Bếp Mỡ

Chương 7



10.

"Cho nên, giống như Tú Châu, mẹ đã giết ba, luyện thành mỡ heo chia cho mọi người trong thôn đúng không?"

"Tại sao mẹ lại hận ba như vậy chứ? Ba đối xử với mẹ, tụi con có chỗ nào không tốt đâu chứ?"

"Tại sao mẹ luôn nghĩ cho người ngoài? Đối xử với ba tàn nhẫn như thế chứ hả?"

Một loạt câu hỏi khiến cho mẹ tôi trầm mặc. Nước mắt bà ấy chảy ra, không nói gì. Chẳng qua bà ấy ôm tôi và các em, sáu người cùng khóc lớn.

"Ba con từng nói, hạn hán cùng lắm chỉ kéo dài ba năm thôi. Tính đi tính lại thì cuộc sống bình thường sắp đến rồi."

"Sau này mẹ cũng không thắng mỡ nữa. Vẫn còn một ít lương thực còn sót lại, đủ cho mấy mẹ con chúng ta sống!"

Nhưng chỗ lương thực kia chỉ đủ cho chúng tôi ăn, không đủ cho những thôn dân còn sống ăn.

Sau khi mẹ tôi công bố tin tức không còn mỡ heo nữa khiến ai nấy đều lo lắng đến mức tim đập chân run. Bọn họ không biết hạn hán còn kéo dài đến bao giờ, bản thân có thể chống cự đến khi nào. Chỉ có một mình trưởng thôn vẫn nhanh nhạy như cũ, dẫn theo cả một đám người bao vây nhà tôi.

"Mỡ heo đổi được bao nhiêu lương thực như vậy chắc chắn nhà bọn họ có cất trữ lương thực. Mau tìm đi rồi chúng ta chia cho tất cả mọi người!"

Một đám người lật tung cả nhà tôi lên suốt một buổi chiều. Ngay cả những vách tường rỗng cũng bị bọn họ đấp nát, gạch sàn cũng bị bóc ra, giường tủ đều gạt xuống thành một đống hỗn độn.

Tôi rất lo lắng chỗ mẹ tôi giấu lương thực sẽ bị tìm được. Nhưng bà lại cực kỳ bình tĩnh, ôm chúng tôi lẳng lặng nhìn bọn họ lục tung tất cả mọi thứ giống như một đàn châu chấu vậy.

Không tìm thấy dù chỉ một hạt gạo mà còn khiến trưởng thôn hao tổn sức lực. Ông ta quá tức giận nên mới tìm đến công an.

"Người đàn bà này giết hại con gái thứ hai của tôi – Tú Châu. Sau khi đến nhà chúng tôi thì con bé không trở về nữa. Đồng chí công an, mong anh điều tra kĩ càng!"

"Chuyện xảy ra bao lâu rồi?"

"Hơn một năm rồi ạ!"

"Lâu như vậy thì điều tra kiểu gì chứ? Không thể tra được. Huống chi tôi nhìn người phụ nữ này đâu có dáng vẻ của kẻ giết người và ăn thịt người chứ?"

Công an cũng tiều tụy đến mức không chịu nổi, nói chuyện cũng khá uể oải.

"Bây giờ cô ta không thắng mỡ heo cho chúng tôi nữa khiến chúng tôi sắp chết đói rồi, như vậy không phải là đang giết người à? Đồng chí cảnh sát, anh mau ra lệnh cho cô ta bắt buộc phải thắng mỡ heo. Tốt nhất là tuần nào cũng phải thắng mỡ heo, không thể trơ mắt nhìn người trong thôn chết hết như vậy được!"

Trưởng thôn nói ra mục đích thật sự của việc báo cảnh sát này.

"Chúng ta ăn lâu như vậy rồi, thiếu mỡ heo không thể sống nổi!" Những người khác vội vàng phụ họa. Quần chúng lại kích động, lúc trước thì chỉ trích ba tôi bây giờ cũng chỉ trích mẹ tôi y như vậy.

Nhưng mẹ tôi lại thản nhiên nói: "Đồng chí công an, đó không phải là mỡ heo, tôi chưa từng thắng mỡ heo!"

Công an nuốt nước miếng, hắng giọng nói: "Bà con à, huyện cũng đã nhận được tin tức mới nhất, lương thực cứu trợ sẽ có trong vài ngày nữa là tới rồi. Mọi người đừng lo lắng, ai cũng sẽ sống thôi, không có mỡ heo cũng có thể sống được mà!"

Nói xong, ông ta đi mất chỉ để lại một đám chỉ biết trộm đồ của người khác đang chột da chuẩn bị rút lui.

Mẹ tôi gọi bọn họ họ lại: "Trưởng thôn à, ông không phát hiện còn một chỗ ông chưa tìm sao? Tôi cất đồ ở trong đó đấy!"

Ý bà áp chỉ chính là bếp thắng mỡ heo cao bằng người ở phòng chế dầu kia. Chân của trưởng thôn run lên cầm cập, ông ta run rẩy trèo lên, mở nắp nhìn vào trong rồi ngã xuống. Bên trong có vòng tay kim loại của cô con gái thứ hai nhà ông ta.

12.

Buổi tối, mẹ dẫn tôi đi ra sau nhà – chỗ bí mật của bà. Trên mảnh đất mà ba từng trồng kê, bà gạt chỗ đất màu vàng để lộ một tấm ván màu vàng đất. Mở tấm ván lên, đi dọc theo cầu thang xuống hình như là một cái hang cực kỳ rộng rãi.

Bà thắp một ngọn đèn dầu, ánh sáng vàng vọt ngập tràn căn hầm này. Bà một đống xương bên cạnh, nói: "Đây là xương heo!" rồi bà chỉ một bộ xương hoàn chỉnh, nói: "Còn đây là Tú Châu!"

Bà chỉ vào một vại kê sắp cạn rồi nói: "Đây là thứ ba con để lại cho chúng ta!"

Lương thức, chỗ xương ở nơi này đều là tình thương thầm lặng mà ba dành cho chúng tôi.

Kể từ khi chỗ hạt kê giấu dưới gạch lát sàn bị trưởng thôn và nhóm của ông ta cướp đi, ba tôi không ngủ, chạy tới sau nhà đào xới một hầm ngầm dưới khoảnh đất trồng kê suốt nửa năm trời.

Ông chuyển chỗ thức ăn do chính tay mình trồng và thức ăn mà mẹ bị mất mang từ nhà ăn tập thể vào đây để phòng ngừa có chuyện bất ngờ xảy ra.

Khi nạn đói thật sự ập đến, mẹ tôi tận mắt chứng kiến việc Tú Châu bị anh em cướp hết lương thực và chết đói ngay trước mặt bà. Mẹ cũng chuyển thi thể của Tú Châu vào đây để cô ấy được yên nghỉ.

Từ đó trở đi, bà bắt đầu hành trình thắng mỡ heo làm việc thiện và trả thù. Bà đẩy xe ba gác và tìm kiếm nguyên liệu trong màn đêm. Ban đầu thì phải tốn không ít sức lực, phải đào phần mộ mà người ta mới chôn nhưng sau dần cũng thoải mái không ít bởi vì người sống đã không còn sức lực đi chôn người nhà nữa, chỉ bọc một manh chiếu rách, rồi ném vào nơi hoang dã.

Bà cũng bắt đầu mày mò trong các hang động rồi chuyển đến phòng chế dầu. Nó giống hệt với âm thanh mà ba tôi đã tạo ra hồi đó, đinh đinh, đang đang giống như hai con chuột chũi mang đồ về sửa chữa, bảo vệ căn nhà nhỏ của mình.

Hóa ra người xưa tuy nói khó nghe nhưng lại rất có đạo lý, hai loại người không thể ngủ chung một giường.

Nếu ba mẹ tôi chỉ lo lắng cho người ngoài không quan tâm đến người nhà vậy thì người đầu tiên chết đói chính là chị em chúng tôi.

Nếu như bọn họ cũng chỉ lo cho gia đình mình chắc chắn sẽ bị cả thôn bêu riếu, nhục mạ, tai họa có thể còn tới sớm hơn.

Chỉ khi hai người cùng phối hợp, một người đóng vai vì nghĩa diệt thân, người còn lại giả vờ làm người xấu ích kỉ, luôn gây gổ mâu thuẫn với nhau mới có thể trước khi nạn đói xảy ra, mới tìm được một con đường sống cho 5 đứa con của mình.

"Nhưng mà, mẹ ơi sao ba có thể biết được sắp có nạn đói xảy ra chứ? Ba biết xem bói sao ạ?" Tôi hỏi.

Mẹ mím môi, trong mắt dường như nhớ lại rất nhiều chuyện cũ trước đây khiến bà như sắp khóc đến nơi nhưng bà khống chế, cười khổ một tiếng: "Bởi vì mẹ và ba con đều đã trải qua việc này một lần nên sợ!"

Tôi nhớ ra, ba tôi cực kỳ nhạy cảm với chữ ‘Đói’ nên cực kỳ cố chấp với việc tích trữ lương thực. Ba mẹ tôi sinh ra ở một thôn nhỏ ở Trung Nguyên, thường xuyên xảy ra chiến tranh, họ là hàng xóm của nhau.

Có một năm, suốt sáu tháng không hề có giọt mưa nào. Vào lúc giao mùa vụ hè thu, châu chấu tràn vào, che khuất cả bầu trời, không để lại gì.

Sau khi một nửa thôn dân chết đói, ba mẹ tôi khi đó 12 tuổi đã bắt đầu đi trên con đường trốn đông trốn tây cùng người nhà.

Đối với hầu hết tất cả mọi người không có sự khác biệt giữa ở lại và chạy trốn. Điều khác biệt duy nhất là chết ở quê nhà hay là chết ở một nơi nào đó.

May mắn đã đến, ba và mẹ chăm sóc lẫn nhau nên đã sống sót một cách kì tích. Sau khi trốn tới đây an cư lạc nghiệp, kết hôn rồi sinh tận năm đứa con.

Tuy nhiên, những trải nghiệm khó quên do nạn đói mang lại khiến họ luôn có nỗi sợ hãi với ‘Đói’.

Trưởng thôn nói tình hình càng lúc càng tốt, ai cũng có thể ăn no. Ba tôi không tin.

Bao nhiêu thế hệ làm nông, rốt cuộc có thể sản xuất ra thứ gì, trong lòng ông tự hiểu rõ.

Thôn dân nói ăn tập thể rất tốt nhưng mẹ tôi không đồng ý việc này. Có những người lười biếng chẳng làm gì cả nhưng đến nhà ăn tập thể lại ăn như ba ba thuồng luồng. Cứ như vậy thì có thể cầm cự được bao lâu đây?

Ba mẹ tôi đều lắc đầu. Vùng đất khốn khó như vậy thì có thể sống an ổn được bao lâu chứ? Khi con người bị đói chết, ông trời cũng chưa bao giờ thương xót và cứu tế bất cứ ai cả.

13.

Lương thực cứu trợ đã đến cùng với một trận mưa lớn kéo dài ba ngày ba đêm. Mặc dù đến chậm hơn vài ngày so với thông báo của đồng chí công an nhưng đáng tiếc ông ta và đứa con trai út cuối cùng không chờ được đến lúc đó. Cả hai người họ đều phát điên nhưng mức độ không giống nhau.

Tam Trụ cũng giống như anh hai của cậu ta, nụ cười của cậu ta cực kỳ quỷ dị rồi chết. Mà trưởng thôn sau khi tuyệt hậu vẫn còn sống. Ông ta cởi truồng, đi khùng đi khắp thôn, thấy đứa bé nào sẽ khoe cái bụng béo của mình ra và hỏi: "Con có muốn ăn mỡ heo không? Rất thơm đó, có heo nái, heo lớn, heo con nữa!"

Căn bệnh điên này hình như cũng lây lan, chú Lý và vài người dân cũng điên theo rồi, không điên thì họ cũng đến bao vây nhà chúng tôi, nhìn thấy mẹ tôi như nhìn thấy ôn dịch, đồ tể vậy.

Nhưng mà rõ ràng trước đây không lâu, bọn họ nhìn thấy mẹ tôi giống như nhìn thấy ba mẹ tái sinh, nhìn thấy chủ nhân mà.

"Bọn họ thật sự không biết mình ăn dầu gì sao ạ?" Tôi rất nghi ngờ hỏi.

Sau khi nạn đói kết thúc, mẹ vừa rửa bếp mỡ vừa nói: "Biết, nhưng có lẽ giả vờ như không biết mà thôi!"

"Nhắm mắt lại thì dầu gì cũng có thể là mỡ heo mà!"

"Nhưng mà đôi mắt này không thể mở ra, mở ra thì cũng chẳng chịu nổi nữa." Tôi giật mình nhớ tới ba mình. Giống câu nói đùa khi còn nhỏ lúc ba tôi đưa tôi đi tắm sông vậy: "Khi đói bụng rồi thì cái này có khác gì thịt heo đâu!"

Trên người ba tôi có chừng mười vết seo có phải cũng đã từng che mắt mẹ tôi không?

"Rốt cuộc ba đi đâu rồi ạ? Mẹ có thể nói cho con lý do không?"

"Trong thôn không luyện được kim loại nên trưởng thôn có đi học hỏi kim nghiệm. Ông ta nói cần một người trẻ tuổi đi hỗ trợ ông ta."

"Sau khi bốc thăm, việc này lại rơi đúng đầu gia đình ngoại lai duy nhất trong thôn!" Mẹ tôi đáp một nẻo. Bà đứng ở cầu thang bên cạnh bếp mỡ heo, nhắm hai mắt, nước mắt rơi xuống, vẻ mặt bà cực kỳ quyến luyến.

Cuộc cãi vã giữa mẹ và ba tôi vào đêm trước khi luyện kim thành công lại văng vẳng bên tai tôi.

Tôi giơ tay lên, che kín mắt mình lại nghẹn ngào không nói nên lời.

- Toàn văn hoàn-

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!