Bệnh Phú Quý

Chương 131: Ân nghĩa



Khởi La nhìn theo bóng bóng lưng hắn, đột nhiên tiến lên hai bước, lớn tiếng nói: “Từ trước tới nay chàng chưa bao giờ tin ta! Từng lời ta nói, mỗi việc ta đã làm, có phải chàng chưa từng tin tưởng đúng không!”

Trên đồng bằng vốn không có gì che chắn nên giọng nói có thể truyền đi rất xa, huống hồ là âm thanh kích động, bi thương đến vậy. Tay Lâm Huân nắm chặt ống tay áo, chân không ngừng di chuyển, nhìn Hoắc Nhiên còn đang sững sờ bên cạnh quát: “Còn đứng ngơ ra đấy làm gì? Trói lại!”

Lúc này Hoắc Nhiên mới hốt hoảng bước tới, nhưng bị Diệp Quý Thần và Thấu Mặc chặn lại, hắn còn có thể làm gì chứ? Cũng không thể đánh nhau với hai anh em của mình được. Dựa vào đoạn thời gian ngắn ngủi hắn đi theo Vương gia, căn bản không biết nữ tử này là nguyên phi của Vương gia. Mấy lần Vương gia say rượu hắn đều thấy ngài ôm bài vị của nữ nhân kia, cho nên hắn không hiểu Thấu Mặc và Diệp Quý Thần làm vậy là có ý gì.

Lúc này ở phía xa xa bụi đất bị thổi bay tứ tung, đám người Triệu Sâm và Huyền Ảnh đuổi tới. Triệu Sâm xoay người xuống ngựa, chạy đến chỗ Lục Vân Chiêu. Lúc nhìn thấy vết máu trước ngực hắn, ông ngẩng đầu tức giận nói với Lâm Huân: “Ngươi dùng người của ta để đối phó với con trai ta?” Cảm xúc của ông vẫn luôn bình bình không chút gợn sóng, ngay cả Huyền Ảnh cũng rất hiếm khi thấy Triệu Sâm tức giận đến vậy.

“Vậy thì sao? Con trai ngài và Tần Vương đều muốn lấy mạng ta, chẳng lẽ ta phải đứng yên nộp mạng?” Lâm Huân lạnh lùng nói: “Thúc phụ vẫn nên nghĩ cách làm thế nào để cứu mạng hắn đi.”

“Hắn bị thương rất nặng, không thể lên đường ngay được. Ta sẽ mang hắn đi chữa trị vết thương trước. Sau này ta sẽ tự mình đưa hắn đến kinh thành giải thích với hoàng huynh.” Triệu Sâm nói.

Lâm Huân chẳng nói chẳng rằng gì, nhấc chân đi về phía trước, một lát sau xoay người nhảy lên ngựa đi mất. Mạnh Diệc Hoan tâm trạng đang tốt, vịn tay tỳ nữ trở lại xe ngựa.

Lưu lại Hoắc Nhiên đứng khó xử, cái này… Rốt cuộc là trói hay là không trói đây?

Lăng Vương và Huyền Ảnh đỡ Lục Vân Chiêu dậy, Lục Vân Chiêu liếc Khởi La, nhỏ giọng nói: “Cha, Khởi La…”

Triệu Sâm liếc nhìn Huyền Ảnh một cái, Huyền Ảnh dùng tay tạo thành thanh đao đánh vào sau gáy Lục Vân Chiêu khiến hắn hoàn toàn bất tỉnh. Hiện giờ bọn họ tự bảo vệ mình còn khó, Lâm Huân chịu thả bọn họ đi đã là cực kỳ khai ân rồi, dù rất muốn cứu Khởi La nhưng cũng không có khả năng sẽ cứu được.

Khởi La thấy Triệu Sâm mang Lục Vân Chiêu đi, trong lòng yên tâm không ít. Ninh Khê đỡ nàng lên xe ngựa, nàng cảm thấy sức lực cả người như bị rút cạn hết, nàng dựa vào lòng Ninh Khê. Ninh Khê vuốt ve vai nàng nói: “Tiểu thư, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Nô tỳ nghe tin Vương gia bị phục kích thì cùng mấy người Thấu Mặc chạy tới. Tại sao Vương gia lại muốn giết người?”

Khởi La chẳng còn chút sức lực nào để nói chuyện, nàng cảm thấy cổ họng mình như bốc hỏa đến nơi, nàng dựa vào lòng Ninh Khê mê man thiếp đi.

Đến lúc tới chỗ nghỉ ngơi tiếp theo, Thái y đi cùng đã tới chữa trị vết thương cho Lâm Huân. Thái y chưa từng xử lý vết thương do tên bắn bao giờ, đầu mũi tên ghim sâu vào da thịt, phải mất rất nhiều công sức mới lấy ra được, máu cứ không ngừng tuôn ra, Thấu Mặc với Hoắc Nhiên ở bên cạnh chỉ nhìn thôi đã thấy đau rồi.

Ninh Khê ở ngoài cửa đứng ngồi không yên, Thấu Mặc đi ra nhìn thấy vậy thì cố ý hỏi: “Tại sao muội lại tới đây?”

“Tiểu thư hình như bị sốt rồi, có thể mời Thái y đến xem một chút được không?”

“Cái này…” Thấu Mặc có chút khó xử. Lâm Huân vẫn còn tức giận, tuy rằng cũng sắp xếp phòng cho Khởi La nhưng mà là phòng hạ đẳng. Nói trắng ra thì phòng hạ đẳng chỉ nhiều hơn phòng chứa củi một cái giường… Nếu để cho Thái y đến khám bệnh không biết ngài ấy có tức giận hay không.

Ninh Khê bắt lấy cánh tay Thấu Mặc, hốc mắt đỏ bừng: “Tiểu thư thật sự đang không khỏe, huynh cho Thái y qua đó nhìn một chút đi.”

Thấu Mặc nhìn dáng vẻ sắp khóc của Ninh Khê, vỗ vỗ mu bàn tay của nàng. Nghĩ thầm vì vợ của mình, dù cho có bị chém đầu hắn cũng nhận. May là Lâm Huân băng bó miệng vết thương xong đã ngủ rồi, cũng không quan tâm tới chuyện khác. Thái y nghe nói đi khám bệnh cho Khởi La cũng vui vẻ đi cùng. Mặc dù ông không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vài ngày trước đó trong hành cung ở Dương Châu, nhìn Vương gia là thật sự vui vẻ.

Thế nên dù cho vị phu nhân này nhất thời chọc giận Vương gia, có lẽ Vương gia cũng không mong phu nhân này bị bệnh nhỉ.

Sau khi Thái y khám xong, xác nhận không có vấn đề gì lớn, chỉ là bôn ba đường dài mệt nhọc, lại bị trúng gió lạnh, nói rằng phải nghỉ ngơi cho tốt xong thì trở về.

Mạnh Diệc Hoan ở trong phòng thượng đẳng, nghe nói Lâm Huân đã ngủ, bỗng nhiên rất muốn đi nhìn xem nữ nhân ở trong phòng hạ đẳng kia như thế nào. Lúc còn được Lâm Huân sủng ái thì coi mình như là thần nữ trên trời, thái độ vô cùng kiêu ngạo. Bây giờ chạy trốn với nam nhân khác bị Lâm Huân bắt được, cuối cùng cũng nhận ra thân biết phận của mình rồi.

Nàng ta nghĩ như vậy xong vịn tỳ nữ nghênh ngang ra cửa, không nghĩ tới ngoài cửa có hai thị vệ đứng đó. Một người trong đó hơi cúi người nói với nàng ta: “Vương gia dặn dò nếu trắc phi không có chuyện gì khác thì nhanh chóng nghỉ ngơi, sáng mai còn phải lên đường.”

“Có… Có ý gì? Ta còn không thể ra ngoài đi dạo một chút sao?” Mạnh Diệc Hoan nhíu mày nói.

“Trời giá rét, đêm lại lạnh, bên ngoài nguy hiểm. Xin trắc phi nghỉ ngơi sớm.” Thị vệ kia nói thêm một câu rồi đứng thẳng người lên, không để ý tới người khác nữa.

Mạnh Diệc Hoan tức giận đá cửa, tỳ nữ nói với nàng ta: “Theo như nô tỳ thấy, Vương gia làm vậy là vì muốn tốt cho người, dù sao thì hôm nay mới xảy ra chuyện thích khách. Người không thấy Vương gia vì an toàn của người, cố ý để người đi cùng đoàn có nhiều thị vệ, còn ngài ấy mang theo nữ nhân kia dấn thân vào nguy hiểm sao? Có thể thấy trong lòng ngài ấy vẫn muốn bảo vệ người chu toàn.”

Mạnh Diệc Hoan nghe vậy cảm thấy rất có lý, tâm trạng lập tức tốt hơn nhiều, ngoan ngoãn lên giường nghỉ ngơi.

Bôn ba trên đường gần một tháng, khởi điểm là đường bộ, sau lại đổi sang đường thủy. Khởi La trước sau vẫn ở trong trạng thái bị giam lỏng, ngoài Ninh Khê ra, không ai có thể gặp. Lúc ở trên thuyền nàng vẫn không ngừng nôn, nhưng lại không cho Ninh Khê đi tìm Thái y. Khó khăn lắm mới xuống thuyền thì càng nôn nhiều hơn, làm ảnh hưởng đến hành trình của cả đội ngũ.

Thấu Mặc đi bẩm báo, Lâm Huân vội vàng hồi cung tìm người tính sổ nên chỉ hạ lệnh cho hắn tự mình xử lý, còn hắn thì cưỡi Tật Phóng, mang theo Hoắc Nhiên cùng với một nhóm thị vệ đi trước, chỉ để lại Thấu Mặc và Diệp Quý Thần sắp xếp chuẩn bị người và vật phẩm. Sau khi Vu Khôn cáo lão, Thấu Mặc và Diệp Quý Thần trở thành quản gia trong phủ.

Khởi La ngẩng đầu thấy bóng dáng rời đi lạnh nhạt của hắn, trong lòng thê lương, bỗng nhiên cười hai tiếng. Trong suốt dọc đường đi này, tuy hai người cùng chung một đội ngũ, ngồi chung một chiếc thuyền, nàng lại gần như không thấy được hắn. Hắn lựa chọn không tin, không nghe, không nhìn, nàng cũng không còn cách nào, cũng không muốn đi giải thích.

Nếu giữa hai người ngay cả một chút tin tưởng cũng không có, làm sao có thể nói đến chữ yêu?

Sau khi Thái y bắt mạch cho Khởi La xong, ban đầu còn sững sờ, lại bắt mạch kỹ hơn, sau khi xác định, cười tủm tỉm nói: “Chúc mừng phu nhân, người có hỉ rồi.”

Lúc đầu mọi người cũng không kịp phản ứng, sau khi lấy lại tinh thần tất cả đều chúc mừng nàng. Ninh Khê cầm tay Khởi La, kích động nói không ra lời, hỏi đi hỏi lại Thái y: “Ngươi không có khám sai chứ? Thật sự không có khám sai chứ?” Ba năm trước đây đã có hai đại phu nói rằng cả đời này tiểu thư sẽ không thể sinh nở được nữa.

Thái y gật đầu: “Ta đã xác nhận lại, hẳn là không sai. Chỉ là cơ thể của phu nhân suy yếu, nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt. Ta sẽ đi kê thuốc dưỡng thai.”

Ban đầu Khởi La còn cho là mình nghe nhầm, đến tận khi Thái y đứng dậy rời đi, được Thấu Mặc dẫn đi kê thuốc, Ninh Khê ôm nàng vừa khóc vừa cười, nàng mới cảm thấy chân thật một chút. Hóa ra nàng còn có thể sinh con sao? Bất ngờ này tới quá đột nhiên, trong đầu nàng một mảnh trắng xóa, biết rõ là nên vui vẻ, rồi lại cảm thấy hơi khổ sở.

Nếu là trước đây, có lẽ hắn cũng sẽ vui vẻ như nàng nhỉ? Nhưng mà hiện tại, nói không chừng hắn còn nghi ngờ đứa con này có phải là của hắn hay không ấy chứ.

Mạnh Diệc Hoan nghe nói tin Khởi La mang thai, kinh ngạc tột độ. Vương gia và nàng ta… Vậy mà không dùng biện pháp tránh thai?

Khó khăn lắm mới chờ được tới lúc Vương gia hết hứng thú với nàng ta, vậy mà nàng ta lại mang thai? Phải biết rằng Vương gia là trưởng tử của Hoàng thượng, ngần ấy năm vẫn luôn không có con, đứa nhỏ này quá quan trọng…

Nếu là người khác, nàng ta còn có chút thủ đoạn, dù sao bây giờ Vương gia cũng chẳng thèm nhìn nữ nhân này thêm một cái, làm sảy một đứa nhỏ có gì khó? Nhưng kỳ lạ là mấy cận thần của Vương gia như Thấu Mặc, Diệp Quý Thần đối xử rất tốt với nữ nhân kia, cả đường đi đều tận tâm chăm sóc. Quả thực còn cung kính hơn trắc phi như nàng ta.

Trông có vẻ về tới Vương phủ cũng không dễ dàng ra tay. Nàng ta càng nghĩ càng cảm thấy như có cây kim đâm vào trong lòng, lập tức sai tỳ nữ bên người vào cung đưa tin.



Trong cung Di Hòa, Triệu Tiêu quỳ trước mặt Vương Hiền phi, nắm lấy ống tay áo của bà ta: “Mẫu phi, người hãy cứu nhi thần, người kia đã trở lại! Hắn nhất định sẽ đi tới trước mặt phụ hoàng, phụ hoàng chắc chắn sẽ trị tội nhi thần!”

Vương Hiền phi giựt tay áo lại, mắng: “Ngươi có mấy cái đầu mà dám phái người đi giết hắn? Tại sao ngươi không nghĩ xem hắn là người hành quân đánh giặc, hắn mà muốn che giấu hành tung thì sẽ để ngươi biết dễ dàng như vậy sao? Ngươi cho rằng những chiến công kia của hắn là để trưng đấy à! Đồ ngu!”

Triệu Tiêu ôm lấy chân của Vương Hiền phi: “Mẫu phi cứu con, mẫu phi nhất định phải cứu con!”

“Sợ chết thì đừng làm chuyện ngu xuẩn. Bây giờ tới cầu xin ta thì có tác dụng gì?” Vương Hiền phi nhíu mày. Hạ Oánh chạy vào, nhỏ giọng nói vài câu bên tai bà ta.

Vương Hiền phi nói với Triệu Tiêu: “Ngươi ra ngoài đi, để ta yên tĩnh suy nghĩ một chút.”

Triệu Tiêu đứng lên, vâng vâng dạ dạ đi ra ngoài. Nếu không phải hắn ta nhất thời máu xông lên não, bị Trưởng sử bên người khuyến khích, thì làm sao sẽ tham gia vào loại chuyện này? Trở về hắn ta nhất định phải băm tên Trưởng sử kia thành ngàn mảnh!... Đều là con của phụ hoàng như nhau, có lẽ phụ hoàng sẽ không quá bất công đâu nhỉ?

Vương Hiền phi thấy Triệu Tiêu đi rồi, mới hỏi Hạ Oánh: “Bên phía Hoàng hậu kia có chuyện gì?”

“Gần đây trong cung Khôn Hòa canh chừng nghiêm ngặt, bên cạnh Hoàng hậu đều là người có thể tin tưởng, người của chúng ta không thám thính được tin tức chính xác. Chỉ nhìn thấy Xuân Hoa vô cùng hoang mang chạy vào trong cung Khôn Hòa rồi.”

Vương Hiền phi cười lạnh một tiếng: “Bổn cung nơi này sứt đầu mẻ trán, bên phía Hoàng hậu có lẽ cũng chẳng tốt hơn là bao.”

Trong cung Khôn Hòa, sau khi Triệu hoàng hậu nghe Xuân Hoa nói xong, sững sờ tại chỗ: “Lâm Huân không giết nàng ta?”

Xuân Hoa gật đầu: “Đúng vậy, Lưu Ly dùng cả tính mạng cũng không khiến Lâm Huân giết nàng ta được. Lúc ấy khi người của chúng ta tìm hiểu tin tức trong thành Dương Châu, cũng không nghĩ tới nàng ta hóa ra là muội muội của nữ quan Hạ Nghênh Thu bên người Công chúa. Sau khi nàng ta biết tỷ tỷ của nàng ta bởi vì Yến Vương và Chu Khởi La mà chết, cũng hạ quyết tâm mới giúp chúng ta. Nghe nói Chu Khởi La kia đối xử với nàng ta rất tốt.”

Triệu hoàng hậu nói: “Nàng ta đã làm rất tốt rồi, đi tìm chết có lẽ là vì áy náy đi. Ta đúng là xem nhẹ địa vị của Chu Khởi La trong lòng Lâm Huân rồi. Vậy mà còn có nam nhân chịu được chuyện nữ nhân mình yêu khắc cốt ghi tâm phản bội chính mình? Đặc biệt còn là nam nhân như Lâm Huân. Ta vốn nghĩ rằng, dưới cơn giận giữ hắn giết chết Chu Khởi La, sau đó phát hiện hóa ra hắn đã hiểu lầm nàng ta… Cái cảm giác ấy có lẽ so dùng dao giết hắn còn khó chịu nhỉ? Chung quy hắn vẫn không nỡ.”

Xuân Hoa cúi đầu nói: “Mạnh trắc phi nói, Chu Khởi La còn mang thai con của Yến Vương. Hóa ra chuyện năm đó là do Quách Thái y lập mưu lừa chúng ta, Chu Khởi La căn bản vẫn có thể sinh nở. Yến Vương là trưởng tử, lại có thể làm Hoàng thượng vui vẻ, có uy vọng trong các triều thần và trong quân. Bây giờ mà để hắn có thêm một đứa con, chỉ sợ bên phía Hoàng Thượng…” Nàng ta không nói thêm gì nữa.

“Nữ nhân Chu Khởi La này thật đáng chết! Kế hoạch kia của chúng ta cũng không tính là thất bại, cũng coi như là thành công một nửa rồi?” Triệu Hoàng Hậu gọi Xuân Hoa tới bên cạnh, thì thầm vài câu.