Bệnh Độc Thân

Chương 4: Vứt rác



Vẻ ngoài khu nhà cổ mang phong cách đặc trưng, so với những tòa nhà cao tầng lạnh băng thì rất có nhiệt độ thành thị. Tuy nhiên nơi này lại thiếu chỗ đậu xe, cơ sở vật chất lạc hậu, không nhiều tiện ích như nhà cửa thời nay, giá trị cư trú không bằng giá trị lịch sử.

Hầu hết các đời chủ trước đều đã chuyển đến nơi khác và cho thuê lại chỗ này, nói gì thì nói, khu nhà cũng nằm ở trung tâm thành phố, lại có bề dày lịch sử nên nhiều người sẽ đến đây thuê để kinh doanh, chẳng hạn như Hướng Mặc mở phòng tranh, La Dương mở nhà hàng đối diện.

Nhà hàng của La Dương tên là Tám Cân, theo như cậu ta kể, lúc sinh ra cậu ta nặng khoảng chừng tám cân (gần 4kg Việt), vậy nên cậu ta lấy luôn tên này cho tương xứng với dáng người.

Gần đây nhà hàng Tám Cân mới được tu sửa, trong khoảng sân trang nhã có thêm cây xanh và đèn trang trí, một lối đi ngoằn ngoèo dẫn đến nơi vắng vẻ, còn xây cả phòng thiền nhiều hoa cùng cây cối xung quanh.

Hướng Mặc và Đỗ Trì bước trên con đường lát đá đi vào trong nhà hàng, lúc này có mấy nhân viên đang tất bật chuẩn bị để mở cửa đón khách, La Dương đứng ở quầy bar thấy hai người đến liền vẫy tay từ xa: "Anh Đỗ, thầy Hướng, tới đây."

Hướng Mặc không thể không dừng bước, quay sang nhìn Đỗ Trì bên cạnh: "Hai người quen nhau từ trước à?"

"Không có." Đỗ Trì vẫn tiếp tục tiến lên.

Rất nhiều đầu bếp bắt đầu học nghề từ khi còn khá trẻ, ví dụ như La Dương mười bốn tuổi đã phụ việc bếp núc ở quán cơm, bây giờ thì thành đầu bếp với mười hai năm trong nghề.

Hướng Mặc không cảm nhận được trên người Đỗ Trì có tính khách sáo và khéo léo của tuýp người chịu xã giao, anh cứ tưởng Đỗ Trì dưới hai mươi lăm tuổi, thật không ngờ La Dương hai mươi sáu tuổi lại gọi Đỗ Trì là anh.

"Mới chế biến ra món tôm viên mù tạt mật ong." La Dương đưa nĩa cho hai người, "Thử xem."

Đuôi tôm cuộn tròn có kích thước bằng quả bóng bàn nằm gọn trên dĩa trắng, thịt tôm hồng nhạt được rưới thêm nước sốt chanh dây màu vàng, ăn kèm với bắp cải bào sợi đơn giản.

Khi dùng nĩa cắm vào thịt tôm sẽ cảm nhận rõ độ đàn hồi, cắn một miếng, vị tươi ngon từ đầu lưỡi truyền nhanh tới não, kích thích tiết thật nhiều dopamine truyền tín hiệu thỏa mãn.

Hướng Mặc đặt nĩa xuống, đang định khen một câu thì dư vị mù tạt xộc thẳng lên mũi làm anh phải nhắm mắt như một phản xạ tự nhiên để dằn lại cơn ho.

"Cay à?" La Dương thấy biểu cảm của Hướng Mặc, nhanh chóng rót cho anh một ly nước.

"Hơi hơi." Vị cay từ mù tạt đến nhanh đi cũng nhanh, Hướng Mặc nhấp một ngụm nước hòa tan vị mù tạt còn sót trong miệng.

"Đây." Đỗ Trì ngồi bên cạnh rút khăn giấy đưa Hướng Mặc, thấy rõ anh không ngừng chớp mắt để nén nước mắt chảy ra.

"Cảm ơn." Cuối cùng Hướng Mặc cũng bình thường trở lại, lấy khăn lau miệng, nghiêm túc nhận xét, "Mới ăn thấy ngon, cay ngọt vừa phải, nhưng sau đó thì nồng quá."

"Đúng vậy đấy." Đỗ Trì thờ ơ liếc nhìn đôi môi bị Hướng Mặc lau đỏ, tiếp tục dùng nĩa sâm một viên tôm bỏ vào miệng, "Vị mù tạt ít đi một chút sẽ ngon hơn."

"Nhưng nếu vậy thì vị mật ong sẽ chiếm chủ đạo." La Dương đẩy chiếc kính tròn trên sống mũi, cân nhắc nói, "Để tôi lấy gừng thay mù tạt thử xem."

Không hổ danh đầu bếp giàu kinh nghiệm, vừa mới nói là lập tức nghĩ ra được cách thay thế luôn.

Rốt cuộc Hướng Mặc đã hiểu tại sao mỗi ngày nhà hàng Tám Cân lại có nhiều khách đến xếp hàng như vậy, còn không phải do tay nghề của đầu bếp kiêm ông chủ La Dương thật sự quá giỏi à.

Đỗ Trì đặt nĩa trong tay xuống, thản nhiên chống khuỷu tay lên quầy bar, hỏi La Dương: "Giám khảo Michelin đã đến chưa?"

"Chả biết." La Dương phiền não thở dài, "Bảng hiệu nhà hàng còn chưa làm xong."

Hướng Mặc biết giám khảo Michelin thường giả làm khách hàng bình thường, âm thầm đến các nhà hàng để khảo sát đánh giá, tuy nhiên đây không phải trọng điểm, anh lại nhấp một ngụm nước, tự nhiên chen vào cuộc trò chuyện của hai người: "Cậu muốn tham gia vào cuộc bình chọn Michelin sao?"

"Đúng vậy." La Dương thay đổi sắc mặt u sầu, nói với ánh mắt kiên định, "Năm nay tôi nhất định phải lên được đề cử Michelin."

Hướng Mặc luôn cho rằng sở hữu một nhà hàng đắt khách, Tám Cân đã đủ thành công, thật không ngờ La Dương còn có những mục tiêu cao hơn nữa.

Anh và La Dương quen biết nhau ba năm, chưa từng trò chuyện về chủ đề "mục tiêu" bởi tính cá nhân của nó, hơn nữa đôi bên cũng chỉ là hàng xóm bình thường, không cần thiết phải nói nhau nghe những điều sâu xa như vậy.

Mà Đỗ Trì thì ngược lại, mới dọn đến đây được một tuần đã xưng anh gọi em với người ta rồi.

✧✧✧

Thời điểm từ nhà hàng Tám Cân đi ra, nhân viên đang treo bảng "Đề cử hôm nay" ở cửa.

Những vị khách đợi sẵn bên ngoài thấy nhà hàng bắt đầu nhận khách, như là sợ không giành được chỗ ngồi, vội vội vàng vàng chạy vào trong ngay.

Hướng Mặc và Đỗ Trì đi ra ngược hướng đoàn người nên bị đẩy đến rìa con đường lát đá, nơi đó thật sự rất khó đi, Hướng Mặc sơ ý giẫm phải khoảng trống giữa các phiến đá, mất thăng bằng lảo đảo.

Người sau lưng nhanh chóng đỡ được, Hướng Mặc quay đầu nhìn Đỗ Trì: "Cảm ơn."

Có lẽ do ngại Hướng Mặc đi chậm nên Đỗ Trì nghiêng người lướt qua vai anh, tiến lên phía trước.

Những người đi tới bị Đỗ Trì cản qua một bên, đường dưới chân đột nhiên dễ đi hơn hẳn.

Đến lúc này Hướng Mặc mới ý thức được thì ra Đỗ Trì giành đi trước không phải chê anh đi chậm, mà là vì muốn giúp anh mở đường.

✧✧✧

Cuối cùng cũng ra khỏi sân, gió xuân thổi bay cảm giác khó chịu do đám đông chen lấn. Hai người sóng vai nhau bước về sân nhà mình, đang đi thì chuông điện thoại của Hướng Mặc bất ngờ vang lên.

Thấy cuộc gọi đến hiển thị tên Đàm Tống, anh vô thức bước chậm lại, Đỗ Trì nhìn anh một cái rồi tự giác đi vào sân trước.

"Mặc Mặc, tối nay tôi có tiệc xã giao, không tới được rồi."

Nghe thấy xưng hô này, Hướng Mặc hơi nhíu mày, anh đã nói vô số lần với Đàm Tống rằng đừng gọi anh như vậy nữa, nhưng Đàm Tống cứ luôn làm theo ý mình.

Anh hờ hững "ừ" một tiếng và định cúp máy.

"Ngày mai tôi tới được không?" Đàm Tống hỏi.

"Không."

Chín giờ tối thứ hai hàng tuần là lịch hẹn của Hướng Mặc và Đàm Tống, nếu hôm đó hai người tạm thời có chuyện riêng, kế hoạch sẽ trực tiếp hủy bỏ.

Hướng Mặc không thích bị người khác phá hỏng kế hoạch, anh muốn được tự kiểm soát thời gian của mình.

Nếu như anh quyết định làm gì đó vào một thời điểm nhất định thì chỉ đơn giản là anh cam tâm tình nguyện chứ không phải vì bất kỳ ai.

Ưu điểm lớn nhất của cuộc sống độc thân chính là toàn bộ thời gian đều thuộc về mình, song có rất nhiều người lại không nhận ra đây là điều vô cùng quý giá.

✧✧✧

Buổi tối không có gì làm, trong lúc rảnh rỗi Hướng Mặc quyết định dọn dẹp phòng ngủ của mình một chút.

Căn phòng khoảng bốn mươi mét vuông có thể coi là rộng rãi, tuy nhiên tranh của Hướng Mặc chất đống bên tường, ở giữa đặt một cái giá vẽ khá to tạo cảm giác phòng hơi chật chội.

Sau khi tốn cả tiếng đồng hồ để phân loại những thứ không dùng nữa vào hai bọc rác, căn phòng thoắt cái trở nên ngăn nắp sạch sẽ, tâm trạng Hướng Mặc cũng vì thế mà tốt hơn nhiều.

Anh xỏ đôi tông, xách bọc rác mang ra ngoài góc phố vứt.

Đây là điểm bất tiện của khu nhà cổ, không giống những tòa nhà trong khu cư xá, mỗi một tòa đều có thùng rác ở dưới tầng, chỉ cần ra khỏi cửa là vứt được rác.

Hướng Mặc coi như mình đang đi dạo, gió đêm mát rượi làm anh thấy vui vui. Ánh trăng mờ ảo xuyên qua kẽ lá ngô đồng, chiếu xuống con đường nhỏ không bóng người qua, tưởng chừng đang đưa mình vào trong bức tranh cảnh đêm tĩnh mịch.

Chỉ còn cách vài mét là tới chỗ đặt thùng rác, Hướng Mặc chuẩn bị rẽ vào thì đột nhiên nghe tiếng ai đó hỏi: "Tại sao không trả lời tin nhắn của tôi?"

Một giọng nói lười biếng khác vang lên: "Không thấy."

Hướng Mặc hoàn toàn không nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng đằng kia có đôi tình nhân đang cãi nhau —— thẳng đến khi anh nhìn thấy khuôn mặt của Đỗ Trì.

Bước chân đột ngột dừng lại, hai người kia đồng thời nhìn về phía Hướng Mặc, vị trí của cả ba tạo thành một hình tam giác kì quái.

Trong đó người có biểu cảm khó giải thích nhất chính là anh bạn mà Hướng Mặc không quen.

Mặt mũi anh bạn rất thanh tú, chân mày tỉa tót cẩn thận, đôi môi bóng loáng dưới ánh đèn, có vẻ đã trang điểm nhẹ.

Tạm thời chưa biết anh bạn này và Đỗ Trì có quan hệ thế nào, nhưng nếu Hướng Mặc đoán không sai, đây chắc hẳn là đối tượng đã cùng Đỗ Trì "vận động".

Lúng túng ghê.

Hướng Mặc cầm bọc rác trong tay, thùng rác ở ngay trước mặt, giờ mà anh bỏ đi hướng khác thì ý đồ tránh mặt sẽ thể hiện quá rõ ràng.

Hơn nữa, anh chẳng có lý do gì phải tránh mặt hết.

Anh chỉ đơn thuần là người qua đường, ai bảo hai người họ đứng giữa đường cãi nhau làm chi?

Tiếp tục nhấc chân tiến lên, Hướng Mặc vòng qua phía sau Đỗ Trì, đi đến chỗ thùng rác. Lúc bọc rác vừa nằm gọn trong thùng, phía sau vang lên giọng của chàng trai kia: "Hai người quen nhau à?"

Đối tượng bị tra hỏi tất nhiên là Đỗ Trì, Hướng Mặc coi như không liên quan xoay người lại, định bụng theo đường cũ mà đi về.

Tuy nhiên, Đỗ Trì không có ý định trả lời câu hỏi của người kia, ánh mắt lướt qua đôi tông Hướng Mặc mang, dùng giọng điệu thân quen hỏi: "Muộn thế này còn ra ngoài vứt rác sao?"

Có muộn đâu, Hướng Mắc nghĩ thầm, mới hơn mười giờ chứ mấy.

Anh vốn không muốn trả lời trong hoàn cảnh quái quỷ này, nhưng không trả lời thì thành ra bất lịch sự, vậy nên anh vẫn mở miệng đáp: "Vừa dọn phòng xong."

Dứt câu, Hướng Mặc tiếp tục đi về phía trước, mà ánh mắt của chàng trai lạ mặt bị Đỗ Trì ngó lơ rõ ràng không mấy thiện cảm, cậu ta nhìn Hướng Mặc từ trên xuống dưới, hỏi Đỗ Trì: "Đây là ai?"

Người qua đường. Hướng Mặc yên lặng trả lời.

Anh không phải người nhiều chuyện, đối với tình huống trước mắt cũng chẳng có suy nghĩ gì, nếu không phải đột nhiên Đỗ Trì hỏi chuyện anh, anh chắc chắn đã có thể rời đi như một người qua đường không có chút cảm giác tồn tại nào hết.

Đỗ Trì vẫn không trả lời thắc mắc của người kia, nhướng mày nhìn Hướng Mặc đang định bỏ đi, tự dưng bất mãn hỏi: "Cứ nhìn vậy thôi à?"

Nhìn gì?

Hướng Mặc ngơ ngác, sau đó nhận ra Đỗ Trì đang lên án mình: Anh muốn bỏ mặc tôi sao?

Anh nhìn Đỗ Trì bằng ánh mắt vô cùng hoang mang, tự hỏi ngược lại: Không, thì, làm gì?

Ánh mắt của hai người làm chàng trai lạ mặt kia khó chịu, cậu ta cau mày hỏi lần thứ ba: "Hai người có quan hệ gì?"

Hàng xóm.

Lần này Hướng Mặc định lên tiếng trả lời, tiếc thay còn chưa kịp mở miệng, một cánh tay bất ngờ duỗi ra, đợi đến khi phản ứng được thì anh đã nhào vào lòng Đỗ Trì rồi.

Có lẽ hơi lạc đề một chút, nhưng một suy nghĩ đang hiện lên trong đầu Hướng Mặc —— Ngực Đỗ Trì săn chắc ghê.

"Bọn tôi đang ở bên nhau." Giọng Đỗ Trì vang lên từ đỉnh đầu.

Hướng Mặc – người đã độc thân ba năm và vẫn đang có ý định tiếp tục độc thân – ngu người tại chỗ.

Anh chỉ đi ra ngoài vứt rác thôi trời ơi.