn cảm nhận những chi tiết lịch sử ẩn chứa tại nơi đây thì chắc chẳng có ai lại bỏ mấy ngàn để thuê một căn phòng nhỏ như vậy.

—— Ngoại trừ Đỗ Trì – hàng xóm mới của Hướng Mặc.

✧✧✧

Không biết có phải do âm thanh tầng trên làm cho kích thích hay không, Đàm Tống vốn đã đi tới cửa bỗng xoay người quay vào ôm eo Hướng Mặc.

Nhìn đôi môi đang đến gần, Hướng Mặc theo phản xạ quay mặt chỗ khác, nhíu mày nói: "Đừng như vậy, Đàm Tống."

Hôn môi không phải là hành vi thích hợp giữa các đối tác trên giường. Đối với những lời nói mang tính thăm dò của Đàm Tống, Hướng Mặc có thể bỏ qua, nhưng nếu Đàm Tống vượt ranh giới quá ba lần, anh sẽ kết thúc luôn mối quan hệ này mà không cần do dự.

"Cậu thật sự không nghĩ đến việc tiến xa hơn sao?" Đàm Tống lui về, biểu cảm có hơi bất đắc dĩ, "Tôi thấy chúng ta rất hợp nhau mà."

"Đó chỉ là những gì cậu nghĩ thôi." Hướng Mặc không muốn quan hệ của hai người trở nên phức tạp, thế nên anh chọn cách từ chối thẳng thừng, "Đừng nhắc lại chuyện này nếu như cậu vẫn còn muốn đến đây."

"Được rồi." Đàm Tống là người biết điều, thấy Hướng Mặc đã nói đến vậy thì cũng không làm mấy trò thăm dò vô vị nữa.

Hắn ta đi tới cửa, quay đầu nói với Hướng Mặc: "Tuần sau gặp."

Gặp được rồi hẵng nói, Hướng Mặc nghĩ thầm.

Anh không muốn cân nhắc thử xem cái câu "luyến tiếc" kia của Đàm Tống là thật hay giả, bởi vì anh quá lười để dành thời gian cho những thứ như tình cảm này nọ kia.

Nhiều người cho rằng hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, riêng Hướng Mặc thì bản thân tình yêu đã là nấm mồ rồi.

Mỗi khi có ai đó muốn lôi anh xuống mồ, anh sẽ phân rõ giới hạn với đối phương ngay lập tức.

✧✧✧

Hôm sau là ngày làm việc, đến tận trưa phòng tranh mới mở cửa.

Hướng Mặc đang ngủ thì bị tiếng bước chân đánh thức, đợi cho ý thức tỉnh dần anh mới nhận ra lại là anh bạn "hàng xóm tốt" ở tầng trên làm ồn.

Căn nhà cũ đã xây dựng cách đây khá lâu, cách âm kém, Đỗ Trì cũng phải sử dụng bếp và nhà vệ sinh tầng hai nên việc Hướng Mặc bị đánh thức là điều không thể tránh khỏi.

Nhìn đồng hồ, quả nhiên mới sáu giờ hơn.

Đỗ Trì có thói quen chạy bộ vào sáng sớm, mỗi buổi sáng cứ độ tầm bảy giờ là hắn sẽ ra ngoài với con chó săn lông vàng của mình.

Hắn dọn tới đây ở ba ngày, Hướng Mặc bị đánh thức đủ ba ngày.

Quan trọng là tối qua bị tiếng "cành cạch" từ phòng ai đó làm phiền đến tận nửa đêm mới ngủ được, Hướng Mặc còn tưởng sáng nay Đỗ Trì sẽ không chạy bộ như mọi khi, kết quả tên này vẫn rất kiên trì mà ra ngoài.

Nhẫn nhịn một chút gió yên sóng lặng, lùi một bước biển rộng trời cao.

Hướng Mặc niệm đi niệm lại câu thần chú này trong đầu, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Người trưởng thành thường hay phiền lòng, người lý trí đa phần đều chọn bao dung. Sự khó chịu khi bị đánh thức dần biến mất cùng cơn buồn ngủ, nhưng chưa được bao lâu, Hướng Mặc lại bị đánh thức lần nữa bởi một tràng "binh binh pong pong".

Hướng Mặc điên tiết kéo rèm cửa sổ tìm nơi phát ra tiếng động, chỉ thấy Đỗ Trì đang ngồi chồm hổm dưới lầu, cầm cờ lê đập đập chiếc xe phân khối lớn của hắn.

Không sai, ở góc sân mà Hướng Mặc yêu thích, xuất hiện một chiếc mô tô màu đen cực kỳ không tương xứng với phong cách của phòng tranh.

Hướng Mặc bắt đầu cảm thấy hối hận, lẽ ra ngay từ đầu anh nên thuê trọn căn nhà này. Thu nhập từ việc bán tranh và mở phòng tranh của anh không tệ, vẫn đủ để anh chi trả cho khoản tiền thuê đắt lòi mắt.

Nếu biết trước phải gặp hàng xóm như vậy, anh thà bỏ tiền để mua sự yên tĩnh còn hơn.

✧✧✧

Vào nhà vệ sinh rửa mặt, lặp đi lặp lại động tác đánh răng nhàm chán, tâm trạng bực tức của Hướng Mặc cũng dần nguôi đi.

—— Thật may vì Đỗ Trì là người sạch sẽ.

Đồ dùng cá nhân được đặt ngay ngắn trong tủ nhà vệ sinh, phân biệt rõ ràng với đồ của Hướng Mặc, bếp dùng xong cũng vệ sinh đàng hoàng, sạch bóng không còn vết bẩn.

Có thể gặp được bạn ở cùng sạch sẽ gọn gàng đúng là không dễ dàng gì, nhưng việc tạo ra tiếng ồn, Hướng Mặc vẫn không có cách nào chấp nhận nổi.

Từ tầng hai đi xuống tầng một, Tam Muội đã ngồi đợi sẵn trước bát ăn kêu meo meo. Tính cách của mèo tam thể xưa nay không thân với người, riêng Tam Muội lại khá đặc biệt, nó lớn lên trong phòng tranh, thấy người là đến cọ chân, xứng danh "vua biển" [2] thứ thiệt.

[2] Vua biển/Hải vương (海王): thuật ngữ được giới trẻ Trung Quốc sử dụng khá phổ biến trên Internet với sắc thái chế nhạo và đùa cợt, thường được dùng để chỉ những chàng trai hoặc cô gái duy trì mối quan hệ không rõ ràng với nhiều người khác giới (cùng một lúc).

Sau khi đổ thức ăn mèo vào bát Tam Muội, Hướng Mặc cũng pha cho mình một ly cà phê tỉnh ngủ rồi bưng ra ngoài sân.

"Chào buổi sáng, cậu Đỗ." Hướng Mặc chào hỏi.

Thời tiết giữa tháng tư rất dễ chịu, nắng chiếu vào da chỉ vừa đủ ấm. Nếu không phải trong sân đầy mùi dầu máy, Hướng Mặc sẽ vô cùng tận hưởng buổi sáng yên bình này.

"Chào buổi sáng, thầy Hướng."

Đỗ Trì vừa xong việc, hắn đậy hộp dụng cụ bên cạnh chân, từ sau xe máy đứng lên.

Hắn mặc một chiếc áo ngắn tay màu xám nhạt, phần gáy hơi ẩm, có thể nhìn ra là mới vừa tắm xong.

Lúc nãy rửa mặt trong nhà vệ sinh Hướng Mặc có ngửi được mùi thơm của sữa tắm, anh tin rằng nếu như khoảng cách hiện tại giữa mình và Đỗ Trì đủ gần, anh chắc chắn sẽ ngửi được mùi hương giống vậy.

"Đang bận à?" Hướng Mặc hỏi.

Một câu hỏi không phải để tạo độ thân thiết, chỉ đơn giản là khách sáo hỏi han.

"Xong rồi, vừa bảo dưỡng xe thôi." Đỗ Trì nhìn xuống nói, chuẩn bị cởi bao tay ra.

Hướng Mặc đứng trên bậc thang đầu tiên, chính là để dễ dàng quan sát Đỗ Trì. Theo thuật ngữ chuyên môn về góc nhìn, hai mắt Đỗ Trì nằm ngang tầm mắt Hướng Mặc, lúc Đỗ Trì cúi đầu, Hướng Mặc có thể thấy rõ độ cao sống mũi của hắn.

Hướng Mặc đã vẽ rất nhiều chân dung, có cả thạch cao và người thật, thấy qua biết bao tỉ lệ ngũ quan, tam đình, ngũ nhạc [3], tuy nhiên anh lại chưa từng được vẽ người nào có tỉ lệ chuẩn và ngũ quan có chiều sâu như Đỗ Trì.

[3] Ngũ quan: tai, mắt, mũi, miệng, chân mày. Ngũ nhạc: trán, lưỡng quyền (hai gò má), cằm, mũi. Tam đình: Thượng đình (từ chân tóc đến khoảng giữa hai đầu chân mày), trung đình (từ khoảng giữa hai đầu chân mày đến dưới hai cánh mũi), hạ đình (từ phía dưới hai cánh mũi đến cằm).

Thu hồi suy nghĩ, Hướng Mặc vào vấn đề chính: "Vậy được, đang có chút chuyện muốn trao đổi với cậu ấy mà."

Động tác cởi bao tay dừng lại, Đỗ Trì nâng mắt nhìn Hướng Mặc: "Chuyện gì?"

"Nhà cũ cách âm không tốt, lúc cậu đi lại trên lầu có thể nhẹ nhàng một chút không?"

So với ban sáng khó chịu, bây giờ Hướng Mặc nói chuyện cực kỳ khách sáo, dù sao cũng là hàng xóm với nhau, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu sẽ gặp, không nhất thiết phải nói năng thô lỗ.

Có điều Hướng Mặc cũng không muốn làm chuyện vô ích.

Trông Đỗ Trì có vẻ là người tùy hứng, không giống kiểu quan tâm đến thái độ của người xung quanh. Sợ Đỗ Trì không coi lời mình ra gì, Hướng Mặc lại ẩn ý bổ sung: "Chất lượng giường của cậu hình như cũng không tốt lắm, hôm qua tôi nghe nó kêu cả đêm."

Nói xong câu này, Hướng Mặc nâng ly cà phê trong tay lên, cụp mắt uống một ngụm.

Bảo cả đêm quả là hơi khoa trương, cùng lắm đến hơn một giờ sáng là hết rồi.

Hướng Mặc cố ý nói như vậy chỉ vì muốn Đỗ Trì biết, anh ngoài mặt khách sáo, nhưng trong lòng thì rất khó chịu.

Tất nhiên Đỗ Trì hiểu được lời nhắc nhở của Hướng Mặc, hắn khẽ cười, tiếp tục cởi bao tay: "Được, thầy Hướng, sau này tôi sẽ chú ý."

Không ngờ mọi chuyện lại được giải quyết dễ dàng như vậy, anh khách sáo nói "làm phiền cậu", sau đó xoay người lên lầu.

Lúc này, phía sau vang lên tiếng bao tay vỗ vào yên xe, lẫn trong đó là tiếng gọi lười biếng của Đỗ Trì: "Thầy Hướng."

Hướng Mặc dừng bước, quay đầu nhìn Đỗ Trì.

"Cách âm nhà cũ đúng là tệ thật."

Đỗ Trì dừng vỗ bao tay, đường nhìn thẳng tắp, đón lấy ánh mắt của Hướng Mặc.

Không hiểu sao trong ánh mắt chân thành kia lại có chút giễu cợt, đáy lòng Hướng Mặc mơ hồ dấy lên một dự cảm chẳng lành.

Anh vô thức cho rằng Đỗ Trì sẽ nói "Tôi cũng hết cách rồi", "Thông cảm cho nhau tí đi", kết quả Đỗ Trì lại chỉ cười mỉm, quan tâm nhắc nhở rằng: "Tôi nghe anh rên to lắm đấy."

Lời tác giả:

Viết ở mở đầu: Thụ trước giờ luôn là 0, công thụ đều không hẹn hò bậy bạ, ngoại trừ chương 1 có chi tiết phát sinh quan hệ với người khác, về sau không có thêm nữa. Nếu bạn không thích, xin hãy dừng lại đúng lúc tránh tổn thương!

Câu chuyện không dài lắm, theo kiểu ấm áp ngọt ngào hằng ngày thôi.