Bệnh Thê

Chương 4: Đừng sợ



Phong Hân không rõ là sai ở nơi nào, thời gian và nơi Thương Tòng Thư gặp tai nạn ở đời trước cùng hiện tại không trùng khớp, Chẳng lẽ là vì Thương Tòng Thư đã đáp ứng cô không đi tới triển lãm tranh, nên quỹ đạo tương lai mới thay đổi sao?

Nếu thật là như vậy, việc Thương Tòng Thư sớm gặp phải tai nạn, là đang nhắc nhở cô đừng si tâm vọng tưởng sao, vậy mà cho rằng chỉ cần tái sinh là có thể thay đổi tất cả......

Phong Hân ngơ ngát, sau khi xin nghỉ ở trường, bắt đầu chạy đến bệnh viện chiếu cố Thương Tòng Thư đã ngất đi.

Trong phòng bệnh, Dư Ngọc là mẹ của Thương Tòng Thư đến đưa đồ ăn cho Phong Hân, có thể nhìn thấy Phong Hân tiều tụy đi rõ ràng, có chút yên tâm "Thư Thư quả nhiên không nhìn lầm người, con bé mỗi lần cùng chúng ta nhắc đến con, đều nói rằng người yêu rất tận tâm và đầy trách nhiệm."

Phong Hân lấy khăn ướt thay Thương Tòng Thư lau người, nghe được tay thoáng ngừng lại, thay đồ cho Thương Tòng Thư mà không đáp lại.

Ôn Dư cho rằng Phong Hân là đang lo lắng cho tình trạng của Thương Tòng Thư, sắc mặt mới khó coi như vậy, vỗ vỗ tay Phong Hân trấn an nói: "Yên tâm, bác sĩ nói hai ngày nữa Thư thư sẽ tỉnh lạ, sẽ không xảy ra việc gì."

Nhưng Ôn Dư không biết, người trước mặt ban ngày tận tâm chiếu cố con gái nhà mình, nữ sinh buổi tối mất ngủ cả đêm này, giờ phút này đang chột dạ, chột dạ vì những lời tán thưởng bản thân không chút bủn xỉn nào của Thương Tòng Thư trước mặt cha mẹ của nàng.

kế hoạch của Phong Hân là chăm sóc đến khi nàng tỉnh lại liền rời đi.

Tuy rằng lựa chọn này rất vô tình, nhưng dù gì đời trước cô cũng đã giữ trách nhiệm đối với Thương Tòng Thư mau hai mươi năm, không bằng lần này buông tha cho cô đi.

Hiện tại cô vẫn còn trẻ, hoàn toàn có thể có được một cuộc sống mới, làm lại từ đầu.

Cô chưa từng làm sai chuyện gì, cô cũng chỉ là một người bình thường, muốn một mối quan hệ ấm áp bình thường cho quãng đời còn lại cũng không quá đáng phải không?

Chỉ biết dẫm lên vết xe đổ cùng Thương Tòng Thư tiếp tục ở bên nhau, chịu đựng được ba bốn năm đầu, ở chung về sau đều là vết thương chồng chất, chia tay là lựa chọn thích hợp đối với cả cô và Thương Tòng Thư.

Sau khi Phong Hân tự lấy cho bản thân một cái cớ hợp lý, giống như đã nghĩ thông suốt xong vấn đề, thở dài một hơi.

Cô lau người cho Thương Tòng thư xong, đem chăn đắp kỹ, đứng lên chuẩn bị đem nước vào toilet, tay bưng thau nước, nước trong thau gần như tràn ra ngoài.

Cô mới biết tay mình run rẩy đến mức nào...

Sau khi Phong Hân tiến vào toilet không lâu, ngoài phòng lập tức vang lên tiếng kêu chói tai của Ôn Dư.

"Bác sĩ! Bác sĩ!"

Thương Tòng Thư tỉnh lại, ôm lấy đầu nằm co ro trên giường, không rõ nàng đang nói gì, làm cho người tính nết ôn hòa như Ôn Dư cũng bối rối, nắm tay Thương Tòng Thư kéo tới.

Thương Tòng Thư sợ tới mức hoa dung thất sắc*, tay nàng giãy giụa đánh Ôn Dư, không ngừng lùi về đầu giường.

(*): Mặt tái lại vì đột ngột sợ hãi.

Nhìn thấy phản ứng của Thương Tòng Thư, Ôn Dư càng nóng nảy, gấp rút kéo con gái đi tìm bác sĩ, không ngờ tới giãy giụa làm Thương Tòng Thư té xuống.

'Rầm' Một âm thanh trầm đục vang lên trong phòng bệnh, nửa người trái của Thương Tòng Thư ngã xuống, trực tiếp tê rần, cơ thể run rẩy vì đau đớn.

Phong Hân nhìn thấy cảnh này, lòng căng thẳng tiến lên ngăn Ôn Dư, lo lắng đến mức quên cả thân phận trưởng bối của Ôn Dư, đẩy cho Ôn Dư loạng choạng.

"Dì, dì la lớn như vậy sẽ làm Tòng Thư sợ hãi!" Phong Hân lạnh giọng ngăn lại.

Sau khi Thương Tòng Thư bị bệnh, rất mẫn cảm đối với các âm thanh lớn, càng ẫm ĩ càng khiến Thương Tòng Thư cảm thấy bản thân không an toàn, sẽ càng kinh hoảng sợ hãi.

Phong Hân nâng Thương Tòng Thư dậy, giây sau hai tay Thương Tòng Thư gắt gao ôm lấy cổ vai Phong Hân, cực kỳ sợ hãi, "A Hân, mau báo cảnh sát, cô ta muốn giết người! Mau báo cảnh sát......"

"Cô ta" này là chỉ ai, không cần nói cũng rõ.

"Được, được, được." Phong Hân liên tục đồng ý. nhẹ nhàng xoa phần gáy cho Thương Tòng Thư, "Cảnh sát sẽ nhanh tới, em đừng sợ."

Cô không giải thích gì với Thương Tòng Thư, lấy kinh nghiệm hai mươi năm kia cô chăm sóc Thương Tòng Thư, lúc mắc bệnh Thương Tòng Thư sẽ có nhận thức riêng.

Muốn trấn an phải nghe theo Thương Tòng Thư, chờ cảm xúc Thương Tòng Thư ổn định mới có thể nói chuyện bình thường.

Ôn Dư là mẹ ruột của Thương Tòng Thư, sao có thể tiếp thu bản thân bị con gái lên án thành kẻ sát nhân, bị nàng sợ hãi phòng bị.

Người phụ nữ lập tức than khóc, "Thư Thư, sao con lại thành như vậy? Con không nhận ra mẹ sao?"

Phong Hân thấy tình cản mũi đều chua xót, nói theo cách khoa học để an ủi người trước mặt, "Dì à, có lẽ não Thương Tòng Thư đang tiến vào một thế giới khác, chỉ đang phán đoán, không phải thật coi dì là tội phạm."

"Hư!" Thương Tòng Thư đưa tay che miệng Phong Hân, to mắt tròn xoe, rưng rưng, sợ hãi cực kỳ, nhỏ giọng nói: "Không được cùng cô ta nói chuyện, sẽ bị bắt đi......"

Phong Hân gật đầu, không tiếp tục nói chuyện.

Bác sĩ tiến vào phòng bệnh, sau xem kỹ trạng thái của Thương Tòng Thư, biểu tình phức tạp, nghiêm túc nói: "Tôi kiến nghị chuyển sang khoa tâm thần kiểm tra, tình huống cụ thể còn cần bác sĩ chuyên ngành chẩn bệnh."

Nghe thấy tin tức này, Ôn Dư gần như sắp ngất, mắt sưng đỏ vì khóc, không ngừng lắc đầu, "Không thể nào! Tuyệt đối không thể như vậy! Thư Thư của chúng tôi từ nhỏ đã rất thông minh, ưu tú, thơ của con bé còn được đăng lên báo chí, được cả chính phủ khen tặng! Còn có, còn có thành tích học tập cũng rất tốt, thi đại học còn là trạng nguyên......"

Bác sĩ uyển chuyển thuyết phục: "Cô à, cô bình tĩnh trước đã, đối tượng mắc phải bệnh không liên quan đến chỉ số thông minh của người bệnh, ngay cả nhạc sĩ, nhà khoa học, trong những người này vẫn có người bệnh tâm thần, người mắc bệnh có vấn đề về mặc tâm lý, không phải là do chỉ số thông minh thấp."

Đa số mọi người thường hiểu lầm về bệnh tâm thần, cho rằng khi bị bệnh sẽ giảm chỉ số thông minh trở nên ngu ngốc, thật ra không phải như vậy. Tư duy của họ sẽ khác hẳn với người bình thường, một số ít còn rất xuất chúng.

Đối với kỹ năng chuyên môn, kiến nghị trước mắt của bác sĩ là người nhà nên đem bệnh nhân đến khoa tâm thần khám, hiện tại cũng không nói lên được gì.

Ôn Dư suy sụp, chạy ra cửa phòng bệnh, gọi điện thoại cho chồng bà, nói năng lộn xộn, vừa nhìn vào cảm xúc còn không ổn định bằng Thương Tòng Thư.

*

"A hân......" Thương Tòng Thư chui vào trong lòng ngực Phong Hân, cảnh giác với mọi thứ xung quanh, "Chúng ta về nhà nhanh đi, em không muốn ở lại nơi này."

Hai người kia vừa mới nói nàng bị bệnh tâm thần, còn muốn cho nàng tới khoa tâm thần kiểm tra, ngay cả Phong Hân cũng bị lừa, nói cô tự có phán đoán.

Nàng sao có thể không sợ hãi.

Phong Hân ôm Thương Tòng Thư đứng lên, ngồi lên trên giường, rất đau lòng, "Ban nãy em ngã trúng chỗ nào? Chúng ta tìm bác sĩ khám, cẩn thận ngã trúng xương."

Đời trước Thương Tòng Thư gặp tai nạn giao thông còn nghiêm trọng hơn, làm giải phẫu nhiều lần mới có thể hoàn toàn xuất viện, đào rỗng tiền bạc cả gia đình nàng.

Tuy rằng lần này tai nạn xảy ra sớm hơn, có điều bị thương lại nhẹ hơn nhiều.

Thấy Phong Hân không chịu đưa nàng về nhà, cảm xúc Thương Tòng Thư dần nóng nảy, "Tại sao chị vẫn không chịu về? Chị cũng muốn đưa em đi kiểm tra sao? Hai người vừa rồi đều cùng một giuộc, lừa em đi rồi sẽ giết em, chị ngược lại cũng không lo lắng chút nào!"

Nói rồi Thương Tòng Thư liền khóc, dùng lòng bàn tay đánh lên khuỷu tay Phong Hân bên hông nàng, lực rất lớn, chỗ cánh tay bị đánh của Phong Hân sưng hồng lên.

Nàng nghẹn ngào khóc thút thít, vừa khóc vừa nói với Phong Hân: "Có phải trong lòng chị đã có người khác rồi không? Có phải là người chị lén đi gặp lúc em ngủ say, hôm đó tỉnh dậy còn nhầm lẫn em thành cô ta! Em muốn cùng chị nói chuyện rõ ràng, nhưng nhìn thấy chân chị bị thương lại nhịn không được chạy đi mua thuốc."

Thương Tòng Thư cho rằng Phong Hân có người phụ nữ khác, hai mắt tràn ngập nước, từng giọt từng giọt lệ nóng rơi trên cánh tay Phong Hân, nóng bỏng cực kỳ.

Chóp mũi Thương Tòng Thư đỏ bừng, rất tủi thân, khóc tới mức khó thở: "Em rất khó chịu, vậy mà chị, chị cũng không biết...... Em là muốn cùng chị bên nhau cả đời......"

____________

ED: Tiến độ của tui rất khác người haha.