Bệnh Độc Thân

Chương 34: Không hối tiếc



Học viên ít khi đến phòng tranh đúng giờ, đặc biệt là vào cuối tuần, mười giờ mở cửa, mười giờ ba mươi mới đến là chuyện rất bình thường.

Hiện tại tầng một chỉ có một học viên, Mạnh Vân hoàn toàn ứng phó được, Hướng Mặc chào cô nàng xong liền quay lại phòng bếp tầng hai để cùng Đỗ Trì an ủi Triệu Tiểu Kiều.

Đỗ Trì vừa cởi tạp dề ra, trong bếp thoang thoảng mùi cơm nấm hương lạp xưởng, Hướng Mặc vốn chưa đói lắm, nhưng mùi hương này giống như tiếng hát của Siren [1], làm cho anh phân tâm nhìn con số đếm ngược trên nồi cơm điện, càng nhìn càng đói.

[1] Trong thần thoại Hy Lạp, Siren được mô tả là những sinh vật nửa người nửa chim có vẻ đẹp quyến rũ như báu vật và năng lực rộng lớn tựa biển khơi. Giọng hát của họ khiến cho các thủy thủ gặp nạn.

"Anh thấy sao, thầy Hướng?"

Đỗ Trì đột nhiên gọi Hướng Mặc, chỉ thấy hắn hơi câu khóe môi lên, như là bắt được hành động nhìn trộm nồi cơm của Hướng Mặc, bởi vậy mới cố ý gọi anh vào đúng lúc này.

Hướng Mặc thu hồi ánh mắt, sắc mặt như thường lệ, nhàn nhạt đáp: "Ừm."

Dù đang phân tâm nhưng Hướng Mặc vẫn có thể nghe được đại khái.

Hóa ra hôm qua trên đường đi học về Triệu Tiểu Kiều và bạn trai đã lén nắm tay nhau, kết quả là bị chủ nhiệm lớp bắt gặp. Giáo viên chủ nhiệm đã yêu cầu phụ huynh của cả hai đến trường vào sáng nay, sự tình diễn ra thế nào Hướng Mặc không biết, tóm lại trước sức ép của người lớn, đôi trẻ đành phải chia tay.

"Còn hơn mười ngày nữa là thi Đại học, chắc ba mẹ em không muốn em phân tâm thôi."

Đỗ Trì khuyên Triệu Tiểu Kiều chuyên tâm học hành, có chí lớn chẳng có gì sai cả, cho nên mặc dù đang thất thần thì Hướng Mặc vẫn tỏ ra tán thành.

"Nhưng mà họ chưa từng nghĩ chuyện này mới làm em mất tập trung hơn sao?" Triệu Tiểu Kiều nhíu mày hỏi.

"Chỉ cần em cố chịu đựng qua kỳ thi là được." Hướng Mặc nói, "Thi xong rồi, ba mẹ sẽ không quan tâm chuyện của em nữa."

Triệu Tiểu Kiều thở ra một hơi, xác nhận rằng mình đã hiểu đạo lý này, cũng không muốn tiếp tục rầu rĩ, cụp mắt nói: "Chẳng qua em cảm thấy họ thật ngốc."

Ý thức được Triệu Tiểu Kiều đang nói ba mẹ mình, Hướng Mặc nhíu mày với biên độ rất nhỏ. Xem ra cô bé không quá nhã nhặn như vẻ bề ngoài, trong lòng vẫn còn nhiều suy nghĩ nổi loạn lắm.

"Tại sao họ lại cho rằng yêu đương là chuyện không tốt chứ?" Triệu Tiểu Kiều nói tiếp, "Rõ ràng em không bị ảnh hưởng đến việc học mà."

Cái này thì đúng thật.

Triệu Tiểu Kiều vốn là thí sinh dự đoán của Thanh-Bắc, nếu yêu đương ảnh hưởng đến việc học thì thành tích của cô bé sẽ không thể nào xuất sắc như vậy.

Tuy nhiên có một số sự thật lại không bao giờ có ý nghĩa đối với các bậc phụ huynh.

"Em là số ít thôi." Hướng Mặc lại liếc nhìn nồi cơm, nhấp ngụm cà phê trong tay, "Đa số vẫn sẽ bị tình yêu ảnh hưởng."

Người trưởng thành còn vì yêu mà đòi sống đòi chết, nói chi đến học sinh cấp ba chưa va chạm nhiều.

"Nhưng ảnh hưởng không nhất định là điều tiêu cực." Phản ứng của Triệu Tiểu Kiều hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Hướng Mặc, trong ánh mắt cô bé chứa đựng nét trưởng thành không nên tồn tại ở một thiếu nữ mười tám tuổi, "Thành tích của bạn trai em rất tốt, em không muốn bị cậu ấy bỏ lại phía sau cho nên mới phải cố gắng như vậy, đây là ảnh hưởng tích cực không phải sao?"

Hướng Mặc đang dùng tâm tư anh lớn an ủi Triệu Tiểu Kiều, không nghĩ tới sẽ nghe Triệu Tiểu Kiều bật lại quan điểm, không khỏi ngây người, theo phản xạ nhìn sang Đỗ Trì.

"Đúng thật." Đỗ Trì lên tiếng, "Người yêu của em xuất sắc, em cũng sẽ muốn mình trở nên xuất sắc."

Hướng Mặc độc thân quá lâu, gần như đã quên chuyện yêu đương sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, nếu cả hai đều tích cực hướng về phía trước thì nhất định tạo ra được điều tốt đẹp.

"Cho nên em mới bảo họ ngốc." Triệu Tiểu Kiều hạ vai, biểu cảm hoàn toàn bất lực, "Họ chỉ nhìn thấy những mặt tiêu cực trong tình yêu thôi."

Phải thừa nhận rằng hương vị tình yêu quả thật rất tuyệt, song, Hướng Mặc vẫn cảm thấy Triệu Tiểu Kiều còn khá ngây thơ.

Chẳng qua là em ấy may mắn gặp được đối tượng tốt, chứ nếu thật sự gặp phải một thằng nhóc xấu xa, ảnh hưởng đến tương lai, em ấy có hối hận cũng không còn kịp.

"Tình yêu không tuyệt như em nghĩ đâu." Hướng Mặc cũng không biết vì lý do gì mà mình lại muốn nhắc nhở Triệu Tiểu Kiều thực tế hơn một chút, "Ví như các em đậu khác trường Đại học, khả năng hai đứa chia tay sẽ rất cao."

—— Ngay cả khi đậu cùng trường, kết quả cũng có thể giống như vậy.

Một thứ như tình yêu, nếu đến cuối cùng vẫn không thể chuyển hóa thành tình thân, vậy thì nó sẽ tan biến cả thôi.

"Không." Triệu Tiểu Kiều lắc đầu, "Bọn em có thể yêu xa."

"Yêu xa lại càng dễ——"

Hướng Mặc không thể nói hai chữ "chia tay" ra khỏi miệng, bởi vì Đỗ Trì đã ngắt lời anh: "Trước mắt đừng lo lắng nhiều như vậy. Đúng không, thầy Hướng?"

Trong giọng nói của hắn có chút ý nhắc nhở, muốn Hướng Mặc không nên quá nghiêm túc với Triệu Tiểu Kiều.

Lúc này, Hướng Mặc cũng chợt hiểu ra tại sao mình lại một mực phản bác quan điểm của cô bé, là do anh cảm thấy cô bé suy nghĩ quá đơn giản, không thể kết luận nhẹ nhàng như vậy được.

Tuy nhiên như Đỗ Trì đã nói, đây không phải chuyện anh nên lo lắng, anh cũng không cần suy đoán tình cảm của người ta.

"Ừ đúng." Hướng Mặc có phần áy náy rút lời lại, "Không cần lo lắng những chuyện này."

Triệu Tiểu Kiều là một cô bé thông minh, phát hiện thái độ của Hướng Mặc không đúng lắm nên mở miệng hỏi: "Anh Hướng, anh cũng cảm thấy hiện tại em không nên yêu đương sao?"

"Không phải." Thứ Hướng Mặc quan tâm không phải là tình yêu gà bông, bản thân anh năm cấp ba cũng hôn môi người ta rồi, đương nhiên không có tư cách nói Triệu Tiểu Kiều, "Anh chỉ muốn khuyên em đừng quá lạc quan vào tình yêu."

Nói đến đây, Hướng Mặc tự biết lời giảng có hơi nặng nề, để bầu không khí bớt căng thẳng, anh cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm.

"Tại sao?" Triệu Tiểu Kiều khó hiểu nhìn hai người, "Không phải quan hệ của hai anh rất tốt à?"

Suýt chút nữa là Hướng Mặc phun hết cà phê trong miệng ra, tay cầm ly cà phê dừng giữa không trung: "Gì cơ?"

"Lúc trước sang đây ăn cơm, em từng thấy anh Đỗ ôm anh." Triệu Tiểu Kiều nói, "Em cũng có bạn học như vậy, em cảm thấy rất bình thường."

Hướng Mặc: "..."

Đỗ Trì nhún vai, ánh mắt nói không thể trách hắn.

"Em chỉ không rõ lắm," Triệu Tiểu Kiều khó hiểu nhìn Hướng Mặc, "Hai anh đang yêu nhau vậy mà vẫn không lạc quan vào tình yêu sao?"

Đây cũng là đang hỏi Hướng Mặc.

Thái độ của anh rõ ràng là có cái nhìn không tốt về tình yêu, thế nhưng chính anh lại đang đắm chìm trong ái tình, ai nhìn vào cũng đều cảm thấy anh mâu thuẫn.

Có điều con người chính là như vậy, chẳng ai tự tát vào mặt mình cả.

"Không sai." Hướng Mặc đặt ly cà phê trong tay xuống, nói với giọng điệu bình bình, "Bọn anh sẽ sớm chia tay thôi."

"Chia tay?" Triệu Tiểu Kiều tỏ ra vô cùng kinh ngạc, giống như không biết nên hiểu thì tương lai này thế nào.

Hướng Mặc cũng không biết phải giải thích làm sao, suy cho cùng bản thân đã quen rồi. Mà Đỗ Trì bên cạnh lại tiếp thu rất tốt, hắn lười biếng nắm lấy vai anh, không đứng đắn nói: "Tiểu Kiều, em không hiểu tình yêu của người trưởng thành đâu."

Hai người nói rằng họ sẽ chia tay, vậy mà dựa vào cử chỉ thân mật, ánh mắt nhìn đối phương dính sền sệt, chẳng có dấu hiệu muốn chia tay tí nào.

Vẻ mặt của Triệu Tiểu Kiều càng thêm bối rối.

Đã đến lúc nồi cơm báo kết thúc đếm ngược, hương thơm thoang thoảng trong phòng bếp cũng đặt đến đỉnh điểm.

Trọng tâm câu chuyện cứ như vậy mà kết thúc, bởi sự chú ý của cả ba đều hướng về phía đồ ăn.

Triệu Tiểu Kiều tạm thời vẫn chưa muốn về nhà, vì vậy cô bé ở lại đây dùng bữa trưa sớm. Đợi đến khi cô bé về nhà, tâm tình hoàn toàn bình phục, nhà sát vách cũng không còn tiếng cãi nhau, đoán chừng cô con gái ngoan đã "đăng nhập" trở lại, những suy nghĩ nổi loạn đều được kiềm chế.

✧✧✧

Sau khi lớp phác họa buổi chiều kết thúc, Đỗ Trì ôm một kiện hàng lớn trở về từ bưu cục. Món đồ chắc là không nhẹ, hắn thậm chí còn phải mượn xe đẩy để mang nó về.

Hướng Mặc chưa bao giờ hỏi Đỗ Trì mua cái gì, nhưng hiện tại quan hệ của hai người đã khác trước, anh vẫn tò mò hỏi một câu, có điều Đỗ Trì lại nói tí nữa anh sẽ biết.

Giúp hắn khiêng đồ lên tầng ba, đến khi hắn mở thùng hàng ra, Hướng Mặc mới biết hóa ra là một cái ghế nằm rộng rãi cho hai người.

"Không phải ghế lười đã rất tốt rồi sao?" Hướng Mặc ngồi xổm bên cạnh Đỗ Trì, đưa cho hắn cái cờ lê lục giác.

"Ghế nằm thoải mái hơn." Đỗ Trì cầm lấy cái cờ lê, siết chặt chân ghế.

Bốn năm giờ chiều trời vẫn còn nắng gắt, ngay cả Tam Mao cũng không muốn ra ban công, Hướng Mặc thật sự không biết tại sao Đỗ Trì lại muốn lắp ráp ngay lập tức, rõ ràng đâu có gì cần phải gấp gáp như vậy.

Tuy nhiên, thời điểm cả hai dắt chó đi dạo trở về, hoàng hôn rực rỡ phủ khắp bầu trời, Hướng Mặc nhận ra việc lắp ráp ghế dựa từ trước là một việc làm hết sức sáng suốt.

Hai người hài lòng nằm trên ghế ngắm nhìn khung cảnh xa xăm, gió đêm nhẹ nhàng thổi bay cái nóng của cả một ngày, thoải mái đến nỗi Hướng Mặc chỉ muốn thời gian không trôi nữa.

"Đỗ Trì." Anh vùi trong lòng Đỗ Trì, khẽ gọi một tiếng.

"Ừm?" Đỗ Trì lười biếng đáp.

Hướng Mặc mấp máy môi, cuối cùng vẫn từ bỏ ý định nói ra suy nghĩ trong đầu.

"Không có gì."

Anh thích cùng Đỗ Trì nằm trên ghế ngắm hoàng hôn, thích chóp mũi tràn đầy mùi hương của Đỗ Trì.

Cảm giác có người yêu thật sự quá tuyệt, tuyệt đến mức anh không dám nói ra, vì anh sợ tất cả những thứ này không phải là hiện thực.

Anh lại nhích đến gần cổ Đỗ Trì, cảm giác ôm ấp mới chân thật hơn một chút.

"Bà xã." Thấy Hướng Mặc không lên tiếng, lần này đến phiên Đỗ Trì gọi anh.

"Hửm?" Hướng Mặc gối đầu lên vai Đỗ Trì không nhúc nhích.

"Anh có muốn làm chuyện gì không?" Đỗ Trì hỏi.

"Chuyện anh muốn làm?" Hướng Mặc hất cằm lên, đón lấy ánh mắt của Đỗ Trì.

"Chúng ta sẽ sớm chia tay." Đỗ Trì nói, "Anh không muốn cùng tôi làm chuyện gì sao?"

Hướng Mặc đã hiểu, đây như kiểu danh sách nguyện vọng gì đó.

Trước khi chia tay, làm tất cả những gì mình muốn để không phải hối tiếc.

Nhắc mới nhớ, có một chuyện Hướng Mặc đã muốn làm từ lâu, anh bật dậy từ ngực Đỗ Trì, hai mắt sáng ngời nói với hắn: "Cho anh vẽ cậu."

Nói xong, anh còn bổ sung: "Khỏa thân."

Đỗ Trì khẽ mỉm cười, khóe môi mang theo cưng chiều: "Được, anh họa sĩ."

✧✧✧

Chiếc giường lớn gọn gàng cố tình làm lộn xộn để tạo cảm giác mất thẩm mỹ và phá vỡ trật tự. Đỗ Trì vì chuyện này mà phải đặc biệt đi tắm cho cơ thể ửng hồng, hắn nằm nửa người trên giường, tạo dáng như Adam trong bức tranh "Genesis" nổi tiếng, song lại có thêm một chút tùy hứng và lười biếng.

Cuối cùng Hướng Mặc cũng có cơ hội "nhìn chằm chằm" cơ thể của Đỗ Trì dưới góc độ nghệ thuật, một vẻ đẹp khác với gợi tình, nhưng giống nhau ở chỗ đều là sự hấp dẫn trí mạng đối với Hướng Mặc.

Cọ vẽ đi những đường cơ bản trên giấy, ánh mắt anh tỉnh táo liếc nhìn cơ thể trên giường.

Biểu cảm của Hướng Mặc vừa đủ chuyên nghiệp, không lẫn tạp chất, tuy nhiên chỉ có anh mới biết nội tâm mình đang nóng đến mức nào.

Cũng không biết có phải do vẻ mặt bình tĩnh của anh đã khơi dậy chút suy nghĩ trong lòng Đỗ Trì hay không mà cơ thể vốn đang yên bình đột nhiên biến hóa, ở nơi nào đó, "sư tử đực" đang ngủ say tự dưng từ từ ngóc đầu.

Cọ vẽ bất động, Hướng Mặc nhìn về phía Đỗ Trì: "Thầy Đỗ."

Đối với đối tác chuyên nghiệp, Hướng Mặc luôn nhất quán xưng hô là "thầy".

"Anh có thể chuyên nghiệp một chút không?" Hướng Mặc hơi bất mãn nói.

Đỗ Trì nhíu mày, rõ ràng là đang giả ngu: "Chuyên nghiệp là sao?"

"Cậu không biết làm người mẫu thì không được cử động à?"

"Tôi không khống chế được."

Nơi ấy, sư tử đực đã hoàn toàn thức dậy, khiến "Adam" thánh thiện trở nên tà ác, như thể đại diện cho một ngụ ý nào đó.

Hướng Mặc đột nhiên nhớ ra, anh vẫn còn một việc chưa từng làm với ai. Đợi sau này chia tay Đỗ Trì, có lẽ anh không yêu ai nữa, điều này đồng nghĩa anh sẽ không bao giờ có cơ hội được thực hiện nó.

Nhân lúc bầu không khí cho phép, Hướng Mặc đặt cọ xuống, bước tới trước mặt Đỗ Trì.

Đỗ Trì không dò ra được ý đồ của Hướng Mặc, vẻ mặt tỏ ra khó hiểu, hắn gọi một tiếng: "Thầy Hướng?"

"Im miệng." Hướng Mặc nói, "Đừng nhúc nhích."

Dứt câu, anh gục xuống người hắn, ngậm lấy thứ tà ác nào đó vào trong miệng.

Lời tác giả: Đỗ Trì: Đệt!