Bệnh Phú Quý

Chương 139: Bẫy rập



Thẩm Oánh ngồi trong đại sảnh sáng sủa của phủ Yến Vương, tỉ mỉ đánh giá mỗi một chỗ trong phủ này, trong lòng không khỏi hoảng hốt.

Lúc ra ngoài, nàng ta còn bị Chu Mẫn Quân châm chọc mỉa mai một trận. Nói với địa vị của phủ Tần Vương hiện giờ, ngay cả một tiểu lại thất phẩm cũng dám giẫm một chân, không ngờ nàng ta còn vọng tưởng có thể leo lên người của phủYến Vương, cũng không sợ người ta chê cười.

Thẩm Oánh thầm kêu khổ, nàng ta đâu muốn kết giao gì, rõ ràng là bị Tần Vương phái tới, muốn mang vị phu nhân còn chưa vào gia phả của Yến Vương kia về. Nàng ta cũng không biết tại sao lại muốn nàng ta làm loại chuyện này, tại sao lại muốn bắt vị phu nhân kia làm gì, trong lòng cứ bất an mãi.

Nghĩ cũng đúng, Chu Mẫn Quân là con gái của Phụ Quốc công. Tần Vương không nỡ để nàng ta bẩn tay, nên giao việc này cho Thẩm Oánh.

Nghe nói Yến Vương vì muốn cho vị phu nhân này an tâm dưỡng thai, ngay cả vị Mạnh trắc phi vốn xuất thân là người nhà mẹ đẻ của Thái hậu cũng bị đuổi rồi.

Hơn nữa vị Yến Vương này là ai cơ chứ? Người từ nhỏ đã được vô số quý nữ trong kinh thành mến mộ, bao nhiêu nữ nhân đồng ý cho không mà hắn còn không cần. Nhớ trước đây lúc hắn đến Vũ Nhạc Phường, Thẩm Oánh cũng là vừa nhìn một cái đã ưng hắn. Nếu Yến Vương chịu nạp nàng ta, căn bản không còn chuyện gì của Tần Vương nữa.

Nhưng khi đó hắn độc sủng Chu thị, bên cạnh ngay cả một thiếp thất hay thông phòng đều không có, có thể thấy được nam nhân này chung tình đến bậc nào.

Ba năm sau khi Chu thị chết, tuy hắn phụng chỉ nạp Mạnh thị làm trắc phi, nhưng lại không viên phòng với nàng ta. Tới bây giờ Mạnh thị kia vẫn là thân hoàn bích. Có thể thấy được hắn còn vô cùng thâm tình.

Một nam nhân si tình như vậy, cũng không biết vị phu nhân này có thể đẹp bằng Chu thị hay không mà có thể hàng phục hắn.

Thẩm Oánh đang nghĩ ngợi vẩn vơ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nha hoàn từ ngoài cửa: “Phu nhân.”

Sau khi Khởi La được Doãn ma ma đỡ đi vào, nhìn thấy ngoài Thẩm Oánh mặc hoa phục ngồi trong đại sảnh ra còn có hai bà tử cao lớn vạm vỡ, đằng sau bà tử đặt một cái rương gỗ đỏ.

Thẩm Oánh vốn đứng dậy hành lễ, lúc thấy rõ người tới còn cho rằng bản thân nhìn lầm, hoảng sợ lùi lại hai bước. Nàng ta ngã ngồi xuống ghế: “Ngươi… ngươi chưa chết?”

Doãn ma ma nhíu mày: “Mong Thẩm trắc phi nói cẩn thận. Phu nhân nhà ta đang có thai, chớ nói những lời không may mắn ấy.”

Khởi La cười nói: “Ma ma không cần lo lắng, ta và Thẩm trắc phi cũng coi như người quen cũ. Người cùng hai vị ma ma này ra ngoài uống chén trà, ta và Thẩm trắc phi trò chuyện riêng một lát.”

Hai bà tử kia âm thầm liếc nhau một cái, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến. Vẻ mặt của bọn họ đọng lại trong mắt Khởi La: “Sao vậy, hai vị ma ma đây là chướng mắt trà của phủ Yến Vương ta à? Doãn ma ma, người đích thân mang họ đi đi.”

Doãn ma ma theo lời đi qua mời hai bà tử kia ra ngoài, hai người kia bất đắc dĩ phải ra ngoài theo.

Đến khi trong phòng chỉ còn lại Khởi La và Thẩm Oánh, Khởi La ngồi xuống cạnh Thẩm Oánh nói: “Mấy năm nay ngươi khỏe chứ? Đa tạ ngươi lúc trước đã báo tin cho Nguyệt Tam Nương.”

Thẩm Oánh bình tĩnh lại: “Ta chẳng qua chỉ là nợ ngươi một nhân tình nên báo ân thôi. Ta còn tưởng rằng lúc ấy Nguyệt Tam Nương không cứu ngươi… Dù sao thì ngươi còn sống là tốt rồi.”

“Hôm nay ngươi tới phủ Yến Vương làm gì? Trước lúc tới đây, chắc ngươi cũng không biết người ở đây là ta.” Khởi La hỏi thẳng vào vấn đề. Hai phủ vốn xưa nay không hề lui tới, bây giờ Thẩm Oánh tới cửa, chỉ sợ là ý của túy ông không phải rượu[*].

[*]Có mục đích khác.

Nếu là người khác, Thẩm Oánh còn có thể lừa gạt, nhưng người trước mặt này là ai chứ? Là Khởi La - người đã cứu nàng ta ra khỏi lồng chim, khiến nàng ta được Tần Vương sủng ái, để nàng ta từ đây có thể bước lên con đường làm phu nhân không bị người ta tùy ý bắt nạt nữa. Dựa vào phần ân tình này, nàng ta không thể nào làm theo lời của Tần Vương. Huống chi nữ nhân trước mặt này, tình huống năm đó hung hiểm như vậy mà còn có thể tránh thoát, hiện giờ sao có thể bị nàng ta lừa chứ?

Thẩm Oánh đang cân nhắc, cuối cùng là nên làm theo kế hoạch cũ hay là trực tiếp nói thẳng ra. Sau khi nói ra, lúc về nên ăn nói với Tần Vương như thế nào?

Vừa rồi lúc nàng ta tiến vào đã cảm thấy phòng vệ trong phủ Yến Vương có vẻ rất lỏng lẻo. Nhưng nếu đây là biểu hiện giả dối thì sao? Nàng ta chỉ cần có động tác nhỏ, nói không chừng sẽ lập tức bị…

Thẩm Oánh nghĩ như vậy, quỳ xuống trước mặt Khởi La nói: “Còn mong phu nhân giúp đỡ nghĩ cách, ta thật sự là không còn cách nào.”

Sau khi Khởi La nghe nàng ta nói đầu đuôi câu chuyện, nàng nâng Thẩm Oánh dậy: “May là ngươi đã nói thật.”

Thẩm Oánh không hiểu ra sao nhìn nàng, chỉ thấy trong phòng không biết từ khi nào đã xuất hiện vài bóng đen, lặng yên không một tiếng động quỳ trong góc. Thẩm Oánh hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy không rét mà run. Nếu vừa rồi nàng ta không nói sự thật, hoặc là động thủ, chỉ sợ là…

Thủ vệ trong phủ Yến Vương này quả nhiên là nhìn bề ngoài thì lỏng lẻo nhưng thực ra lại vô cùng chặt chẽ, không cho bất kỳ ai ôm suy nghĩ may mắn nào. Mà nghĩ cũng đúng, nàng ta xuất thân là một nha hoàn, đứng đầu bảng trong Vũ Nhạc Phường mà thôi, làm sao có nhiều tâm tư quanh co đối nghịch với những vị này được?

Khởi La gọi một bóng đen tới dặn dò vài câu, bóng đen kia nháy mắt đã biến mất.

Một lát sau, một nữ tử có dung mạo tương tự Khởi La, cách ăn mặc cũng không khác nàng là mấy đi ra từ cửa hông. Khởi La nói với Thẩm Oánh: “Ngươi cứ làm theo kế hoạch ban đầu, mang người này về báo cáo kết quả, Tần Vương không biết là ta, sẽ tin tưởng thôi. Ta đã sai người cho ít thứ vào trong trà của hai bà tử kia, hai người bọn họ mơ màng, sẽ không nhìn quá cẩn thận. Thẩm Oánh, ta cam đoan với ngươi, chỉ cần ngươi không bán đứng ta, dù cho thế cục sau này có như thế nào, ta cũng bảo đảm tính mạng của ngươi được an toàn, cũng hứa cho ngươi cả đời phú quý.”

Thẩm Oánh gật đầu như gà mổ thóc. Tuy nàng ta biết làm như vậy là lừa gạt Tần Vương, nhưng trước mắt bảo vệ tính mạng mới là quan trọng nhất, không để ý được nhiều như vậy.

Thẩm Oánh vừa nhấc chân định đi, Khởi La bắt lấy cánh tay của nàng ta hỏi: “Gần đây Tần Vương đã gặp ai?” Nàng biết Tần Vương chẳng qua chỉ có tí oai bên ngoài mà thôi, chỉ vì cái lợi trước mắt, chắc chắn không thể nào nghĩ ra kế muốn bắt nàng. Hơn nữa tại sao lại không phải Chu Mẫn Quân, mà lại là Thẩm Oánh? Có thể thấy được người phía sau màn biết Thẩm Oánh và nàng là người quen cũ, có lẽ nàng sẽ thả lỏng cảnh giác hơn. Để tin tưởng một người xa lạ rất khó, nhưng để tin tưởng một cố nhân lại rất dễ dàng.

“Gần đây Tần Vương bị Hoàng thượng trách phạt, mỗi ngày chỉ vào cung thỉnh an Vương Hiền phi.”

Vương Hiền phi… Gần như là trong nháy mắt, Khởi La đã nghĩ ngay tới vài việc.

Nàng từng lấy được một tin tức, sau khi Vương Hiền phi gả cho kim thượng, vẫn luôn âm thầm uống thuốc điều trị thân thể, có vẻ như trước khi vào cung thân thể bị tổn thương. Sau này khó khăn lắm mới mang thai Tần Vương, nhưng lại không quan tâm đến hắn ta cho lắm. Còn có một đoạn thời gian, Vương Hiền phi nói mơ thấy cha mẹ, phải về quê tảo mộ, Hoàng đế cho phép. Mà quê quán của bà ta lại ở cùng nơi với lăng mộ của Lâm Dương, có người đã từng thấy một người mặc áo trắng đeo mũ màn, xuất hiện trước mộ của Lăng Dương vào ban đêm, còn tưởng rằng là quỷ ma gì đó. Tính toán thời gian một chút, đúng là khoảng thời gian Vương Hiền phi về thăm nhà.

Mấy chuyện này có liên quan gì đến nhau hay không? Giả thiết Lâm Dương từng có một đoạn tình cảm với Vương Hiền phi, nhưng người mà Lâm Dương thích thật sự lại là dì Quách Nhã Doanh của nàng, cho nên Vương Hiền phi tức giận gả cho đương kim Hoàng thượng, còn sắp đặt chuyện của Lăng Vương và Quách Nhã Doanh năm đó. Chuyện kia là chính miệng Lăng Vương nói với nàng. Bọn họ vẫn luôn cho rằng Nhuyễn Cân Tán là do phế hậu dùng, nhưng muốn lấy được cấm dược trong hoàng cung, có chút bản lĩnh là có thể, không phải chỉ có phế hậu làm được.

Nếu là như vậy, năm đó Lâm Huân vẫn còn là con trai của Dũng Quan hầu, Vương Hiền phi hận hắn tận xương. Lúc hắn xuất chinh, Vương Hiền phi mượn tay Hoàng hậu diệt trừ nàng, mục đích chính là khiến Lâm Huân đang trên chiến trường phân tâm, thậm chí cãi lời quân lệnh mà hồi kinh. Không biết tại sao Lâm Huân lại không trúng kế, bà ta lại phái sát thủ phục kích, đáng tiếc Lâm Huân mạng lớn, vẫn không chết.

Hiện tại có lẽ Lâm Huân đã bắt đầu nghi ngờ bà ta, bà ta đơn giản nếu không làm thì thôi, còn đã làm thì phải làm đến cùng, muốn bắt lấy nàng, tiện đà lấy mạng của Lâm Huân.

Nếu tất cả chuyện này là thật thì tâm cơ của nữ nhân này thật là đáng sợ, giấu cũng thật sâu.

“Ngươi cứ làm bộ như không có việc gì trở về, cố gắng đừng để Vương Hiền phi nhìn thấy mặt của người này.” Khởi La nói với Thẩm Oánh.

Thẩm Oánh trả lời xong thì mang theo ảnh vệ kia đi rồi. Khởi La đi qua đi lại trong phòng, không nghĩ ra bước tiếp theo Vương Hiền phi sẽ làm cái gì. Chuyện này vẫn nên nói sớm với Lâm Huân cho thỏa đáng.

Nhưng Lâm Huân ra khỏi thành từ sớm, tại sao tới bây giờ còn chưa trở về?



Lâm Huân ra khỏi thành là đi đưa Quách Hiếu Nghiêm, cũng nói với ông ấy nếu không phải tình thế bắt buộc, nhất định không được động thủ với Thái tử. Đến tận bây giờ Thái tử còn chưa có hành động gì, chứng minh hắn ta đang do dự, phản loạn cũng không phải ước nguyện ban đầu của hắn ta.

Bọn họ nghĩ mãi không ra tại sao Thái tử lại làm ra hành vi khác thường như thế.

Lâm Huân tiễn hai người đi mấy dặm, sau khi từ biệt Quách Hiếu Nghiêm thì trở về.

Từ đầu đến cuối, hắn đều không nói chuyện với Lục Vân Chiêu. Quách Hiếu Nghiêm không biết mâu thuẫn giữa hai người trên đường hồi kinh, chỉ cảm thấy lúc sắp từ biệt hai người bọn họ nhìn nhau, rõ ràng là đao quang kiếm ảnh. Ông ấy giơ tay vỗ vỗ vai Lục Vân Chiêu, cũng không biết nên nói gì.

Cháu ngoại gái của ông ấy cũng chỉ có một, không thể nào chém người thành hai nửa chứ? Tuy Lục Vân Chiêu và Giảo Giảo có hôn ước trước, nhưng cuối cùng thì Giảo Giảo cũng gả cho Lâm Huân. Huống chi Giảo Giảo cũng đã đi mấy năm rồi, hai người này vậy mà vẫn còn khúc mắc với nhau. Nhớ trước đây lúc ông biết tin Khởi La chết cũng cảm thấy rất kỳ quặc, rõ ràng mới gặp cách đây không lâu, người vẫn còn khỏe mạnh…

Nhưng ông ấy không có bằng chứng, cũng không thể tùy tiện xông vào phủ Dũng Quan hầu. Sau thấy Lâm Huân trở về cũng không truy cứu việc này, chỉ tu sửa lăng mộ, cũng chỉ cho rằng Khởi La thật sự là bệnh tật đột phát mà qua đời.

“Vân Chiêu à, chuyện quá khứ thì bỏ qua đi. Hiện tại hắn chính là Yến Vương, đối nghịch với hắn, con sẽ không có chỗ tốt gì đâu. Chỉ đáng thương lúc Giảo Giảo chết còn trẻ như vậy, cũng không để lại đứa con nào…”

Lục Vân Chiêu đột nhiên hỏi: “Cậu, trong cung có người nào nhờ người đưa đồ gì cho Thái tử không?”

Quách Hiếu Nghiêm sửng sốt, lắc lắc đầu: “Không có.”

Lục Vân Chiêu nhớ tới tờ giấy hắn nhận được kia, nét viết rất qua loa, nhìn không ra là của ai. Bên trên viết: Đông cung bị vây, Thái tử phi phó thác mang khóa trường mệnh của tiểu hoàng tôn cho nữ quan Hạ Oánh.”

Hắn không biết người viết tờ giấy này có mục đích gì, nhưng vừa rồi Quách Hiếu Nghiêm vừa nói hắn mới nhớ ra, Thái tử cực kỳ thích đứa con trai này. Sau khi Đông cung bị bao vây, Thái tử phi còn phó thác nhờ mang khóa trường mệnh của tiểu hoàng tôn ra ngoài, mục đích là mong lúc Thái tử nhìn thấy sẽ suy nghĩ tới an nguy của con trai, sẽ ngoan ngoãn theo chân bọn họ trở về.

Nhưng mà hắn không nhận được khóa trường mệnh, Quách Hiếu Nghiêm cũng không. Vậy cái khóa trường mệnh kia giờ ở nơi nào?

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, Lục Vân Chiêu siết chặt dây cương: “Cậu, người biết Hạ Oánh là nữ quan của cung nào không?”



Lâm Huân cũng không vội vã về thành mà là thuận tiện tới sơn trang ở ngoại ô, tự tay bắt hai con gà mái về cho Khởi La bồi bổ.

Hoắc Nhiên và Diệp Quý Thần cũng mỗi người bắt một con, từng người đều có tâm tư riêng. Lâm Huân cười cười, cũng không chọc thủng bọn họ.

Đến khi ba người trở lại trong thành, ngoài ý muốn thấy Đồng Ngọc bên người Hoàng đế lại tự mình canh giữ ở cửa thành, vừa nhìn thấy Lâm Huân đã nói: “Vương gia, quan gia không tốt rồi.”

Lâm Huân siết chặt cương ngựa nhảy xuống: “Phụ hoàng làm sao vậy?”

Đồng Ngọc nói nhỏ bên tai Lâm Huân vài câu, lại nói: “Tiểu nhân không dám tùy tiện gọi Thái y. Dù sao thì chuyện hộc máu như vậy… ngài vẫn là mau vào cung đi xem đi.”

Lâm Huân nhíu nhíu mày, nhảy lên ngựa, ném hai con gà đặt sau ngựa cho Hoắc Nhiên: “Các ngươi về trước đi ta tiến cung một chuyến.”

Diệp Quý Thần lập tức nói: “Thần đi cùng ngài.”

Lâm Huân ngồi trên lưng ngựa, đánh mắt nhìn Đồng Ngọc đứng dưới ngựa một cái, sắc thái trong mắt thay đổi mấy lần, kiên quyết nói: “Các ngươi đều trở về đi, trời không còn sớm nữa, còn có người đang đợi các ngươi.” Nói xong thì giục ngựa chạy như bay về hướng hoàng cung.

Đồng Ngọc gật đầu với Diệp Quý Thần và Hoắc Nhiên, sau đó leo lên chiếc xe ngựa màu đen ngừng ở bên cạnh, xe ngựa kia cũng đi về hướng hoàng cung.

“Quý Thần ca, huynh cầm lấy gà đi. Còn con của ta kia, giúp ta giao cho Tiểu Cẩn.” Hoắc Nhiên đưa tất ba con gà mái cho Diệp Quý Thần. Diệp Quý Thần bỗng nhiên kéo lấy cương ngựa của hắn, chau mày, gằn từng tiếng nói: “Vương gia ngài ấy không hy vọng chúng ta đi.”

“Ta biết.” Hoắc Nhiên cười sang sảng: “Nhưng trước đây Vương gia đã cứu mạng ta, ta nhất định phải đi.”

“Hai chúng ta cùng đi…”

Hoắc Nhiên kiên quyết lắc đầu: “Huynh là quan văn, huynh đi cũng vô dụng! Huynh về phủ hãy nói với Thấu Mặc ca, ta tiến cung với Vương gia rồi.”

Diệp Quý Thần nghe vậy, chậm rãi buông cương ngựa ra, Hoắc Nhiên hét một tiếng “giá” thật to, con ngựa chạy vội đuổi theo sau Lâm Huân.