Bệnh Độc Thân

Chương 44: Kết thúc (I)



Khi chương trình giải trí trên sân khấu kết thúc, Đỗ Trì mặc vest đen đến hội cựu sinh viên.

Bộ âu phục cắt may khéo léo làm cho vóc dáng của hắn càng thêm cao, so với lúc bình thường xỏ đôi tông quả thật giống như hai người khác biệt.

Hướng Mặc dẫn đầu vẫy tay với Đồ Trì: "Ở đây!"

Ngoại trừ Đỗ Trì ra, ba người Hướng Mặc đều ngồi ở bàn tròn, dựa theo quan hệ thân thiết, Hướng Mai ngồi ở giữa, Hướng Mặc và Đỗ Bân chia nhau ngồi hai bên, mà bàn tròn to như vậy cũng không ngồi đầy người, lúc bấy giờ bên cạnh Hướng Mặc và Đỗ Tân đều có chỗ trống.

Đỗ Trì đi thẳng đến ngồi xuống bên cạnh Hướng Mặc.

"Sao, bác gái và ba cháu là cựu sinh viên á?"

Cách hai mẹ con Hướng Mặc, Đỗ Bân tức giận nói: "Anh còn biết tôi là ba anh sao?"

Nhân dịp này, trông cũng khá giống cảnh hai bên gia đình gặp mặt nhau. Nếu Hướng Mặc đã ngồi bên cạnh mẹ anh, vậy thì Đỗ Trì phải ngồi bên cạnh ba hắn mới đúng.

Tuy nhiên Đỗ Trì lại không để ý lắm, hắn giúp Hướng Mặc trải khăn ăn: "Đều là người một nhà, đừng phân chia."

Đỗ Bân trừng mắt nhìn "thằng con bất hiếu" nhà mình, nghẹn đến không nói nên lời.

Hướng Mặc không khỏi buồn cười, cậu biết Đỗ Trì đang khó chịu về thái độ của ba mình ngày hôm qua, nhưng thật ra Hướng Mặc không hề để nó trong lòng, hơn nữa xem ra, ba Đỗ cũng không phải khó chung sống lắm.

"Thật không ngờ lại có chuyện trùng hợp như vây." Hướng Mai hiển nhiên là người mang tâm trạng tốt nhất trong số mọi người, "Chị còn bảo sao Đỗ Trì hợp tính mình như vậy, hoá ra thằng bé là con trai của cậu."

"Không hẳn đâu, nếu không có tôi, nó làm gì có cửa ưu tú như này chứ?"

Hướng Mặc mím môi, kìm nén ý cười bên miệng, dùng khuỷu tay chọt Đỗ Trì, nói nhỏ: "Nghe chưa, còn không biết cảm ơn ba em nữa?"

Đỗ Trì cũng nhỏ giọng nói: "Ba em thích khoe khoang lắm."

"Mà nói chứ," Hướng Mặc tiếp, "Ba em không giống trong tưởng tượng của anh."

Đỗ Trì: "Không giống thế nào?"

Hướng Mặc: "Không cao ngạo lạnh lùng như hôm qua dùng bữa."

Đỗ Trì: "Đã bảo anh rồi, ba em là người rất mâu thuẫn."

Hai người lớn ở một bên ôn chuyện, hai đứa nhỏ lại thì thầm với nhau, đúng là có chút bầu không khí gia đình.

"Cháu biết gì không Tiểu Hướng?" Đỗ Bân đột nhiên gọi Hướng Mặc, "Năm đó mẹ cháu là hoa khôi trường, người theo đuổi chị ấy có thể xếp dài đến tận cổng."

"Làm gì khoa trương tới vậy?" Hướng Mai cười khanh khách nói.

Thật ra Hướng Mặc đều biết những chuyện này, trong số những người theo đuổi mẹ anh không thiếu người đẹp trai giàu có, nhưng cuối cùng bà lại chọn một người không tiền mà tài hoa, cũng chính là ba Hướng Mặc.

Hai người không đi xa được với nhau, bởi vì Hướng Mai theo đuổi sự lãng mạn, không muốn bị chuyện vặt vãnh trong nhà trói buộc, ba Hướng Mặc không thể cho bà cuộc sống như bà mong muốn, cuối cùng hai người dần dần rẽ hướng đi riêng

"Thế nên nguyên nhân bác có thể trở thành bạn của mẹ cháu," Đỗ Tân dùng ngón trỏ gõ mép bàn, kéo lại suy nghĩ của Hướng Mặc, "Chính là vì bác không có ý đồ xấu gì với mẹ cháu hết."

"Thôi đi anh bạn ơi." Hướng Mai nhướng mày nói, "Hồi xưa là ai nói chuyện với chị còn đỏ mặt ấy nhỉ?"

"Cái này phải giải thích kỹ chữ 'ý đồ xấu' rồi." Đỗ Bân nghiêm túc nói, "Thích đàn chị, muốn theo đuổi chị, đây là ý đồ xấu. Ở đây có hai yếu tố cấu thành, một là thích, một là muốn theo đuổi. Thế thì không có ý đồ xấu, có thể hiểu là không thích, không muốn theo đuổi, tất nhiên, cũng có thể hiểu là thích nhưng không thể theo đuổi, vì vậy không muốn theo đuổi."

Không hổ là người tốt nghiệp khoa tiếng Trung, cắn văn nhai chữ dễ như trở bàn tay.

"Ba là kiểu thứ hai đúng không?" Đỗ Trì tiếp lời.

"Đúng, ai chả thích đàn chị chứ?" Đỗ Bân phóng khoáng thừa nhận, "Tự tin lại còn xinh đẹp."

"Cậu đừng nói nữa, may mà cậu không theo đuổi chị, bằng không chúng ta không thể trở thành bạn tốt của nhau rồi." Hướng Mai cười nói.

Hướng Mặc nghe hai người tán gẫu, vốn chỉ tuỳ tiện nghe một chút, song nghe đến đây anh bất giác nhận ra, đây không phải chỉ là một cuộc nói chuyện phiếm đơn giản.

Hướng Mai cũng là người tốt nghiệp khoa tiếng Trung, độ nhạy cảm với ngôn ngữ và lời nói rất cao. Bà dường như đang nói về những chuyện năm đó, nhưng đồng thời cũng nói đến chuyện bây giờ: Cậu không nên theo đuổi tôi.

Dựa theo hiểu biết của Hướng Mặc về Hướng Mai, bà tuyệt đối không thể bên cạnh Đỗ Bân được. Bởi nếu bà muốn yêu đương, ít nhất còn mấy người đàn ông nữa đang xếp hàng, dù thế nào cũng không tới lượt người bình thường ít liên lạc như Đỗ Bân.

Mà Đỗ Bân tựa hồ cũng không có ý này, chỉ nghe ông ấy nói: "Nữ thần mãi là nữ thần, thế nên mới không theo đuổi được. Nếu theo đuổi được, sao còn gọi là nữ thần nữa?"

"Nhưng mà con trai cậu theo đuổi con trai chị đấy." Hướng Mai nâng ly rượu vang đỏ lên, tự nhiên chuyển đề tài.

"Chuyện này cũng có thể xem là duyên phận." Đỗ Bân cảm khái thở dài, chạm ly rượu với Hướng Mai, hai người lại vui vẻ trò chuyện với hai đứa nhỏ.

Không lâu sau, trên sân khấu diễn ra một trò chơi. Hướng Mai kéo Đỗ Bân lên sân khấu, còn Hướng Mặc và Đỗ Trì thì ngồi bên dưới cổ vũ hai người.

Một đám người trung niên bốn mươi năm mươi tuổi, chơi đánh trống chuyền hoa cũng có thể phấn khích đến nhường ấy, quá sức náo nhiệt.

Hướng Mặc và Đỗ Trì vỗ tay theo tiết tấu trống đánh, mà đang vỗ, đột nhiên Đỗ Trì dời tầm mắt khỏi sân khấu, nói với Hướng Mặc: "Em chợt nhớ ra mẹ em từng nói với em một chuyện."

"Hả?" Hướng Mặc cũng dừng động tác vỗ tay.

"Mẹ em nói bà biết bà không phải là người mà ba em thích nhất."

Hướng Mặc nhướng mày: "Đừng nói em cho rằng ba mẹ em ly hôn là vì mẹ anh nhé?"

"Không phải, nghĩ gì đấy." Đỗ Trì nói, "Ý em là ba em chọn mẹ em, không phải vì thích bà nhất, mà là mẹ em thích hợp để kết hôn."

"Ra là thế." Hướng Mặc lập tức hiểu ra, kết hôn phải tính đến rất nhiều vấn đề, bất luận là nam hay nữ, người có thể bình yên sống qua ngày mới là lựa chọn tốt nhất.

Như vậy xem ra, cho dù hiện tại Đỗ Tân có thật sự muốn tìm bạn đời, chắc chắn cũng sẽ không khiến Hướng Mai phải lo lắng.

Điều này dường như đã đáp ứng những lời dì Chu từng nói, trong mối quan hệ lâu dài, làm bạn quan trọng hơn tình yêu.

"Phải rồi, mẹ em trông như thế nào?" Hướng Mặc bỗng có chút tò mò.

"Cũng đẹp lắm." Nói xong, Đỗ Trì lấy điện thoại ra, "Em cho anh xem hình của bà ấy và chồng."

Đỗ Trì mở vòng bạn bè của mẹ hắn, chọn mấy tấm ảnh gửi cho Hướng Mặc, tiện để anh xem cùng.

Điện thoại đặt trên bàn rung vài cái, màn hình sáng lên hiển thị thông báo WeChat, ông xã đã gửi vài hình ảnh.

Mắt chó bự lập tức sáng lên, nhanh tay lấy điện thoại của Hướng Mặc, hỏi: "Anh đổi khi nào vậy?"

"Trả anh." Hướng Mặc muốn lấy lại điện thoại, nhưng cứ bị Đỗ Trì ngăn cản.

"Ghi chú cũng đã đổi rồi." Đỗ Trì không thèm để ý ở đây có nhiều người lớn, một tay trống kia tự nhiên ôm Hướng Mặc vào lòng, "Mau gọi em nghe đi."

Bây giờ gọi sao được? Đó là từ giới hạn trên giường mà.

"Đừng quậy coi." Cuối cùng Hướng Mặc cũng lấy lại được điện thoại của mình, mở WeChat ra xem, quả nhiên đúng như lời Đỗ Trì nói, mẹ hắn rất xinh đẹp.

"Cô bé này là ai?" Hướng Mặc chỉ vào cô bé trông có vẻ lớn tuổi hơn Triệu Tiểu Kiều ở trong ảnh, hỏi.

"Em gái em." Đỗ Trì nói, "Con gái của chồng mẹ em."

"Em còn có em gái á?" Đây chính là điều Hướng Mặc vô cùng ghen tị, suy cho cùng anh thích tiếp xúc với Triệu Tiểu Kiều, chính là vì anh mong mình có một cô em gái.

"Không quá thân, nhưng quan hệ cũng ổn." Đỗ Trì nói, "Con bé đau đầu hơn Triệu Tiểu Kiều nhiều."

Tâm tình của Hướng Mặc đột nhiên có chút vi diệu, giống như tương lai có thêm rất nhiều chuyện đáng thăm dò đang chờ đợi anh. Anh tạo một nhóm chat ba người, nói với Đỗ Trì: "Mời ba em vào đi."

Nếu muốn đi lâu dài, tất nhiên phải thiết lập càng nhiều liên lạc càng tốt.

Đỗ Trì hiểu ý Hướng Mặc, sau khi mời Đỗ Bân vào nhóm chat, liền đổi tên nhóm thành "Người một nhà".

✧✧✧

Lại là một ngày cuối tuần, tại phòng trưng bày nghệ thuật Phương Hòa.

Phòng trưng bày nghệ thuật yên tĩnh ngày trước, hôm nay trở nên vô cùng náo nhiệt, thậm chí đi vệ sinh cũng có thể bắt gặp rất nhiều phóng viên báo chí truyền thông mang theo máy ảnh.

Các đồ vật đặt trong nhà vệ sinh vẫn phối hợp với chủ đề ngày hôm nay, có chữ giáp cốt (văn tự cổ đại Trung Quốc) hình thù kỳ quái, cũng có tiểu nhân lén thò đầu sau gương.

Hướng Mặc rửa tay, đang chuẩn bị rời đi thì người bên cạnh bất ngờ hỏi anh: "Này, anh là Hướng Mặc đúng không? Tôi có thể phỏng vấn anh vài câu chứ?"

Còn chưa kịp từ chối, người nọ đã tiếp tục hỏi: "Tại sao buổi họp báo Nhà chữ Bút Mực lại tổ chức chung với triển lãm tranh? Phòng tranh Bút Mực của anh có liên quan gì với Nhà chữ Bút Mực à?"

Hướng Mặc nở nụ cười lịch thiệp, từ chối trả lời: "Chờ buổi họp báo kết thúc rồi nói sau nhé."

Từ nhà vệ sinh đi ra, những bức tranh treo trên tường đều là tác phẩm của Hướng Mặc.

Cuối cùng thì triển lãm tranh vẫn tổ chức ở phòng trưng bày Phương Hoà, mà những bức tranh tâm đắc của Hướng Mặc đều nhờ nhân viên giám tuyển mượn về trưng.

Chẳng qua khác với triển lãm lần trước, tác phẩm chính trong buổi triển lãm lần này đổi thành bức "Dục vọng thiên sứ". Hướng Mặc nhìn từ xa, không ít người vây quanh bức tranh trưng giữa đại sảnh, có người đang chụp hình, có người lo bình luận.

Lúc này dưới lầu vang lên tiếng micro, Hướng Mặc từ tầng hai xuống tầng một, chỉ thấy trong đại sảnh chật kín người, Đỗ Trì vận trang phục bình thường đứng trên sân khấu, chuẩn bị bắt đầu bài phát biểu của mình.

Việc tổ chức chung buổi triển lãm và họp báo là ý của Đỗ Bân.

Mấy ngày cuối tuần gần đây, phòng trưng bày nghệ thuật Phương Hoà đều có lịch đặt, nếu tổ chức triển lãm tranh vào ngày làm việc, người đến xem khẳng định sẽ rất ít.

Bản thân Hướng Mặc thì không sao, vốn dĩ anh không muốn làm quá long trọng, nhưng Đỗ Bân không đồng ý, ông nghiêm túc tìm hiểu, cảm thấy "Trùng sinh" của anh và "Tân sinh" của Đỗ Trì vừa hay cùng một chủ đề, bèn quyết định cho hai người tổ chức chung.

Điều này thật sự rất giống với phong cách của Đỗ Bân.

Đỗ Trì từng nói, sau khi hắn đoạt giải, ba hắn chính là như vậy, quyết liệt mở phòng làm việc cho hắn.

Hiện tại Hướng Mặc đã cảm nhận được đãi ngộ này, một khi Đỗ Bân xem anh là người nhà, vậy chuyện của anh, Đỗ Bân cũng sẽ tự mình lo liệu.

"Alo." Đỗ Trì trên sân khấu gõ vào micro, sau khi xác nhận âm thanh không có vấn đề, hắn nói với khán giả bên dưới, "Hoan nghênh các vị đến buổi triển lãm tranh của người yêu tôi và họp báo ra mắt phòng làm việc của tôi."

Dưới sân khấu im lặng một giây, sau đó lập tức bàn luận sôi nổi: "Cậu ấy nói gì vậy? Ai là người yêu của cậu ấy cơ?"