Bệnh Độc Thân

Chương 9: Không hiểu ngầm



Một người trẻ hệ phật không cần "chị em tốt".

Hướng Mặc tới tuổi này, bạn bè cũng phải kén chọn, so về mặt vật chất, anh vẫn chú trọng giá trị tinh thần hơn. Nếu đối phương không thể làm phong phú thêm thế giới tinh thần của anh, chỉ mỗi mình anh đưa ra quan điểm, vậy thì anh hoàn toàn không có hứng thú kết bạn với người này.

Anh không thích đi dạo phố, lại thích xem phim một mình, cảm thấy bạn bè rượu thịt đều là vô nghĩa.

Thế cho nên trước khi Diệp Tinh ra về, cậu ta có ý định thêm WeChat nhưng anh thật sự quá lười, bèn bảo Đỗ Trì gửi danh thiếp của mình cho cậu ta.

Sau một tiếng vẫn không thấy yêu cầu kết bạn mới, chắc có lẽ Đỗ Trì đã không gửi rồi.

Phải thừa nhận rằng "sự hiểu ngầm" này làm cho Hướng Mặc cảm thấy rất thoải mái.

Mặc dù ở một số thời điểm Đỗ Trì nói chuyện chẳng dễ nghe chút nào, tuy nhiên xét về tổng thể, hắn vẫn là một người có chừng mực.

Hướng Mặc đưa quyền quyết định thêm WeChat cho hắn, ngay lập tức hắn hiểu rằng Hướng Mặc đang từ chối một cách lịch sự. Từ góc độ này có thể thấy được suy nghĩ của Hướng Mặc và Đỗ Trì nằm trên cùng một đường thẳng, đây là điều rất hiếm thấy ở những người không thân nhau.

✧✧✧

Những hôm chủ nhật khi trời bắt đầu nhá nhem, thành phố luôn có cảm giác lâng lâng uể oải như thể đang chống cự một tuần mới đang đến.

Nhân viên văn phòng chăm chỉ phải bắt đầu làm việc liên tục trong năm ngày, mà đối với Hướng Mặc, ngày thường ít học viên đến phòng tranh, nhẹ nhàng hơn cuối tuần rất nhiều, bởi vậy nên anh cực kỳ hưởng thụ bầu không khí tối chủ nhật.

Mang họa cụ lên ban công tầng ba, đúng lúc mặt trời lặn, cảnh sắc vừa tròn.

Nhìn từ xa, dưới tầm mắt là sân thượng của những ngôi nhà đậm sức sống, cuối sân thượng là những tòa nhà cao tầng, tượng trưng cho nhịp sống hối hả của thành phố.

Khu đô thị hiện đại và khu nhà cổ, sức sống phát triển và lịch sử lắng đọng, đường chân trời như chia đôi hình ảnh trong mắt, tạo ra hai thế giới hoàn toàn đối lập.

Mặt trời đỏ khổng lồ treo sau những tòa nhà cao chót vót, hoàng hôn màu cam vượt qua đường chân trời, chiếu sáng hai thế giới, lại hòa tất cả hình ảnh làm một thể.

Hướng Mặc cầm cọ lên, nhúng vào màu nước rồi vẽ lên nền giấy trắng.

Không bao lâu, trên giấy đã phủ đầy màu cam, mà đúng lúc này, phía sau anh có tiếng bước chân lười biếng.

"Anh vẽ màu nước nữa à?"

Đỗ Trì kéo lê đôi tông, đi tới ngồi xuống cái ghế bên cạnh giá vẽ, tay cầm một lon bia.

Hắn nhìn cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp trước mắt, sau đó nhìn Hướng Mặc đang vẽ cảnh đẹp này, hỏi: "Anh không vẽ phác họa sao?"

"Vẽ." Hướng Mặc cúi thấp đầu, nhúng cọ vào thùng nước rửa, "Mà phong cảnh thì hợp màu nước hơn."

"Đúng ha." Đỗ Trì đưa lon bia lên miệng.

Cả hai im lặng, chỉ có tiếng cọ sột soạt trên giấy và tiếng Đỗ Trì ngửa đầu uống bia ừng ực.

Ngắm hoàng hôn dưới cơn gió nhẹ vốn cũng không cần nhiều lời, nhưng hai người im lặng được một lúc thì đột nhiên vợ chồng nhà bên cạnh cãi nhau, toàn những chuyện vụn vặt.

Có lẽ không muốn nghe tiếp nên Đỗ Trì mở miệng nói: "Thầy Hướng."

"Hả?" Hướng Mặc cũng đang hi vọng có âm thanh khác làm mình phân tâm.

"Anh nghĩ người yêu quan trọng hay bạn bè quan trọng?"

Không ngờ Đỗ Trì lại nói về chủ đề tình cảm, Hướng Mặc dừng cọ, trả lời mà không cần suy nghĩ: "Bạn."

"Đồng ý." Đỗ Trì nói, "Bạn có thể mãi mãi ở lại, nhưng người yêu thì không."

Khác với Diệp Tinh khi nói về chủ đề tình cảm, Hướng Mặc không cần đơn phương bày tỏ quan điểm, Đỗ Trì biết nói lên quan điểm của mình, ít ra như vậy thì cuộc trò chuyện mới không nhàm chán.

Hơn nữa thật trùng hợp, Hướng Mặc cũng có cùng quan điểm trên.

"Cậu muốn nói..." Hướng Mặc đặt cọ xuống, nhìn Đỗ Trì, "Cậu từ chối Diệp Tinh là vì sợ đến cuối cùng ngay cả bạn bè cũng không làm được sao?"

Sau khi lăn lộn khắp giường, mối quan hệ của hai người đã phần nào thay đổi, tuy nhiên chỉ cần cửa sổ giấy không bị chọc thủng, tình bạn vẫn có thể được duy trì.

Đỗ Trì khẽ cười, nâng lon bia hướng về phía Hướng Mặc: "Anh hiểu tôi đấy."

Dứt câu, hắn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, yết hầu lên xuống khi hắn nuốt nước.

Dời tầm mắt khỏi yết hầu nhấp nhô, Hướng Mặc đổi màu, bắt đầu vẽ các tòa nhà: "Xem ra cậu không muốn mất đi người bạn này."

"Tôi sợ phiền thôi." Đỗ Trì đặt lon bia rỗng xuống bàn, cảm thấy Hướng Mặc có thể nói chuyện nên đơn giản mở rộng chủ đề, "Tôi không hiểu, tại sao phải yêu đương nhỉ?"

Câu này gần như đã nói hộ nỗi lòng Hướng Mặc.

Hiếm khi gặp được tri kỷ, anh bật thốt lên: "Tôi cũng không hiểu. Dành thời gian cho bản thân không phải tốt hơn sao?"

"Đúng vậy, rõ ràng có rất nhiều chuyện thú vị để làm."

"Kiểu gì chẳng chia tay, tại sao lại lãng phí thời gian và tình cảm."

Hai người hờ hững nói về quan điểm trong tình yêu, như thể họ đã biết nhau nhiều năm rồi.

Hướng Mặc sẽ không bao giờ nói chuyện này với ai, kể cả khi anh và Mạnh Vân đã thân thiết, Mạnh Vân cũng không biết anh theo chủ nghĩa độc thân.

Có lẽ vì Đỗ Trì giống anh, cho rằng tự do đáng quý hơn tình yêu nên anh mới vô tình buông bỏ cảnh giác, để Đỗ Trì bước vào thế giới tinh thần của mình.

Song, hậu quả của việc bất cẩn chính là, Đỗ Trì đột nhiên nhìn anh, khó hiểu hỏi: "Không đúng, thầy Hướng, chẳng phải anh có bạn trai rồi sao?"

Khó khăn lắm mới có hứng tán gẫu, tự dưng bị dội một gáo nước lạnh lên đầu.

Lúc bấy giờ Hướng Mặc mới nhớ ra Đỗ Trì từng nghe thấy "tiếng động" anh và Đàm Tống tạo ra, đã biết bên cạnh anh có đàn ông. Người bình thường sẽ không nghĩ họ là bạn giường, mà chỉ theo bản năng cho rằng đối phương là bạn trai của anh thôi.

Còn chưa biết nên trả lời thế nào, ánh mắt Đỗ Trì đã ngậm ý cười, hắn mở miệng trêu ghẹo: "Hay là gần đây anh kìm nén bản tính, không rên nữa?"

Kìm nén bản tính là cái gì vậy?

Hướng Mặc có hơi khó chịu, lại nghe Đỗ Trì cười nói: "Tôi bảo rồi mà, tôi không ngại."

"Cậu có thể đừng dùng từ "rên" được không?" Hướng Mặc hít sâu một hơi, đè nén cơn nóng, "Rõ ràng tôi không có."

"Vậy sao?" Giọng điệu của Đỗ Trì bỗng dưng trở nên nhẹ hẫng, ánh hoàng hôn biến đôi mắt hắn thành màu nâu nhạt trong veo, nhưng lại càng làm cho Hướng Mặc không thể nhìn rõ.

"Vậy nên gọi là gì?" Đỗ Trì lười biếng nhìn thẳng Hướng Mặc, ánh mắt trở nên mơ hồ khó giải thích, "Thở dốc? Hay ngâm nga?"

Trong lòng Hướng Mặc có tiếng rơi lộp bộp, anh chợt hiểu ra tại sao Đỗ Trì lại có biểu cảm kia, bởi vì hắn đang hồi tưởng âm thanh mình nghe được đêm hôm đó.

—— Giọng của Hướng Mặc khi đạt cao trào.

"Cậu..." Vừa mở miệng đã thấy cổ họng khô khốc, Hướng Mặc khó chịu cúi đầu, bỏ cọ vào thùng nước rửa, mặt nước khuấy động cũng giống như nội tâm dậy sóng của anh lúc bấy giờ, "Bạn trai tôi bận lắm, ít khi gặp nhau."

Thật sự không biết nên nói thế nào, vậy nên anh đành thay đổi trọng tâm câu chuyện một cách sứt sẹo.

Lời vừa nói ra, ngay cả Hướng Mặc cũng cảm thấy kỳ cục, sao anh lại lấy Đàm Tống ra làm bia đỡ đạn chứ?

Tuy nhiên, điều khiến anh không ngờ tới nhất, còn biến sự việc trở nên kỳ cục hơn chính là: Anh thật sự nghe thấy giọng của Đàm Tống.

"Mặc Mặc."

Hướng Mặc kinh ngạc quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Đàm Tống đứng ở cửa ban công.

Đàm Tống biết mật khẩu cổng, thành thử ra Hướng Mặc chẳng mấy ngạc nhiên khi hắn ta có thể lên thẳng đây. Chắc hắn ta đã tìm khắp tầng hai, không thấy anh nên mới lên ban công.

Nhưng đây không phải trọng điểm.

Hướng Mặc nhíu mày hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"

Ngày nghỉ, Đàm Tống không mặc vest và mang giày da như những ngày đi làm, hắn ta đến đây với bộ quần áo đơn giản, trông vẫn rất đẹp trai.

Hắn ta cầm túi nilon của cửa hàng tiện lợi, nói: "Cuối tuần đến thăm cậu nè."

Giọng điệu có gì đó như kiểu "surprise".

Nói thật, Hướng Mặc cực ghét mấy thứ bất ngờ thế này.

Làm một phép loại suy, ví dụ trong khuôn viên trường đại học, ai đó đã chuẩn bị một đống nến để tỏ tình người mình thích, có thể người được tỏ tình sẽ cảm thấy lãng mạn và cảm động, song nếu là Hướng Mặc, anh sẽ chỉ cảm thấy tức giận vô cùng —— Tại sao lại đặt tôi vào tình huống mà tôi không hề hay biết?

Hành động của Đàm Tống cũng giống như vậy.

Hôm nay vốn không phải ngày hai người gặp nhau, nếu như giữa hai người đang có gì đó mập mờ, Hướng Mặc hoàn toàn có thể hiểu được hành động muốn tạo bất ngờ cho đối phương. Nhưng ở đây anh đã nói rõ hai người chỉ là bạn giường, ngoài lên giường với nhau ra sẽ không có bất cứ qua lại nào ở bên ngoài cả.

Vậy mà cứ hết lần này đến lần khác, Đàm Tống luôn cố gắng đến sát ranh giới thăm dò Hướng Mặc, và rồi cuối cùng vẫn vượt biên.

"Không phải tôi đã nói cậu đừng tự ý đến đây sao?" Hướng Mặc không để ý Đỗ Trì vẫn còn bên cạnh, nói xong mới phản ứng được đây không thể nào là thái độ nên dành cho "bạn trai".

Quả nhiên trên mặt Đỗ Trì lộ ra biểu cảm nghi ngờ, Hướng Mặc không muốn giải quyết chuyện này ở đây, định lôi Đàm Tống xuống lầu, có điều chưa kịp đứng dậy đã nghe Đàm Tống nói giọng không tốt lắm: "Sao cậu phản ứng mạnh vậy?"

Tư duy không cùng một đường thẳng, rất khó để giao lưu.

Cảm giác "không hiểu ngầm" này thật sự khiến Hướng Mặc bực mình.

"Chẳng lẽ..." Đàm Tống cảnh giác liếc nhìn Đỗ Trì, cau mày hỏi, "Cậu không cho tôi tự ý qua đây là vì có bạn giường khác à? Không phải chúng ta đã nói chơi một một sao hả?"

Thôi xong.

Hướng Mặc không dám nhìn tới biểu cảm của Đỗ Trì, thế nhưng anh vẫn cảm nhận được rất rõ ánh mắt nghiền ngẫm đang đổ dồn lên người anh.

"Là cậu ta à?" Trong mắt Đàm Tống tràn đầy vẻ thù địch.

Tất nhiên Hướng Mặc không trả lời, anh tranh thủ đẩy Đàm Tống xuống tầng dưới, bực mình thay hắn ta không những không chịu đi, còn vòng tay qua ôm anh từ phía sau, nhìn Đỗ Trì đang vui vẻ xem kịch, hỏi: "Là cậu hả? Bạn giường khác của Mặc Mặc?"

"À, cũng có thể." Đỗ Trì cà lơ phất phơ nói.

À cái đầu cậu!

Hướng Mặc trừng mắt về phía Đỗ Trì, cậu đừng gây thêm phiền phức nữa có được không vậy?

"Thôi không đùa." Đỗ Trì thu hồi biểu cảm thiếu đứng đắn trên mặt, khá nghiêm túc nói, "Thầy Hướng, vừa rồi tôi nghe nói bạn trai của anh bận trăm công nghìn việc mà nhỉ? Sao anh không vui khi người ta đến đây tặng cho anh bất ngờ thế?"

Hướng Mặc: "..."

Đỗ Trì cố ý.

Sao hắn có thể không nhận ra Đàm Tống không phải là bạn trai của Hướng Mặc được?

"Mặc Mặc, cậu nói tôi là bạn trai của cậu hả?" Đàm Tống chợt trở nên hào hứng, "Chúng ta nên nói rõ ràng chuyện này!"

Hướng Mặc đau đầu chết đi được, anh quay đầu nhìn Đỗ Trì, phát hiện trong mắt đồ chó bự kia toàn là vẻ thích thú, thái độ như đang nói: Thầy Hướng ơi thầy Hướng, anh làm sao có thể lừa được tôi?