Bệnh Độc Thân

Chương 36: Ra dáng bạn trai



Tổ chức triển lãm tranh chỉ là một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, Hướng Mặc cũng không thực sự nghĩ nhiều về nó.

Mà nói ra thì, cho dù anh có ý định tổ chức triển lãm tranh, anh cũng sẽ không muốn liên quan đến Đỗ Trì. Bởi nó giống như việc đặt tên phòng làm việc, không nên để những người có quan hệ tình cảm với mình dính líu đến sự nghiệp là tốt nhất.

Bức tranh phác họa cơ thể Đỗ Trì vẫn chưa thể vẽ xong.

Mỗi lần muốn bắt đầu vẽ tiếp, chưa được nửa giờ là lại lăn giường, Hướng Mặc thậm chí còn chọn vẽ vào buổi sáng, thế nhưng kết quả vẫn chẳng có gì thay đổi.

Không chỉ Đỗ Trì không nhịn được, ngay cả anh cũng y hệt hắn.

Hướng Mặc luôn tự nhắc nhở bản thân, lần sau không được điên cuồng như vậy nữa, song càng gần đến thời hạn chia tay, anh lại càng liều mạng hơn.

Tại sao con người cứ mâu thuẫn thế nhỉ?

Nhiều lần khắc sâu hình bóng cơ thể ai kia trên giấy vẽ, Hướng Mặc phân tâm không nghĩ tới vấn đề này.

Dường như chỉ khi đắm chìm trong việc vẽ tranh, anh mới không bị Đỗ Trì ảnh hưởng, giữ được đầu óc tỉnh táo.

—— Được rồi, anh thừa nhận, không hẳn lắm.

Người trên giấy vẽ là Đỗ Trì, đừng nói là giữ tỉnh táo, anh chỉ biết mình càng vẽ càng nghiện thôi.

Con người sẽ không biết mình ngã cho đến khi họ thật sự ngã. Phải ngã xuống rồi, tín hiệu nguy hiểm mới lóe lên trong đầu họ. Tuy nhiên, đến lúc đó thì đã không thể ngăn cản được nữa, chỉ có thể cố gắng bảo vệ cơ thể mình, không để ngã quá nặng mà thôi.

Cảm giác hiện tại của Hướng Mặc chính là như vậy. Anh càng ngày càng biết rõ, mình nhất định sẽ ngã, ngã xuống người Đỗ Trì.

May mắn thay, một tháng không đủ dài để lưu giữ những dấu vết khó bôi xóa, muốn quên đi chắc cũng dễ thôi.

Chắc vậy.

✧✧✧

Tiếng chuông cửa dưới lầu làm nhiễu loạn tâm tư vẽ tranh của Hướng Mặc, lúc bấy giờ mặt trời đã xuống núi, cũng không biết là ai đến tìm.

Đỗ Trì đang bận việc riêng trên lầu, chắc là không hẹn gặp ai, nghĩ đến đây, Hướng Mặc đặt bút vẽ xuống, đi tới cửa sổ nhìn xem thử, không ngờ người đứng ngoài sân lại là Diệp Tinh.

Bình thường nếu bạn của Đỗ Trì đến thì Đỗ Trì sẽ là người ra mở cửa. Nhưng có một thứ gì đó rất khó nói trong lòng Hướng Mặc, anh không muốn hai người họ gặp riêng.

Từ phòng ngủ đi ra, đúng lúc Đỗ Trì ở trên lầu đi xuống, Hướng Mặc nói "Diệp Tinh đến tìm cậu kìa", tuy nhiên anh vẫn không dừng bước, còn vượt lên đi trước Đỗ Trì.

Hai người xuống tới sân, Hướng Mặc mở cổng, chỉ thấy hai mắt Diệp Tinh đỏ hoe giống như mới khóc một trận. Cậu ta vừa gặp Đỗ Trì là nhào vào lòng hắn ngay, nức nở nói: "Tôi lại thất tình rồi, Đỗ Trì."

Đỗ Trì bị đẩy lùi về sau nửa bước, hai tay không biết nên đặt ở đâu, lúng túng giơ giữa không trung. Bất kể trước đây đã làm bao nhiêu chuyện xấu, hắn vẫn luôn tỏ ra thành thạo, đây là lần đầu tiên Hướng Mặc nhìn thấy sự căng thẳng hiện lên trong mắt hắn.

"An ủi cậu ta đi." Hướng Mặc từ tốn nói, sau đó xoay người đi vào nhà.

"Chờ đã, bà xã." Đỗ Trì nhanh chóng đẩy Diệp Tinh ra, nắm lấy cổ tay Hướng Mặc.

Diệp Tinh lập tức ngừng khóc, nhìn Đỗ Trì, lại nhìn Hướng Mặc, khó tin nói: "Bà xã á?"

✧✧✧

Ấm đun sôi phát ra tiếng bíp nhắc nhở, một lượng lớn hơi nước bốc lên.

Hướng Mặc pha một tách trà lài, đặt trước mặt Diệp Tinh, kế đến ngồi xuống bên cạnh Đỗ Trì.

Trong khi chờ nước sôi, Hướng Mặc đã nghe được đại khái, thì ra là Diệp Tinh đi club với bạn trai, vô tình gặp được bồ nhí của tên đó, cũng nhờ thế mà Diệp Tinh mới biết bạn trai mình là "vua biển".

"Tại sao không cho tôi uống bia?" Diệp Tinh bất mãn nhìn lon bia trước mặt Hướng Mặc và Đỗ Trì, "Chẳng lẽ người thất tình không xứng được uống bia hay sao?"

"Uống say không có ai đưa cậu về." Đỗ Trì lười biếng nhấp ngụm bia, tuyệt tình nói.

Mà sự tuyệt tình của hắn không riêng gì cách nói chuyện, bây giờ hắn uống bia, đồng nghĩa đang nói thẳng với Diệp Tinh rằng: Bất luận cậu có ầm ĩ thế nào, tôi cũng không thể lái xe đưa cậu về được.

Có điều, dường như Diệp Tinh đã xếp chuyện thất tình xuống vị trí thứ hai, trông bộ dạng cậu ta không giống muốn trút sầu lắm.

Cậu ta khoanh tay trước ngực, nghiêm túc quan sát hai người: "Chuyện hai người là sao?"

Đỗ Trì dang tay, vòng qua vai Hướng Mặc: "Thì là vậy đấy."

Diệp Tinh nghi ngờ hỏi: "Bạn tình?"

Đỗ Trì nói: "Bạn trai."

"Thầy Hướng," Diệp Tinh chuyển sang nhìn Hướng Mặc, nhíu mày thật chặt, "Sao anh có thể làm được chuyện này?"

Hướng Mặc bỗng cảm thấy bất an.

Anh từng khuyên Diệp Tinh từ bỏ Đỗ Trì, bây giờ anh lại ở bên cạnh Đỗ Trì, điều này có thể sẽ khiến Diệp Tinh nghĩ anh có mưu đồ bất chính.

Nhưng đột nhiên anh ý thức được, tình huống hiện tại không khác gì đang công khai quan hệ trước mặt bạn bè, đối với cặp đôi chỉ yêu nhau một tháng, đây có thật sự cần thiết hay không?

Chia tay Đỗ Trì rồi, anh cũng sẽ giống như Diệp Tinh, đều là "quá khứ" của Đỗ Trì.

Cho nên bây giờ anh đâu cần, hoặc nói đúng hơn là đâu có tư cách gì mà ngồi bên cạnh Đỗ Trì, khoe khoang tình cảm của cả hai?

"Anh ấy thì sao?" Hướng Mặc chưa kịp trả lời, Đỗ Trì đã lên tiếng, "Là tôi theo đuổi anh ấy, cậu có ý kiến gì?"

Hướng Mặc không sợ Diệp Tinh chỉ trích, anh căn bản không mấy để tâm, nhưng thái độ "muốn gì thì nhắm vào tôi này" của Đỗ Trì làm anh cảm thấy đồ chó bự nhà mình thật sự ra dáng bạn trai ghê ấy.

Mà lần nào cũng vậy, Đỗ Trì luôn làm anh rất yên tâm.

Trong đầu Hướng Mặc chợt xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ, hình như anh không muốn chia tay Đỗ Trì.

"Không phải cậu nói không yêu đương gì sất à?" Quả nhiên ngọn đuốc Diệp Tinh chuyển ngay sang người Đỗ Trì, ai oán nói, "Cái tên lừa gạt này!"

"Tại sao phải yêu khi chưa gặp đúng người?"

"Vậy tức là cậu chỉ không thích tôi thôi."

"Chúc mừng, cuối cùng cậu cũng thông suốt rồi."

Cách nói chuyện của Đỗ Trì vẫn một mực vô sỉ, có điều chắc Diệp Tinh nghe mãi thành quen nên cũng không tức giận gì mấy. Cậu ta đứng dậy, nhìn chằm chằm hai người: "Tôi đúng là bị điên, đã thất tình còn tìm tới đây ăn cơm chó."

Hướng Mặc không nói câu nào, anh xin thề anh không có ý thể hiện tình yêu gì hết, mà anh cũng không quản được đồ chó xấu xa, đâu thể trách anh được.

Đỗ Trì đứng dậy theo Diệp Tinh, nói với Hướng Mặc: "Tôi tiễn cậu ấy lên xe."

Hướng Mặc đáp: "Được."

Anh thật sự không thích hai người họ ở riêng, nhưng anh cũng không thể nhỏ mọn như vậy.

✧✧✧

Ra khỏi nhà, Diệp Tinh cắm đầu đi phía trước, Đỗ Trì người cao chân dài, chẳng tốn sức theo sau, vừa bấm điện thoại vừa nói: "Tôi gọi xe cho cậu."

"Tôi không muốn về." Diệp Tinh bước chậm lại, khó chịu nhìn Đỗ Trì, "Tôi muốn đi bar xuyên đêm."

"Ồ, vậy để tôi nói cho mẹ cậu biết." Đỗ Trì bình thản nói.

"Cậu——" Diệp Tinh hít sâu một hơi, cũng biết tính tình của Đỗ Trì nên không muốn rước bực vào người, bèn hỏi, "Rốt cuộc tại sao cậu lại muốn yêu đương?"

"Gặp được anh ấy." Đỗ Trì cất điện thoại, cách nói chuyện nước chảy mây trôi, như đang hỏi ngược lại: Còn có thể là nguyên nhân gì nữa?

Trước đây chưa gặp anh ấy, vậy nên không muốn yêu đương.

Đây có lẽ chính là lời tỏ tình thâm tình nhất mà Diệp Tinh từng nghe, và cũng thật sự không tưởng tượng nổi khi một lời tỏ tình như vậy lại phát ra từ miệng Đỗ Trì.

"Anh ấy hấp dẫn cậu ở điểm nào thế? Đẹp trai sao?"

"Ừm." Đỗ Trì nhìn con đường phía đối diện, "Chỗ nào cũng đẹp."

"Nhưng có rất nhiều người đẹp mà, lẽ nào anh ấy đặc biệt?"

"Không phải à?" Đỗ Trì thu hồi ánh mắt, nhìn Diệp Tinh hỏi ngược lại.

Ổn, Diệp Tinh liếc mắt, không muốn ăn thêm cơm chó nữa.

"Cậu biết tôi có sưu tầm một bức tranh mà phải không?" Đỗ Trì không nhanh không chậm tiếp lời, "Tôi mua nó lúc tham quan triển lãm nghệ thuật."

"Bức tranh cậu treo ở đầu giường ấy hả?" Diệp Tinh nhớ lại. "Cái gì mà Thiên sứ khỏa thân?"

Thỉnh thoảng Đỗ Trì sẽ mời bạn bè đến biệt thự mình chơi, có rất nhiều người biết hắn cực thích bức tranh treo ở đầu giường.

Do ngại phiền phức, khi dọn qua nhà cũ hắn đã không mang theo bức tranh này.

"Đúng vậy." Đỗ Trì thản nhiên nói, "Là do anh ấy vẽ."

"Hả??" Diệp Tinh mở to mắt. Trước đây cậu ta có tìm hiểu về Hướng Mặc, tuy nhiên vẫn chưa xem hết các tác phẩm của anh.

"Dọn đến đây rồi tôi mới biết đó là anh ấy." Đỗ Trì khẽ cười, nhìn Diệp Tinh hỏi, "Cậu nói xem đây có phải trùng hợp không?"

"Được rồi." Diệp Tinh bĩu môi, thiếu chút nữa đã bị mùi chua của tình yêu hun chết, "Thế cậu định dẫn anh ấy đi gặp ba cậu à?"

"Nói sau đi." Đỗ Trì thở ra một hơi, ý cười trên mặt phai hẳn.

"Không phải ba cậu định mở phòng làm việc cho cậu sao?" Diệp Tinh tò mò hỏi, "Khi nào cậu về nhà?"

"Chưa biết." Đỗ Trì thu lại ý cười cuối cùng trên khóe miệng.

Diệp Tinh nhận ra giọng của Đỗ Trì đã thay đổi, trong lòng nảy lên một ý nghĩ không xác định: "Anh ấy sẽ đồng ý về nhà với cậu chứ?"

Lần này Đỗ Trì không trả lời.

Hắn không dám nóng vội, bởi vì nếu hắn không chú ý, mèo con nhát gan nào đó sẽ bỏ chạy ngay.

Thời hạn một tháng yêu nhau chẳng qua là kế tạm thích nghi, thậm chí hắn còn chưa nghĩ ra đến lúc đó phải làm gì tiếp.

Màn hình điện thoại cho biết tài xế đang ở giao lộ đông đúc, phải mất vài phút nữa mới tới đây.

Lúc này, một thông báo WeChat bất ngờ hiện lên trên màn hình.

【Bà xã: Sao còn chưa về?】

Mèo con là thế đấy, luôn bí mật quan sát, vô cùng hiếu kỳ.

Khóe môi Đỗ Trì lại hiện lên ý cười, trả lời câu hỏi vừa rồi của Diệp Tinh: "Nhanh thôi."

Lời tác giả: Hướng Mặc: Lặng lẽ thăm dò đằng sau cửa sổ.jpg