[BHTT] Gặp Lại

Chương 62: Nói cho em biết là ai làm cho chị bị thương?



Ý thức dần dần trở nên thanh tỉnh, Lâm Dương Thần xốc lên mí mắt nặng trĩu, hàng mi đen nhánh khẽ run rẩy gian nan thích ứng với ánh sáng bên ngoài.

Tầm nhìn là một mảng trần nhà trắng toát. Nàng một chút phản ứng cũng không có, ánh mắt trống rỗng vô hồn nhìn khoảng không trước mặt.

Không biết qua bao lâu bên cạnh vang lên hàng loạt tiếng bước chân, tiếp đó là một giọng nữ xa lạ:

"Bác sĩ, bệnh nhân tỉnh rồi."

Nương theo nơi phát ra thanh âm, Lâm Dương Thần nhìn thấy một người đàn ông trung niên đeo mắt kính trên người khoát chiếc áo blouse trắng, cùng một cô gái mặc đồng phục y tá đứng bên cạnh.

Sau đó hai người làm một loạt động tác kiểm tra cho nàng, rút ống thở oxy. Cô y tá còn rất chu đáo rót một ly nước, đặt ống hút bên miệng để nàng có thể chậm rãi uống nước. Có dòng nước ấm chảy qua cổ họng khô rát cũng trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.

Sau khi hoàn thành các kiểm tra cơ bản, bác sĩ mới cất giọng: "Lâm tiểu thư, xin tự giới thiệu tôi họ Đỗ, là bác sĩ chủ trị của cô. Ba ngày trước cô được đưa đến bệnh viện Tân Viễn chúng tôi để cấp cứu chữa trị. Xin hỏi hiện tại cô cảm thấy thân thể thế nào?"

Bệnh viện của Trịnh gia?

Nàng vẫn còn sống.

Lâm Dương Thần lúc này mới làm ra phản ứng, khẽ lắc đầu. Cảm thấy thế nào ư? Toàn thân đều đau, xương cốt giống như bị người nghiền nát, vừa đau vừa vô lực không thể cử động. Lồng ngực đau tức khó chịu đến nỗi mở miệng nói chuyện cũng là một vấn đề gian nan.

"Hiện tại cô đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm. Thời gian tới cần phải tiếp tục ở lại bệnh viện để theo dõi và điều trị. Ước chừng phải mất một tháng mới có thể xuống giường đi lại." Bác sĩ tiếp tục nói.

Lúc này Lâm Dương Thần mới khẽ rũ mắt nhìn vết thương trên người mình, sau đó lại nhìn bác sĩ.

Hiểu được bệnh nhân muốn hỏi tình trạng cụ thể của nàng, bác sĩ mở ra bệnh án trên tay, một bên xem một bên phân tích: "Gãy hai xương sườn phải gây ra rách phổi, tràn khí. Thời điểm được đưa vào bệnh viện cô gần như đã muốn ngừng hô hấp, cũng may được làm cấp cứu kịp thời."

"Thương ở tay phải là nghiêm trọng nhất. Gãy tổng cộng 6 trên 8 xương cổ tay. Ngoài ra các xương ngón tay cũng gãy vụn dẫn đến tổn hại dây thần kinh cùng với đứt gân, phải phẫu thuật ghép nối."

"Còn lại bàn tay trái cùng những nơi khác trên thân thể đều là ngoại thương, điều trị một thời gian sẽ không có vấn đề gì."

Lâm Dương Thần nghe bác sĩ nói, lại khẽ rũ mắt nhìn bàn tay phải đã được bó một lớp thạch cao dày cộm của mình, nhàn nhạt hỏi: "Vậy tay phải của tôi..."

Còn có thể hồi phục hay không?

Bác sĩ khẽ thở dài. "Tay phải của cô gặp chấn thương quá nghiêm trọng, tổn thương đến gân mạch cùng dây thần kinh nhưng lại không được xử lý kịp thời, e là không thể khôi phục hoàn toàn giống như lúc trước. Còn về vấn đề có thể phục hồi bao nhiêu phần trăm vậy phải đợi sau khi tháo bột, làm thêm một số kiểm tra thì mới xác định được."

Lâm Dương Thần không mấy kinh ngạc, đây là đáp án nàng đã sớm đoán được. Bộ dạng của nàng bình đạm lại an tĩnh khiến bác sĩ không biết phải làm sao, căn dặn thêm một vài thứ rồi mới rời khỏi phòng bệnh.

"Cô bé, em có muốn liên hệ với người nhà hay không?" Y tá đổi hình truyền dịch cho nàng, một bên quan tâm hỏi.

Làm ở bệnh viện Tân Viễn đã gần mười năm, không ngừng gặp phải bệnh nhân là xã hội đen cho nên loại thương tích nào cô ấy cũng từng nhìn thấy. Nhưng là cô ấy lại chưa từng gặp bệnh nhân giống như Lâm Dương Thần, một cô bé xinh đẹp ngoan ngoãn nhưng lại mang đầy những thương tích ghê người, thật khiến người ta phải thương tiếc.

"Có thể cho em mượn điện thoại không ạ?"

Lâm Dương Thần nghe đến hai chữ "người nhà" vốn dĩ muốn lắc đầu nói không cần. Nhưng sau đó nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định gọi nhờ một cuộc điện thoại. Điện thoại của nàng không biết đã lạc đến đâu. Hiện tại nàng chính là cái gì cũng không có, chỉ còn lại nửa cái mạng này.

"Có thể." Cô y tá móc điện thoại từ trong túi đưa cho Lâm Dương Thần, sau đó mới chợt nhớ cả hai tay của nàng đều bị thương không thể cử động liền ngại ngùng cười cười. "Em đọc số đi, chị giúp em gọi."

Lâm Dương Thần đọc một dãy số, cô y tá ấn nút gọi đi rồi đem điện thoại đến sát bên tai nàng. Chuông reo đến hồi thứ sáu mới có người bắt máy.

"Alo." Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói thanh lãnh của một cô gái trẻ tuổi.

Vừa nghe được thanh âm ấy trong lòng Lâm Dương Thần đã dâng lên một loại xúc động khó tả, hốc mắt có chút chua xót.

Cũng may em ấy không có đổi số điện thoại.

Cho đến khi người kia "Alo" lần thứ hai nàng mới mấp máy đôi môi run rẩy nói: "Là chị."

"Dương Thần? Thật là chị?" Cô gái lập tức hỏi lại.

"Ừm."

Ngữ khí người ở dây bên kia tràn đầy lo lắng hỏi: "Giọng chị sao vậy? Bị bệnh sao?"

"Ừm... Chị bị bệnh rồi." Đến đây thì Lâm Dương Thần gần như đã phát ra giọng mũi, hết sức gian nan mới có thể kìm nén không để bản thân bật khóc nức nở.

Qua ba giây.

"Nhắn địa chỉ, em đến tìm chị."

"Tinh Thần..." Lâm Dương Thần khẽ gọi, lại nhắm chặt hai mắt, từ trong khoé mắt chảy xuống một giọt lệ trong suốt. "Đừng nói với mẹ."

"Em biết."

Cúp máy, Lâm Dương Thần nhờ cô y tá nhắn địa chỉ cho Nhiếp Tinh Thần. Sau đó cô ấy cũng đi làm việc của mình, còn lại một mình nàng nằm ở trên giường bệnh tiếp tục nhìn trần nhà trắng toát miên man suy nghĩ.

Nàng đã rất lâu không gặp lại em gái. Lần trước ở bệnh viện nghe thấy các cô y tá nói chuyện mới biết trong suốt hai năm hôn mê vẫn luôn là mẹ và em gái ở cạnh chăm sóc mình. Nhưng trước khi nàng tỉnh dậy Trịnh Tân Thành đã cưỡng ép bọn họ rời đi, khiến cho nàng đến nhìn cũng không kịp nhìn bọn họ lấy một lần.

Hiện tại nàng đã ra nông nỗi này, đồng nghĩa với nhiệm vụ thất bại. Có lẽ nàng cũng không cần kiêng kị điều gì nữa? Mặc kệ Trịnh Tân Thành, nàng hiện tại thật sự rất muốn rất muốn gặp lại người thân của mình.

Nghĩ đến nhiệm vụ thất bại, Lâm Dương Thần tâm tình vốn đã thấp lại càng hạ thấp đến tận cùng.

Sau khi biết mình vẫn còn sống trong lòng không khỏi sinh ra một loại cảm xúc khó tả, cũng không biết có nên xem đây là một chuyện may mắn hay không.

Tần Tuyết Nhiễm tha chết cho nàng phải chăng vì không nỡ giết nàng? Phải chăng đối với nàng vẫn còn giữ lại một chút đau lòng, một chút luyến tiếc?

Nhưng khi biết nơi này không phải bệnh viện Tần gia đáy lòng của Lâm Dương Thần lại chỉ tràn ngập hụt hẫng cùng mất mát. Tần Tuyết Nhiễm không giết, nhưng lại đem nàng trả về Trịnh gia.

Điều đó có nghĩa là cô đã quyết định bỏ mặc nàng không quản. Hai người các nàng, thật sự là cắt đứt rồi sao?

Nhớ đến những chuyện đã xảy ra, những lời nói tuyệt tình, trái tim nơi ngực trái lại đau buốt nghẹn ngào.

Nửa tiếng sau cánh cửa mở ra, Nhiếp Tinh Thần mang theo gương mặt lo lắng tiến vào phòng bệnh. Vừa nhìn thấy Lâm Dương Thần không chút khí sắc lại yếu ớt nằm trên giường bệnh, thân thể cô liền không tự chủ được trở nên lạnh buốt, run rẩy gọi:

"Chị..."

"Tinh Thần..." Lâm Dương Thần toàn thân đau nhức, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười.

Nhiếp Tinh Thần bước chân cứng ngắc tiến đến bên cạnh giường bệnh, quan sát một vòng thì thấy hai bàn tay Lâm Dương Thần đều chịu thương, bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình dường như không thể che đậy thân thể quấn đầy băng gặt trắng.

Nhiếp Tinh Thần hốc mắt đỏ hoe nâng bàn tay còn đang run rẩy muốn chạm vào Lâm Dương Thần. Chỉ là cái chạm này cô cũng không dám dùng sức, như thể sợ không cẩn thận một chút người kia liền sẽ tiêu tan.

Cố nén sống mũi chua xót lại không kìm được nước mắt ướt át đang chực trào. "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... Tại sao... tại sao chị lại biến thành như vậy?"

Đây đã là lần thứ hai, lần thứ hai cô gặp lại Lâm Dương Thần ở bệnh viện. Lần trước chị gái hôn mê không tỉnh, hơn hai năm trời là cô và mẹ ở bên cạnh chăm sóc, mỗi ngày cùng nàng nói chuyện nhưng người kia vẫn luôn nhắm chặt hai mắt, nằm bất động ở trên giường bệnh không phản ứng bọn họ. Sau hai năm Trịnh Tân Thành bỗng xuất hiện nói muốn tiêm thuốc cấm cho chị, lại cưỡng chế giam cầm cô và mẹ ở một nơi khác. Sốt ruột chờ đợi hơn nửa tháng trời mới được thả tự do, hai mẹ con bọn họ tức tốc chạy đến bệnh viện thì đã không còn nhìn thấy chị nữa, hoảng loạn hỏi thăm bác sĩ y tá cũng không một ai chịu tiết lộ tin tức. Cũng may đến cuối cùng có một y tá tốt bụng lén lút kéo hai người ra ngoài, nói nhỏ cho bọn họ biết rằng Lâm Dương Thần đã tỉnh lại và xuất viện, đến lúc này hai người mới có thể thở nhẹ nhõm quay trở về, còn không quên tạ ơn trời đất một phen.

Mà lần này, vẫn là ở bệnh viện gặp lại, người kia mang theo một thân đầy thương tích, vẫn không thể khoẻ mạnh tươi cười xuất hiện ở trước mặt mình.

"Đừng hỏi." Lâm Dương Thần khẽ lắc đầu.

Nàng đã sắp ba băm không nhìn kĩ đứa em gái này, cùng em ấy nói chuyện. Hiện tại Nhiếp Tinh Thần so với lúc trước cũng không thay đổi quá nhiều nhưng là đã trở nên xinh đẹp hơn, toàn thân toát ra khí chất thành thục ổn trọng. Lâm Dương Thần cũng xem như được chút an ủi.

"Em còn có mẹ, vẫn tốt chứ?"

"Rất tốt, em và mẹ đều rất tốt! Chỉ có chị là không tốt chút nào có được không?" Nhiếp Tinh Thần bỗng đề cao thanh âm, sau đó dường như nhận ra bản thân đã quá kích động mới nỗ lực điều chỉnh cảm xúc, hoà hoãn kể: "Mẹ vẫn khoẻ, em và mẹ mua một căn chung cư ở phía nam thành phố, mẹ tìm được một công việc ở gần đó, công việc nhẹ nhàng chủ yếu để giết thời gian."

Lâm Dương Thần lại hỏi: "Sau lần đó... Trịnh Tân Thành có lại tổn thương hai người nữa hay không?" Nàng muốn hỏi chính là cái lần vì muốn khống chế mình mà Trịnh Tân Thành bắn bị thương mẹ và em gái.

Nhiếp Tinh Thần lắc đầu. "Hắn sau đó cũng không có làm gì em và mẹ, chỉ là luôn phái người giám sát chặt chẽ."

Lâm Dương Thần gật đầu, chỉ cần biết mẹ và em gái sống tốt nàng đã có thể yên lòng.

Lại nghe Nhiếp Tinh Thần hỏi: "Chị cảm thấy thân thể thế nào rồi? Có phải rất đau hay không?"

"Không sao. Chị vẫn tố... khụ!... Khụ!!!" Lâm Dương Thần còn chưa nói hết câu đã không nhịn được ho khan. Lồng ngực đau đến khó có thể thở.

"Chị làm sao vậy?" Nhiếp Tinh Thần nhẹ nhàng vuốt vuốt lồng ngực giúp nàng giảm bớt khó chịu. Nhìn thấy chị gái sắc mặt trắng bệch đang khó khăn hít thở, trán cũng đã xuất ra một tầng mồ hôi lạnh khiến cô càng thêm lo lắng, vội vã đưa tay ấn nút gọi bác sĩ.

"Phổi của bệnh nhân gặp phải thương tổn vì vậy thời gian này sẽ thường xuyên xuất hiện tình trạng đau tức lồng ngực, khó khăn hô hấp. Mấy ngày tới chú ý điều trị tĩnh dưỡng, qua một thời gian nữa sẽ tốt hơn."

Đây là bác sĩ sau khi đến kiểm tra cho Lâm Dương Thần đã đưa ra kết luận, sau đó Nhiếp Tinh Thần lại kéo ông ấy ra ngoài tỉ mỉ dò hỏi thương tích của chị mình. Chờ khi cô một lần nữa trở về phòng bệnh, Lâm Dương Thần đã chìm vào giấc ngủ.

Thân thể của nàng còn rất yếu ớt, có thể giữ tỉnh táo đợi em gái đến lại còn hao tổn sức lực để nói chuyện nhiều như vậy đã là quá giới hạn chịu đựng, vì vậy liền ngủ thiếp đi.

Nhiếp Tinh Thần vào trong toilet vắt khăn mặt, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán cho Lâm Dương Thần, trong lòng lại là đau đớn như ngàn mũi kim châm.

Thông qua bác sĩ nghe được tình trạng của chị liền biết những thương tích này không phải ngoài ý muốn hoặc tai nạn, mà là bị người bạo hành.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Đợi Lâm Dương Thần một lần nữa tỉnh dậy trời cũng đã chập tối, Nhiếp Tinh Thần vẫn còn túc trực ở bên giường bệnh.

"Dậy rồi sao?" Nhiếp Tinh Thần chống tay đứng đậy. "Em đi lấy nước cho chị."

Cô đem ống hút đến bên miệng Lâm Dương Thần. "Em sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc chị cho đến khi khoẻ lại."

Nghĩ nghĩ một lát lại bổ sung thêm: "Chị yên tâm, mẹ không biết chuyện này. Em đã nói với bà ấy thời gian tới sẽ ở lại kí túc xá của trường."

Lâm Dương Thần nuốt xuống một ngụm nước nhỏ, lại nhẹ giọng hỏi: "Em không bận sao?"

"Không bận." Nhiếp Tinh Thần đặt ly nước lên tủ đầu giường, lại kéo một cái ghế ngồi xuống.

"Lúc trước em thi vào trường đại học Thanh Châu, vẫn là chuyên ngành IT nhưng là em đã sớm hoàn thành hết chương trình học, chỉ đợi nhận bằng tốt nghiệp, thời gian này đều không cần đến trường."

Lâm Dương Thần nghe vậy không khỏi vui vẻ nhưng rất nhanh đã bị cảm giác áy náy thay thế. Vốn dĩ ba năm trước Nhiếp Tinh Thần đang yên ổn học tập ở thành phố Nam Tân thì bị Trịnh Tân Thành cưỡng ép mang đến đây, khiến em ấy phải lãng phí thời gian thi đại học thêm một lần nữa.

Đều là lỗi của nàng.

"Xin lỗi em..."

"Chị." Nhiếp Tinh Thần nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của nàng. "Chúng ta là người một nhà."

"Còn nữa, chị gọi em đến đây có nghĩa là Trịnh Tân Thành đã chấp thuận để chúng ta gặp nhau rồi sao?"

Hai năm trước Trịnh Tân Thành uy hiếp hai mẹ con bọn họ, nói tuyệt đối không được liên lạc cũng như không được tìm gặp Lâm Dương Thần, sẽ mang đến nguy hiểm cho nàng. Đợi đến khi Lâm Dương Thần hoàn thành chuyện nàng phải làm, hắn tự nhiên sẽ để gia đình ba người đoàn tụ.

Lâm Dương Thần gật đầu rồi lại lắc đầu.

Nhiếp Tinh Thần đã đến bệnh viện hơn nửa ngày Trịnh Tân Thành cũng không có động thái gì, chứng tỏ hắn hoặc là không quan tâm, hoặc là ngầm chấp thuận việc này. Dù gì thì nhiệm vụ thất bại, Tần Tuyết Nhiễm cũng đã tra ra thân phận của nàng, tuy không biết sau này Trịnh Tân Thành sẽ xử trí nàng ra sao nhưng tình hình hiện tại xem ra dù nàng có liên hệ với người nhà hay không cũng đã không còn quan trọng.

"Vậy nói cho em biết là ai làm chị bị thương? Là Trịnh Tân Thành có đúng hay không?"

Nhiếp Tinh Thần biết Trịnh Tân Thành là xã hội đen. Từ khi dính líu đến hắn Lâm Dương Thần đều không có được một ngày được yên ổn, nếu không phải tự sát hôn mê cả hai năm trời thì cũng là bị người ta tra tấn đến chỉ còn nửa cái mạng.

Vốn dĩ bọn họ chỉ là những người bình thường, nên có một cuộc sống bình thường an ổn, cớ sao Lâm Dương Thần hết lần này đến lần khác phải chịu đựng những thứ này? Nhiếp Tinh Thần hận Trịnh Tân Thành, lại hận bản thân vô năng không thể giúp gì được cho chị.

Lâm Dương Thần lắc đầu.

"Vậy rốt cuộc là ai?"

"Tinh Thần..." Lâm Dương Thần bất đắc dĩ gọi cô, bộ dạng rõ ràng là không muốn nói.

"Thôi được rồi." Nhiếp Tinh Thần thở dài. "Chị không muốn nói vậy em cũng không ép hỏi. Chị chắc là đói bụng rồi? Em đi mua cháo."

Ăn vào được nửa chén cháo Lâm Dương Thần lại mệt mỏi nhắm mắt ngủ. Nhiếp Tinh Thần xuống lầu mua tất cả các vật dụng cần thiết sau đó quay trở lại tắm rửa, lại gọi bệnh viện chuẩn bị cho mình thêm một cái giường phụ.

Lâm Dương Thần ngủ cũng không an ổn, có lẽ là bị vết thương trên người dày vò. Dù hai mắt nhắm nghiền nhưng chân mày vẫn luôn thống khổ cau chặt, cái trán cũng liên tục xuất ra một tầng mồ hôi mỏng.

Nhiếp Tinh Thần vắt khăn lông tỉ mỉ lau mồ hôi trên mặt, lại yêu thương đặt lên trán của nàng một nụ hôn rất nhẹ.

Tuy đã chuẩn bị giường phụ nhưng cô cũng không có tâm tình ngã lưng đi ngủ, một mực ngồi bên cạnh giường bệnh nhìn chằm chằm Lâm Dương Thần, chỉ sợ buổi tối phát sinh chuyện gì, vì vậy cũng không bỏ xót bất kì phản ứng nào của nàng.

Một lát sau lại nhìn thấy Lâm Dương Thần lộ ra biểu tình thống khổ, môi mấp máy rất nhỏ nói mớ. Nhiếp Tinh Thần hiếu kì cúi thấp đầu, kề lỗ tai đến sát bên cạnh mới có thể nghe được một chút.

"Đừng..."

"A Nhiễm..."

"Đừng vứt bỏ em."

Nhiếp Tinh Thần không khỏi nhíu chặt chân mày.

A Nhiễm? A Nhiễm là ai?

........

Sáng ngày hôm sau y tá đến phòng bệnh thay thuốc cho Lâm Dương Thần. Sau khi tháo ra băng gạt, tận mắt nhìn thấy những thương tích trên người nàng, Nhiếp Tinh Thần nắm tay không khỏi siết chặt, nước mắt khó có thể tự chủ trào ra khiến cô phải dùng tay mạnh mẽ gạt lấy.

Cô tự nhận bản thân không phải kiểu con gái mít ướt yếu đuối, ngược lại vô cùng mạnh mẽ kiên cường. Từ khi có nhận thức cho đến khi trưởng thành, số lần cô rơi nước mắt có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mà gần đây nhất chính là hai năm trước, thời điểm bác sĩ thông báo Lâm Dương Thần có khả năng vĩnh viễn hôn mê không thể tỉnh lại.

Mà hiện tại, cũng là vì người kia.

Thuốc bôi lên trên miệng vết thương, Lâm Dương Thần đau đến toàn thân run rẩy dùng răng cắn lấy môi dưới không để bản thân kêu la hoặc là bật khóc, nhưng vẫn không ngăn được nước mắt sinh lý rào rạt chảy xuống.

"Đừng cắn môi, ngậm lấy cái này." Cố Tinh Thần nhét vào miệng của Lâm Dương Thần một cuộn băng gạt.

"Chị y tá xin chị nhẹ tay một chút. Với lại không thể tiêm thuốc tê cho chị ấy sao?" Nhiếp Tinh Thần cuống quýt hỏi cô y tá.

"Thương của cô ấy vốn phân tán khắp toàn thân, tiêm thuốc tê quá nhiều sẽ gây hại cho cơ thể. Cùng lắm thì đợi thay thuốc xong có thể uống một viên thuốc giảm đau, sẽ dễ chịu hơn đôi chút." Cô y tá đáp.

Nhiếp Tinh Thần đau lòng không nói nên lời, chỉ có thể trấn an chị gái: "Ráng nhịn một chút."

Đến lượt bàn tay trái thoa thuốc và thay băng, Lâm Dương Thần đau đến đầu óc muốn nổ tung, liên tục rút tay về.

Nhiếp Tinh Thần vội vã ngồi lên trên giường, nâng đầu chị gái gối lên đùi sau đó ôm nàng vùi vào trong lòng mình, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của nàng không ngừng lặp đi lặp lại: "Ngoan, ráng nhịn một chút, sắp xong rồi..."

Đợi xử lý xong Lâm Dương Thần cũng đã ra một thân mồ hôi, suy yếu thở dốc. Bởi vì trước ngực sau lưng đều có thương nên phải nằm nghiêng hẳn sang bên trái. Vô cùng khó chịu.

Nhiếp Tinh Thần vắt khăn ướt thay nàng lau mồ hôi cùng nước mắt trên mặt, đút thuốc giảm đau, lại bóc một que kẹo mút cho vào trong miệng nàng. "Dương Thần nhà chúng ta thật ngoan, thưởng cho chị."

Ngậm lấy kẹo mút vị cam yêu thích quen thuộc, Lâm Dương Thần cũng an ủi được phần nào, lúc bấy giờ mới thả lỏng đôi chút.

Cô y tá đang thu dọn dụng cụ nhìn thấy không khỏi mỉm cười cảm thán: "Tình cảm giữa các em thật tốt. Không thể không nói người chị như em rất biết cách chăm sóc cho em gái."

Nhiếp Tinh Thần chỉ cười cười, cũng không có ý định giải thích với cô y tá rằng cô mới là em gái. Trừ Lâm Dương Thần, cô lười giao tiếp với người khác.

Ngược lại làm Lâm Dương Thần dở khóc dở cười. Tính cách của em gái so với nàng trái ngược một trời một vực. Tinh Thần từ nhỏ đã trưởng thành và hiểu chuyện hơn nhiều so với bạn cùng lứa, bởi vì ghét bỏ những đứa nhỏ khác ấu trĩ cho nên không thích kết bạn, đi học vẫn luôn độc lai độc vãng, toàn bộ thời gian rảnh đều chỉ biết vùi đầu vào chiếc máy tính.

Nàng không những là chị mà còn là người bạn duy nhất của em ấy. Tuy rằng nàng thừa nhận lúc nhỏ mình cũng rất ấu trĩ, nhưng em gái vẫn không hề ghét bỏ nàng.

Bề ngoài hai người trông cũng trạc tuổi nhau, thậm chí Tinh Thần còn thành thục ổn trọng hơn, lại luôn thích làm ra mấy hành động như thể em ấy mới là chị. Cho nên cô y tá bị nhầm cũng là chuyện bình thường.

Nếu không có em gái ở bên cạnh, nàng cũng không biết bản thân sẽ phải đối mặt với đoạn thời gian đen tối này như thế nào nữa.