[BHTT] Đế Sư

Chương 114: Buông lưới chờ bắt cá



Trầm Dao Quân chợt cảm thấy, mình đang bị cả một mớ thức ăn cho chó lạnh lùng hắt lên trên mặt. Nàng nhìn sang mẫu hậu một cái, lại nhìn bản thân mình, đây chính là sự chênh lệch giữa hàng đêm sanh ca cùng với không được ăn thịt. Chênh lệch này chỉ còn kém như trời và đất, là khoảng cách của một con hào rộng.

Nàng ném cho Lý Quý Hâm một cái nhìn thật u oán, tại sao người học trò được phu nhân Hoa Xà mang tới này so với bản thân phu nhân Hoa Xà lại một chút cũng không giống như vậy chứ?

Lý Quý Hâm chỉ lo làm chuyện chính sự, vừa nãy hoàng hậu có nói hoàng đế đang dùng đối trọng để tìm ra ưu điểm của Trầm Vân Tân. Chờ cho đến sáng mai, khi mà tấu chương từ các nơi ùn ùn đổ vào tay hoàng đế rồi, hắn sẽ lại có cảm giác đứa con trai do mình tự tay nuôi dưỡng còn không bằng cả đứa con trai lớn lên ở chốn biên cương. Lòng dạ đàn ông thật không khác gì kim dưới đáy biển.

Lý Quý Hâm đứng lên, nghiêm trang mở miệng: "Đã như vậy, hãy chờ đến ngày mai nhìn xem sao."

Sáng sớm hôm sau, các đại thần vội vội vàng vàng đi vào chầu triều thật sớm. Mấy người Trầm Dao Quân cũng thức dậy sớm không kém, nhưng điểm khác biệt chính là, các nàng ở lại trong Phượng Linh điện để chờ tin tức.

Buổi chầu triều hôm nay được tiến hành đặc biệt lâu. Đây là buổi đầu tiên Trầm Vân Tân được vào chầu triều kể từ khi hắn được phép ra khỏi lầu Diện Bích. Chỉ tiếc là thực tế lại không hề cho Thái tử điện hạ một chút mặt mũi nào, ngược lại còn khiến cho hắn phải chịu một cái vả mặt rất nặng.

Quán viên thủy lợi từ các nơi rối rít gửi tới cấp báo. Bọn họ nói là năm nay xuân hạn đặc biệt nghiêm trọng: ruộng khô nứt nẻ, nông dân không thể xuống ruộng cấy mạ, nước sông chỗ thì cạn kiệt, chỗ lại chảy ngược, ngay đến việc làm sao sinh tồn cũng đã là việc khó.

Hàng năm nguồn tiền dùng để tu chỉnh dòng sông trọng yếu nhất đối với kinh thành đều do Thái tử trực tiếp quản lý. Những năm trước đây, mặc kệ là có xảy ra việc gì đi nữa, mọi thiên tai đều được các nơi tự mình gánh vác, vậy mà năm nay lại đồng thời cấp báo. Hoàng đế tức giận đến tím mặt, hắn chất vấn tiền tu nắn dòng sông đã đi nơi nào, vì sao lại tu sửa ra những công trình chẳng khác gì mớ bã đậu như vậy?

Liền đó có quan viên thủy lợi tiến lên báo cáo, nói là tiền dùng tu sửa dòng sông đã không tới được nơi cần dùng. Những lời này đã khiến cho Trầm Vân Tân cùng Thang Vệ Quốc giật mình! Bọn họ rõ ràng đều là người trong tay của chính mình, như thế nào lại làm phản đến không kịp trở tay như vậy đây?

Hoàng đế lập tức nổi giận lôi đình, hắn hạ lệnh phải điều tra chuyện này thật kỹ. Hắn vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho Trầm Vân Tân về sự kiện trước đó, vậy nên sự việc lần này không khác gì tưới thêm dầu vào lửa!

Tuy Thang Vệ Quốc đã thề sống chết giữ gìn Trầm Vân Tân, nhưng trong chuyện này, một khi bị tra ra sẽ trở nên cực kỳ nghiêm trọng! Số tiền đã bị thất thoát kia đã đi nơi nào? Nếu tra xét đến cùng sẽ thấy chúng đều được cầm đi đông phương để nuôi binh.

Mặc dù hoàng đế có tàn nhẫn đến mức để cho các con trai mình giết hại lẫn nhau, nhưng nếu trong lúc tại vị mà Thái tử lại dám tự mình nuôi binh, đây rõ ràng là hành động sớm có ý đồ mưu phản không thể tha thứ được!

Vì thế mà lần này Trầm Vân Tân lại một lần nữa bị giam giữ.

Trầm Ôn Du không thể ngờ được rằng sự việc lại phát triển như vậy. Cái gì hắn cũng chưa có làm, vậy mà bên phe Trầm Dao Quân đã lại cấp tốc xuất thủ nhanh đến như thế! Thật ra cú ra tay này cũng không thật sự cần thiết, bởi tối hôm qua hắn vừa mới cùng hoàng đế xảy ra tranh chấp. Đây rõ ràng đã có ai đó cố ý đem ánh mắt hoàng đế dẫn tới trên người hắn, khiến cho hoàng đế cũng phải cho rằng Trầm Ôn Du là người có dã tâm mười phần, căn bản không phải là người tao nhã, lịch sự như mọi người vẫn thấy!

Đây là Trầm Dao Quân muốn một mũi tên hạ được hai con chim!

Mấy ngày trước đó Trầm Ôn Du còn cùng Trầm Vân Tân ở ngay trên đường phố của kinh thành dùng binh khí chém giết lẫn nhau, ngay cả cơ hội để bọn họ nói chuyện với nhau cũng không có. Thế nên phe của hoàng hậu mới có thể buông tay, lớn mật tiến hành kế hoạch của chính mình!

Mặc dù chưa từng một lần dám coi thường thực lực của phái hoàng hậu, nhưng hiện tại Trầm Ôn Du lại đột nhiên có cảm giác, thực tế thì hắn đã đánh giá thấp đối thủ của mình.

Thời điểm Lý Quý Hâm cùng Trầm Dao Quân nghe được tin tức này, hoàng hậu đã lại chạy đi ra ngoài cùng phu nhân Hoa Xà tiếp tục những ngày phóng túng. Trầm Dao Quân không quản được mẫu hậu của mình, nên nàng đành phải tự mình tạo dựng một mảnh thiên địa.

"Phụ hoàng hạ lệnh điều tra kỹ số tiền công quỹ dùng để xây cất đường sông." Trầm Dao Quân vừa dùng ngón tay gõ mặt bàn vừa nói: "Nếu như để hắn tra ra đội quân ở phương nam, cộng thêm việc Trầm Vân Tân để cho Trường Tề gả cho đội quân phía đông, chừng đó cũng đủ cho thấy chuyện này chính là ván đã đóng thuyền. Một khi Trầm Vân Tân bị mất đi đường lui, hắn sẽ bí quá hóa liều."

Lý Quý Hâm gật đầu một cái: "Trước khi lực lượng quân sự phía đông bị bại lộ, nhất định Trầm Vân Tân sẽ đem binh chia cắt khu vực phía đông. A Dao, tin tức từ chỗ tướng quân Quý Phong gửi về, hoàng hậu có cho ngươi biết với hay không?"

"Có!" Trầm Dao Quân gật đầu: "Tin tức từ Hổ Phách doanh của Thích tướng quân ở phía bắc đã gửi tới. Trong khoảng thời gian bị mất tích tướng quân Quý Phong đã đến Hổ Phách doanh ẩn nấp, đúng lúc để cho huynh muội Đức Phi cùng tụ họp một chút. Một tháng trước bọn họ đã chạy tới doanh trại phía nam, vậy nên một khi phía đông khởi sự, bọn họ sẽ lập tức trấn áp!" Về việc này nàng đã an bài thỏa đáng: "Chúng ta sẽ để cho Thích tướng quân cùng Hổ Phách doanh nhìn chằm chằm Tây Lâm châu. Trầm Ôn Du đã mang tới kinh thành không ít tướng lĩnh, số được lưu lại thủ thành thì còn phải đề phòng Tây Châu tấn công, hắn bây giờ ốc còn không mang nổi mình ốc."

Từ nhiều năm nay Tây Châu vẫn luôn tỏ ra rục rà rục rịch, nhưng trên thực tế thì từ đầu đến cuối bọn họ chưa từng chân chính trực diện tấn công. Nếu Trầm Ôn Du tiến hành công thành chiếm đất, như vậy còn không phải là lúc để cho hoàng hậu tỏ ý đây là chuyện riêng của Văn Lan Tông gia ở Bắc Châu hay sao? Năm đó nếu như hoàng đế còn kiêng kỵ thế lực của Đồng gia, lưu lại cha mẹ của hoàng hậu, có lẽ hiện tại Đồng gia đang là trụ cột của quốc gia, cùng Văn Lan Tông gia không có một chút quan hệ. Cho nên mới nói, sai một ly đi một dặm, thông minh quá sẽ bị thông minh hại.

Lý Quý Hâm cười lạnh một tiếng: "Hãy để cho quan viên các nơi trong nước tiếp tục cấp báo xin chi tiền tu chỉnh các dòng sông. Nhất định phải bức cho hoàng đế trở nên nóng nảy!"

Trầm Dao Quân gật đầu tựa như đảo tỏi, trong khi đó Lý Tấn Nhất lại ở một bên không hiểu nổi, tại làm sao mà Quỷ nhát gan công chúa lại đối với thân sinh củ mình cứ như là cừu nhân vậy?

Còn bản thân công chúa cũng sớm cảm nhận được, kể từ khi đầu óc của mình trở lại bình thường, hoàng đế đã không để ý tới nàng nữa, hắn chỉ thích cái người ngu dốt không có chút lực sát thương nào, hắn ghét tất cả những người cơ trí ở bên cạnh mình.

Đối với việc phụ hoàng đã diệt cả nhà họ Đồng, lại đoạt Đồng Tiệp về làm hoàng hậu này, Trầm Dao Quân đã nhìn ra kể từ sau khi gặp lại phu nhân Hoa Xà, mẫu hậu của mình đã thay đổi đến nỗi cứ như là một người khác vậy. Nàng biết rằng mẫu hậu đã phải khó khăn chịu đựng, nín nhịn biết bao nhiêu. Mỗi một khắc cũng muốn giết chết người kia, nhưng lại cảm thấy nếu giết đi lại quá mức dễ dàng cho hắn, thế nên mẫu hậu lại phải tiếp tục chịu đựng hết thảy.

"Chờ đến khi đem phụ hoàng bị bức đến nóng nảy, phụ hoàng sẽ xử phạt Thái tử, một khi Thái tử không nhịn được nữa, chúng ta ắt thành công!" Trầm Dao Quân rất rõ ràng tình thế bây giờ: "Đến lúc đó, Trầm Ôn Du cũng nên bị nổ!"

Lần này Trầm Ôn Du không tìm đến Lý Quý Hâm nữa. Nếu tiếp xúc với nàng quá nhiều, chẳng những phải không có được tin tức mình mong muốn, lại còn bị nàng dẫn sang lối khác.

Trong tình thế bất đắc dĩ, hắn quyết định đi tìm hoàng đế để tâm sự. Không thể nghi ngờ được là từ sau hơn hai mươi năm chịu đựng cực khổ như vậy rồi, trước mềm sau cứng rắn, hắn sẽ nhắc tới Trầm Dao Quân. Làm như vô tình hay cố ý ám chỉ cho hoàng đế biết Trầm Dao Quân không phải đèn cạn dầu.

Làm sao hoàng đế lại không biết đây? Hắn đã sớm hoài nghi hoàng hậu, chẳng qua là hoàng hậu an bài mọi chuyện đến mức không một kẽ hở, hết lần này sang lần khác, khiến cho hoàng đế đánh mất băn khoăn.

Nhưng rồi bất chợt hắn cũng nghĩ thông suốt: sống ở trong cung này, nếu như mọi chuyện đều không một chút sơ hở, đó mới là sơ hở lớn nhất. Điều này chứng tỏ địch nhân mà ngươi đối mặt là một người vô cùng cường đại, cường đại đến mức nàng có thể thao túng hết thảy những người bên cạnh ngươi. Nếu đã như vậy, hết thảy đều không thể để lộ ra, mà chỉ có thể âm thầm nhổ bỏ.

Muốn xuống tay đối với hoàng hậu, việc đầu tiên là phải tìm cho ra một cao thủ lợi hại, một cao thủ có thể bắt lại hoàng hậu. Chỗ lợi hại của hoàng hậu không phải ở võ công cao cường, mà là toàn bộ những phát minh được nàng bố trí trên dưới trong ngoài cung điện của nàng, những thứ này cũng chính là bảo vật vô giá.

Cho nên Trầm Ôn Du có gợi ý đến đâu đi nữa thì cũng chỉ thành vô nghĩa. Nếu hoàng đế có thể dễ dàng trừ bỏ được hoàng hậu thì đã sớm động thủ. Bản thân hắn đã lỡ nuôi mập đối thủ rồi, giờ có phải quỳ cũng phải tiếp tục nuôi dưỡng...

Thang Vệ Quốc khẩn cấp triệu tập phái Thái tử đảng tiến hành hội nghị. Liên quan tới hắn, giữa Lý Quý Hâm cùng Trầm Ôn Du còn có một cuộc đánh cược.

Vì để cứu Thái tử ra khỏi cơn nguy nan, vì không để bản thân uổng phí tâm huyết đã nhiều năm, vì hòa bình của Đông Châu, vì sự tiến bộ cùng phát triển của loài người, hắn, Thang Vệ Quốc quyết định, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải giữ gìn cho được Trầm Vân Tân. Cho dù có làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng, cho dù có bị người đời sau chửi rủa, cho dù có để lại tiếng xấu vạn năm đến nỗi không có đất chôn!

Nhãn tuyến của hoàng hậu mang tới tin tức, đèn trong phủ Thái phó một đêm không tắt, cho đến tận canh ba mới thấy mấy vị đại thần vừa ngáp vừa từ bên trong đi ra. Sau đó, một mình Thang Vệ Quốc đứng ở trước cửa, hướng về phía hoàng cung làm một cái thở dài thật sâu.

Ý nghĩa của hơi thở dài này có quá nhiều. Tựa hồ như đã có dự liệu đối với tương lai.

Mỗi phe phái lại có một tâm tư riêng, chỉ có Trầm Dao Quân xem như là thanh nhàn nhất.

Phía trước, nàng có vị mẫu hậu với chỉ số thông minh nghịch thiên lót đường, phía sau nàng có Mỹ Nhân Nữ Phó với giá trị vũ lực kinh người thay nàng chặn hậu. Vậy nên nàng chỉ cần ở ngoài đứng nhìn Trầm Ôn Du cùng Trầm Vân Tân minh tranh ám đấu, sau đó chỉ huy quan viên các nơi hướng lên trên gây chuyện.

Chỉ có quỷ mới biết được thời điểm hoàng hậu phát triển những thế lực này đã phải trải qua cái gì, còn có, tài lực của nàng là từ đâu tới.

Đây là một quãng thời gian gian nan đến vô cùng. Ngoài chuyện hệ thống thủy lợi của các nơi phát sinh ngoài ý muốn, hệ thống vận chuyển muối và sắt cũng liên tiếp xảy ra vấn đề. Muối sắt được vận chuyển bằng đường thủy, một khi đường thủy xảy ra vấn đề, việc vận chuyển muối sắt đến những vùng xa xôi sẽ không thể thực hiện được. Thế cho nên muối ăn trở nên khan hiếm, giá cả tăng vọt, dân chúng lầm than. Một khi người dân không có muối để ăn, bạo loạn sẽ xảy ra, những nơi gần với kinh thành còn dễ nói, nhưng càng xa cách tầm ảnh hưởng của kinh thành, khả năng xảy ra bạo loạn lại càng lớn.

Nhưng nơi gần biên giới lại là khu vực chịu sự quản lý trực tiếp của quân đội. Hai phía nam bắc đã có chỉ thị của Trầm Dao Quân, ngay từ rất sớm bọn họ đã tiến hành cất trữ muối. Đến khi đường dây vận chuyển bị chặn lại, quân đội bắt đầu mở ra kho lương muối bán với giá bình ổn, khiến cho lòng người lại càng nghiêng về phía bọn họ, nhờ đó mà thực lực của hai phương này lại càng lớn mạnh.

Đồ vật vốn bất đồng, ban đầu Trầm Vân Tân muốn tu sửa dòng sông ở phía tây, nhưng vì bảo vệ Trầm Ôn Du mà hoàng đế một mực ngăn cản. Hôm nay lương muối phải dựa vào vận chuyển đường bộ, một khi gặp sơn phỉ, đó chính là lỗ sạch vốn. Còn về phía đông, bởi vì Trầm Vân Tân đã bị giam lỏng, Thang Vệ Quốc cũng không cách nào chỉ trong vòng thời gian ngắn cải thiện được vấn đề đường thủy.

Liên tiếp trong mấy ngày hoàng đế luôn tức giận đến tím mặt. Sau khi nghe nói Dụ Châu xảy ra bạo loạn hắn lại nổi cơn giận dữ, ngay trước mặt bá quan văn võ nói ra chuyện muốn phế bỏ Thái tử! Đối với việc Trầm Vân Tân tự mình nuôi binh sắp bị đưa ra ánh sáng, Trầm Ôn Du không thể suy đoán ra được đối với mình thì đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Trong khi đó Trầm Dao Quân lại ngồi trên xích đu ở bên hồ Tĩnh Thủy vừa đánh đu vừa ngâm nga bài hát nào đó, không có chút nào là lo lắng. Còn Lý Quý Hâm lại ngồi một bên uống trà, thưởng thức cảnh đẹp mùa xuân trong cung.

Ngự Hoa Viên có trăm hoa đua nở, mùi thơm tràn ngập khắp hoàng cung. Người bạn nhỏ nhà ai chạy ra chơi đùa bên ngoài, bị ngã lộn nhào một cái liền ngồi ngay trên đường khóc thút thít. Tiểu nha hoàn đã thay sang bộ váy áo màu xanh nhạt, cùng với màu xanh của hàng liễu bên bờ hồ làm tôn lên vẻ đẹp của nhau. Tiểu thái giám cúi đầu vội vã đi qua, như sợ bị cảnh đẹp này làm cho mê hoặc.

Trầm Dao Quân vẫn một mực nhìn Lý Quý Hâm. Cảnh đẹp mùa xuân mà không có Mỹ Nhân Nữ Phó thì sao cho được?

Trong cung vẫn là cảnh tượng thanh bình cùng diễm lệ như trước đó, mà bên ngoài lại là nước sôi lửa bỏng, hoàn toàn trái ngược.

Đột nhiên Lý Quý Hâm khép sách lại, nàng ngẩng đầu nhìn Trầm Dao Quân vẫn đang ngồi trên xích đu: "A Dao, nếu như chuyện này thành công, ngay sau khi kế vị, chuyện ngươi muốn làm nhất là cái gì?"

Tựa hồ Trầm Dao Quân đãnghĩ tới vấn đề này đến cả trăm ngàn lần, vì vậy mà lập tức thốt lên: "Chân thành yêu thương không phân biệt trai gái già trẻ, lập pháp bảo đảm hôn nhân đồng tính là hợp pháp!"