[BHTT] Gặp Lại

Chương 51: Đột nhập vào Tần gia



Thời gian ước định thực hiện nhiệm vụ của Lâm Dương Thần và Khương Thịnh rất nhanh đã đến.

Vốn dĩ hôm nay Lâm Dương Thần đã lên kế hoạch ghé thăm một cô nhi viện nhỏ cách Tần gia không xa, ngày thường nàng có thời gian đều sẽ đến chơi với các bạn nhỏ ở chỗ này, dạy chúng vẽ tranh làm toán. Hiện giờ lại đột ngột phát sinh nhiệm vụ, vừa vặn nàng có thể mượn cô nhi viện để che dấu hành tung của mình.

Đầu tiên Lâm Dương Thần vẫn như mọi ngày để tài xế cùng vệ sĩ của Tần gia đưa nàng đến cô nhi viện. Tiếp theo bỏ lại bọn họ, thuận lợi chuồn ra ngoài họp mặt với Khương Thịnh.

Hai người một đường lái xe thẳng đến mặt tây của địa phận Tần gia. Dưới sự giúp đỡ của các trang thiết bị, thuận lợi trèo tường đột nhập vào bên trong mà không bị camera giám sát quay trúng.

Lâm Dương Thần không khỏi thở dài ai oán, nàng thật không tình nguyện làm loại chuyện này một chút nào. Với thân phận bạn gái Tần Tuyết Nhiễm nàng rõ ràng có thể hiên ngang tự do ra vào cổng chính, vậy mà hiện tại lại phải giống như tên trộm khoát một thân y phục đen, mũ cùng khẩu trang che mặt kín mít, làm ra loại chuyện leo tường đột nhập này.

Có tấm bản đồ sống Lâm Dương Thần, hai người thuận lợi tránh thoát tất cả camera giám sát băng qua vườn cây tùng, vòng ra phía sau lưng nhà kho, thần không biết quỷ không hay áp sát lối vào địa lao nơi giam giữ mục tiêu mà Trịnh Tân Thành muốn giải cứu.

Vì bên trong có tù binh cho nên Tần gia cũng cẩn trọng bố trí hai bảo an canh gác ở lối vào. Hai người nép vào một góc, từ phía xa quan sát bọn họ. Lúc này Lâm Dương Thần mới nhỏ giọng hỏi: "Anh định vào bên trong bằng cách nào?"

"Tôi tìm cách hạ hai tên kia tiến vào địa lao, cô ở bên ngoài quan sát động tĩnh, có biến phải lập tức thông báo cho tôi biết chưa?" Khương Thịnh đáp.

"Được. Vậy giữ liên lạc."

Lâm Dương Thần ở yên tại chỗ tập trung quan sát Khương Thịnh từng bước một đối phó hai bảo an. Đầu tiên hắn tìm cách dụ một trong hai người ra xa, một quyền đánh vào gáy khiến đối phương bất tỉnh ngã xuống sau đó quay lại hạ gục nốt người còn lại. Lấy phương thức đánh nhanh thắng nhanh, chủ yếu tấn công từ phía sau khiến đối phương không kịp phản ứng cũng không kịp báo nguy, trong vòng chưa đầy năm phút thời gian đã có thể thuận lợi tiến vào bên trong địa lao mà không gây ra bất kì động tĩnh gì.

Lâm Dương Thần không khỏi nhướng mày trợn mắt nhìn một màn này, thầm nghĩ không hổ là kẻ được Trịnh Tân Thành đào tạo từ nhỏ, không những giỏi công nghệ mà còn sở hữu thân thủ tốt như vậy, hơn nữa đầu óc cũng không hề đơn giản.

Tất nhiên Khương Thịnh không phải là một kẻ tầm thường, nếu không thì làm sao có thể ẩn nấp ở dưới trướng Phong ca làm nội gián lâu như vậy lại không bị phát hiện? Thậm chí càng ngày càng được Phong ca tín nhiệm.

Lâm Dương Thần thầm nghĩ nàng nhất định phải tìm cách loại trừ người này. Để hắn tự do hoạt động ở Tần gia thời gian càng dài sẽ càng gây bất lợi cho A Nhiễm.

Chỉ là hiện tại không phải là lúc tính đến chuyện đó. Lâm Dương Thần thần kinh căng chặt cẩn thận quan sát bốn phía, chỉ sợ khoảng thời gian này có người nào đó đột nhiên xuất hiện.

Xung quanh im lặng như tờ, chỉ nghe được âm thanh xào xạc của gió thổi lên những tán cây.

Chỉ khoảng năm phút sau Khương Thịnh đã từ bên trong địa lao bước ra ngoài, nhanh chóng quay về chỗ cũ tụ họp với Lâm Dương Thần.

"Người đâu?" Lâm Dương Thần hỏi.

Khương Thịnh sắc mặt không đổi phun ra hai chữ: "Giết rồi!"

Thản nhiên giống như hắn vừa giết chỉ là một con kiến chứ không phải con người.

Lâm Dương Thần vẻ mặt không thể tin nổi nhìn hắn, trong lòng dâng lên một loại cảm giác đặc biệt không thoải mái. Không phải nói cứu người sao? Nhưng nàng rất nhanh đã có thể lấy lại tinh thần. Nàng đoán đại khái sở dĩ Tần Tuyết Nhiễm mang người kia về đây là bởi vì hắn đang nắm giữ thông tin quan trọng gì đi, còn Trịnh Tân Thành chẳng qua là sợ thông tin bị tiết lộ cho nên mới sai bọn họ đi cứu người. Mà so với cứu, thì giết người vẫn nhanh gọn hơn không phải sao?

Lâm Dương Thần nghĩ không sai. Vừa rồi Khương Thịnh tiến vào địa lao thì nhìn thấy La Huy đã bị người của Tần gia tra tấn đến chỉ còn nửa cái mạng, cứu ra cũng chỉ thêm vướng tay vướng chân chi bằng trực tiếp giết chết. Dù gì ông chủ cũng đã căn dặn, người nếu là cứu không được thì cũng có thể thẳng tay diệt khẩu.

"Đi thôi!"

Hai người men theo lối cũ dự định leo tường thoát ra ngoài. Ở bên ngoài đàn em của Khương Thịnh cũng đã đậu xe đợi sẵn.

Vốn dĩ có thể thuận lợi một đường thoát ra ngoài, nào ngờ thời điểm Lâm Dương Thần vừa băng qua khỏi vườn cây tùng thì đã phát sinh biến cố.

Có người xuất hiện.

Người kia cũng từ góc khuất đột nhiên rẽ qua cho nên nàng không thể sớm một chút phát giác, vừa xoay đầu thì mặt đã đối mặt, trực tiếp chạm trán nhau.

Là Trần Thu Nghiên!

Tại sao chị ấy lại xuất hiện ở đây?

Lâm Dương Thần không kịp làm ra phản ứng, toàn thân đông cứng đứng như trời trồng. Mà Trần Thu Nghiên trong nháy mắt nhìn thấy trước mặt bỗng nhiên xuất hiện thân ảnh toàn đen lại đội mũ đeo khẩu trang che đi toàn bộ khuôn mặt, phản ứng đầu tiên chính là dùng sức hét lên.

Đúng lúc này Khương Thịnh xuất hiện từ phía sau, một quyền đánh vào gáy Trần Thu Nghiên khiến nàng ấy ngay lập tức ngất xỉu ngã xuống đất.

Khương Thịnh dường như không có ý định bỏ qua cho Trần Thu Nghiên, từ trong túi quần móc ra một con dao định đâm nàng ấy. Dao bấm vẫn còn nhuộm đầy máu tươi của La Huy trông vô cùng ghê rợn.

Lâm Dương Thần cả kinh vội lắc mình chắn trước mặt hắn, tận lực thả nhỏ thanh âm hỏi: "Anh muốn làm cái gì?"

"Giết cô ta a! Đối phương có khả năng đã nhận ra cô." Khương Thịnh cũng không dám lớn tiếng, chỉ sợ gây ra động tĩnh dẫn người đến đây. Hắn vừa nói vừa dùng sức đẩy Lâm Dương Thần qua một bên.

"Tuyệt đối không thể!" Lâm Dương Thần gắt gao ôm lấy cánh tay Khương Thịnh, sống chết không để hắn đụng đến Trần Thu Nghiên đang nằm dưới đất.

"Cô điên rồi hả? Để cô ta sống sẽ dẫn đến hậu quả gì cô không biết sao?"

Lâm Dương Thần dĩ nhiên biết rõ nếu bị Trần Thu Nghiên nhận ra thì nàng sẽ phải đối mặt với hậu quả gì. Nhưng như vậy không có nghĩa là nàng tán thành việc Khương Thịnh giết nàng ấy. Nàng ấy là vô tội, hơn nữa còn là bạn thân của Tần Tuyết Nhiễm.

"Hậu quả gì cũng không cần anh quản!"

Khương Thịnh tức giận đến gân xanh trên trán nhảy dựng. Không phải hắn lo lắng cho an nguy của Lâm Dương Thần. Quan trọng là nếu nàng bại lộ, bằng chút thủ đoạn tra tấn của Tần gia nàng rất nhanh cũng sẽ khai báo ra tên của hắn. Cho nên người này tuyệt đối không thể giữ lại.

Hai người giằng co qua lại. Lâm Dương Thần sức lực nhỏ bé, không bao lâu đã bị Khương Thịnh thô lỗ đẩy ra, không còn bị cản trở Khương Thịnh liền nâng con dao trên tay lên định giết Trần Thu Nghiên.

"Làm gì vậy???"

Thì đúng lúc này có một nhóm bảo an từ đằng xa xuất hiện đồng thời lôi súng ra muốn bắn Khương Thịnh. Bọn họ cũng là bị tiếng hét vừa rồi của Trần Thu Nghiên thu hút cho nên mới nhanh chóng tìm đến.

"Mẹ kiếp! Mau chạy!" Khương Thịnh tức giận kêu lên, vội vàng kéo Lâm Dương Thần bỏ chạy.

"Đứng lại!" Nhóm bảo an phát hiện hai kẻ khả nghi lập tức đuổi theo, còn không quên dùng bộ đàm thông báo đến những người khác.

Lâm Dương Thần dẫn Khương Thịnh băng qua vườn cây tùng điên cuồng chạy về hướng bãi đỗ xe, trong lòng không khỏi biết ơn Tần Tuyết Nhiễm thời gian qua kiên trì mỗi sáng đều lôi nàng dậy chạy bộ, nếu không thì nàng đã sớm ngã quỵ ở chỗ này.

Lại thêm một nhóm bảo an của Tần gia xuất hiện từ phía bên cánh trái, vì khoảng cách xa không thể đuổi kịp cuối cùng bọn họ ra quyết định nổ súng, quyết không để cho hai kẻ đột nhập thành công tẩu thoát.

Tiếng súng dồn dập vang lên bên tai, vang vọng khắp bầu trời. Lâm Dương Thần cùng Khương Thịnh không ngừng chạy về phía trước, nhờ sự che chắn của rừng cây tùng xung quanh mới miễn cưỡng né được làn mưa đạn. Đạn liên tục nện lên thân cây, lên mặt đất, kích động vô số đá nhỏ văng tung toé vào chân hai người.

Không bao lâu sau hai người đã chạy đến bãi đỗ xe, nhanh trí núp sau thân xe, đến lúc này mới xem như lấy được vài giây thở dốc.

"Anh cầm chân bọn họ, tôi phá khoá xe." Tìm được một chiếc xe đời cũ có khả năng phá khoá, Lâm Dương Thần vừa thở hổn hển vừa lục lọi ba lô tìm công cụ. Nàng dùng cả đêm hôm qua để dự tính đến tất cả các tình huống xấu có thể phát sinh và hướng giải quyết, sau đó không quên căn dặn Khương Thịnh chuẩn bị một vài thứ cần dùng.

"Được." Khương Thịnh rút súng ra bắt đầu phản công đám người bảo an. Kĩ thuật bắn súng của hắn không chê vào đâu được, vừa tấn công vừa phòng thủ, rất nhanh đã bắn hạ được ba người. Nhóm bảo an ở bên kia không phải ai cũng có súng, không dám dũng mãnh tiến lên, hai bên cứ như vậy giằng co kịch liệt.

Tần Tuyết Nhiễm từ bên ngoài trở về nhà, xe chở cô cùng Lý Bân vừa chuẩn bị đi qua cổng biệt thự đã nghe thấy tiếng súng giòn vang từ phía xa. Có một bảo an gác cổng hớt ha hớt hải chạy đến, Tần Tuyết Nhiễm ấn nút hạ cửa kính xuống đợi nghe anh ta báo cáo tình hình.

"Đại tỷ! Bân ca!"

"Xảy ra chuyện gì?" Lý Bân nhíu mày hỏi.

"Có hai kẻ lạ đột nhập, hiện tại đang đấu súng với người của chúng ta ở bãi đỗ xe."

Lý Bân không khỏi kinh ngạc trừng mắt. Đại khái đây là lần đầu tiên xuất hiện kẻ lớn gan dám đột nhập vào Tần gia.

Lại còn có súng, xem ra không phải ăn trộm bình thường.

"Chúng ta đi xem." Tần Tuyết Nhiễm bình tĩnh nói. Trước khi cửa kính nâng lên cô chợt nhớ đến một chuyện, cất giọng ra lệnh cho thuộc hạ: "Gọi thêm người đi địa lao kiểm tra tình hình cho tôi."

"Vâng."

Mà ở bên này, sau vài phút mày mò Lâm Dương Thần cuối cùng cũng phá được khoá xe, trong lòng không khỏi mừng thầm. Trịnh Tân Thành trước đây từng cho người dạy nàng một vài kĩ năng đặc biệt, hiện tại xem như có đất dụng võ. Hơn nữa hệ thống khoá của các loại xe đời cũ như chiếc xe này thường không được trang bị tốt, chỉ cần dùng vài thủ thuật liền có thể phá giải.

"S, nhanh đến lái xe!"

Khương Thịnh thông minh bắn hỏng lốp mấy chiếc xe đỗ xung quanh sau đó nhanh chóng mở cửa xe vọt vào ghế lái, mà Lâm Dương Thần cũng đồng thời mở ra cửa sau.

Tựa như thần giao cách cảm, một khắc đó nàng bất chợt xoay đầu lại, lọt vào tầm mắt là một thân ảnh quen thuộc đang từ trên chiếc xe Maybach bước xuống, ánh mắt đồng thời cũng rơi vào trên người nàng.

A Nhiễm!

Thời điểm ánh mắt hai người chạm vào nhau thân thể Lâm Dương Thần gần như đóng băng tại chỗ.

Ba giây sau nàng kịp thời lấy lại tinh thần, nhanh chóng khom người chui vào trong xe.

Lý Bân nghiến răng nghiến lợi nhanh như chớp móc súng ra, mục tiêu ngắm bắn là tấm lưng còn đang lộ ra ngoài của nàng.

Đoàng——

Tiếng súng vang vọng trời đất khiến đàn chim sẻ dáo dát bay tán loạn một góc trời.

Viên đạn bay thẳng lên không trung.

Lý Bân vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Tần Tuyết Nhiễm đang đứng bên cạnh. Một khắc vừa rồi là đại tiểu thư đã ra tay ngăn cản hành động của anh ta. Nòng súng bị cô đẩy lên cao, viên đạn cũng theo đó bay lên trời.

Nếu không phải cô nhanh hơn một nhịp duỗi tay ngăn cản thì khẳng định người kia đã bị anh ta bắn trúng.

"Đại tiểu thư?"

Tần Tuyết Nhiễm không trả lời Lý Bân, chỉ trơ mắt nhìn thân ảnh nhỏ bé của người kia ổn định ngồi vào trong xe. Cửa đóng, chiếc xe cũng nhanh chóng vụt lên phía trước. Nhóm bảo an không kịp ngăn cản, các xe khác cũng đã bị bắn vỡ lốp không thể sử dụng, cuối cùng chỉ có thể vừa chạy bộ đuổi theo vừa liên tục nổ súng vào xe hai người kia nhưng khoảng cách đã bị kéo giãn quá xa, không có tác dụng.

"Đại tiểu thư!"

Một tiếng gọi của Lý Bân khiến Tần Tuyết Nhiễm hồi thần, xoay đầu liền thấy chú Trần tài xế cùng Lý Bân đã vững vàng ngồi ở trên xe từ lúc nào.

"Đại tiểu thư mau lên xe, chúng ta đuổi theo bọn chúng!" Lý Bân nhìn bộ dáng trì độn của Tần Tuyết Nhiễm không khỏi sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.

Chỉ nghe Tần Tuyết Nhiễm nói: "Hai người xuống xe!"

Lý Bân ngơ ngác. "Sao cơ?"

"Tôi nói hai người nhanh xuống xe, một mình tôi đi." Tần Tuyết Nhiễm có chút mất kiên nhẫn nói từng chữ rõ ràng.

"Không thể đại tiểu thư! Rất nguy hiểm a!"

"Nhanh!" Tần Tuyết Nhiễm đề cao thanh âm, ánh mắt đảo về hướng cổng biệt thự. Chiếc xe chở hai kẻ đột nhập đã biến mất khỏi tầm mắt từ lúc nào.

Cuối cùng chú Trần và Lý Bân chỉ có thể nghe lệnh vội vàng xuống xe, Tần Tuyết Nhiễm một mình ngồi vào vị trí ghế lái. Âm thanh động cơ xe thể thao gầm rú, xe lao như bay về phía trước.

Ra đến đường lớn đã không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc xe kia. Trước mặt lại là ngã ba đường, Tần Tuyết Nhiễm nghĩ cũng không nghĩ liền xoay tay lái cho xe chuyển hướng, đạp chân ga lao theo một hướng nhất định.

Xe thể thao đen tuyền phóng trên đường lớn với tốc độ càng lúc càng tăng nhanh, lại còn cố ý vượt qua mấy cái đèn đỏ, điện thoại nằm trong túi xách liên tục 'tin tin' vang lên tiếng tin nhắn thông báo phạt tiền.

Két——

Âm thanh lốp xe mạnh mẽ ma sát với mặt đường vì phanh gấp mà vang lên chói tai trước cổng cô nhi viện Hạnh Phúc.

Vốn dĩ quãng đường từ Tần gia đến nơi này cần phải bỏ ra nửa tiếng lái xe, Tần Tuyết Nhiễm lại chỉ dùng hơn mười phút.

Cô vội vàng xuống xe tiến thẳng vào bên trong cô nhi viện.

Bên trong sân lớn có một đám trẻ con đang cùng nhau chơi đùa, cười nói giòn vang. Nhìn thấy người lạ tiến vào bọn chúng không khỏi đồng loạt tò mò quay đầu nhìn. Tần Tuyết Nhiễm cũng không để ý, tăng nhanh bước chân trực tiếp đi vào sảnh chính.

Lao công của cô nhi viện nhìn thấy Tần Tuyết Nhiễm xông vào bèn tạm gác công việc trên tay, tiến lại hỏi: "Vị tiểu thư này, xin hỏi cô tìm ai?"

Tần Tuyết Nhiễm hỏi: "Cho tôi hỏi hôm nay Lâm Dương Thần có đến đây không?"